Phạm Hồng Vũ đến bên buồng điện thoại công cộng gọi điện cho Lý Xuân Vũ.
Lý Thu Vũ đứng bên cạnh, ánh mắt không kiêng nể ngắm tới ngắm lui trên người Phạm Hồng Vũ, vẫn là vẻ mặt như cười như không.
Nhìn đến nỗi Phạm nhị ca cả người lông tóc dựng đứng.
Phạm Hồng Vũ chợt phát hiện, chân chính làm cho người đàn ông sợ không phải là ánh mắt có thể giết người, mà chính là ánh mắt chẳng hiểu ra sao như Lý Thu Vũ lúc này, mang theo điểm trào phúng, lại mang theo điểm tò mò, thậm chí còn có điểm mờ ám. Ánh mắt có thể giết người cũng chỉ khơi lên ý chí chiến đấu của Phạm nhị ca. Nhưng loại ánh mắt này của Lý Thu Vũ thật sự làm cho người ta trong lòng run sợ.
Bởi vì anh vĩnh viễn sẽ không biết, cô ta ngay sau đó sẽ làm cái gì.
Không biết, không thể nắm sức mạnh được trong tay thì luôn làm cho người ta tinh thần không yên.
Phạm nhị ca liền không kìm nổi móc thuốc lá ra, ngậm lên môi, tính đốt lửa.
- A, Trưởng phòng Phạm, xin chú ý, nơi này cấm hút thuốc.
Lý Thu Vũ không nhanh không chậm nhắc nhở một câu, khóe miệng ý bỡn cợt ngày càng đậm.
Trưởng phòng Phạm bừng tỉnh, liền gỡ điếu thuốc trên miệng xuống, miệng nói thầm một câu. Còn về phần là nói nội dung gì thì ngay chính hắn cũng không rõ. Hoàn toàn là động tác vô ý thức.
Cũng may Lý Xuân Vũ rất nhanh gọi điện thoại đến. Phạm Hồng Vũ vội vàng cầm ống nghe, hơi luống cuống tay chân.
- Này, Tầm Hoan, em của anh đến rồi đấy, đang ở phi trường, bị tôi bắt được rồi.
Phạm Hồng Vũ từ “bắt” nhấn khá mạnh.
Lý Xuân Vũ nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Được rồi, được rồi, bảo nó nghe điện thoại của tôi, để tôi giáo huấn nó một chút.
Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu.
Mặc kệ thế nào thì Lý nhị thiếu cũng không kìm nổi phải giả bộ một chút.
Y mà dám giáo huấn tiểu ma nữ?
- Lý cô nương, anh trai của cô nương muốn giáo huấn cô nương một chút.
Phạm Hồng Vũ không nói hai lời, đem ống nghe đưa cho Lý Thu Vũ.
Đầu dây bên kia, Lý Xuân Vũ lập tức buồn bực.
Đây là bạn bè gì vậy?
Lý Thu Vũ cầm lấy ống nghe, lười biếng nói một tiếng:
- Lý nhị thiếu, muốn giáo huấn em như thế nào?
- Haha, Thu Vũ, không phải đâu. Em muốn ra ngoài chơi thì nói với anh một tiếng, anh sẽ đưa em đi. Em làm như vậy thì ba mẹ lo lắng lắm. Nói cho em biết, hôm nay mẹ không có đi làm, ở nhà rất tức giận.
- Ai bảo họ suốt ngày cứ giam giữ em? Em cũng không phải chim hoàng yến, em trưởng thành rồi mà.
Lý Thu Vũ chớp chớp đôi mắt, rất không thích nói.
- Ôi, tiểu tổ tông của anh, đây không phải là giam giữ em mà là quan tâm em, hiểu không? Mau khẩn trương gọi điện thoại về nhà. Em không phải muốn làm cho mẹ đến cả cơm trưa cũng không ăn nổi sao? Mau nhanh đi.
- Không gọi, mẹ sẽ mắng em!
Lý Thu Vũ do dự một chút, trên mặt lộ ra thần sắc hơi sợ.
- Nếu thì anh nói với mẹ, rằng em đã đến Hồng Châu rồi. Phạm Hồng Vũ đã đón em, bảo mẹ đừng có lo.
- Em thật là không hiểu hay là giả bộ không hiểu? Điện thoại thì phải do chính em gọi chứ? Chúng ta ai gọi cũng không được. Không tin thì em hỏi Phạm Hồng Vũ xem, xem cậu ta có dám gọi cuộc điện thoại này không? Nói như thế nào thì mọi người cũng là bạn tốt, người ta đồng ý giúp đỡ em hai trăm ngàn thì đã đạt tới trình độ nào đó rồi, em không thể hại cậu ta được? Là bạn bè, phải nói nghĩa khí chứ.
Lý Xuân Vũ ở bên kia tận tình khuyên bảo.
Lời này rõ ràng có hiệu quả.
Lý Thu Vũ bản chất cũng giống như anh của cô. Chỉ có điều nam nữ khác biệt, biểu hiện ra ngoài có chỗ khác nhau. Lý Xuân Vũ vừa nhắc tới hai chữ nghĩa khí thì liền đả động được tiểu ma nữ.
Tiểu ma nữ có thể điên, có thể dũng mãnh, có thể ngạo nghễ, nhưng không thể không nói nghĩa khí.
Đây là nguồn gốc dựng thân căn bản của con cháu trong thủ đô.
Thậm chí có thể nói là căn bản dựng thân của bất luận một người nào, ngoại trừ quan trường.
- Anh khỏi phải nói, em sẽ gọi.
Lý Thu Vũ gọn gàng nói sau đó cúp máy, rồi ấn một dãy số khác.
Phạm Hồng Vũ tránh qua một bên, tất nhiên là tỏ vẻ không muốn nghe lén cô nói chuyện. Cứ như vậy mà đứng bên cạnh trơ mắt nhìn cô bị mắng thì thật là khó coi.
Loại tiểu cô nương cứ tự cho mình là trưởng thành, để ý nhất chính là mặt mũi.
Điện thoại vừa gọi thì đã có người nghe. Có thể thấy được, Hùng Diễm Linh hiện tại lúc nào cũng túc trực bên điện thoại.
- Mẹ…
Điện thoại được kết nối, Lý Thu Vũ tựa như thay đổi, bộ dạng kiêu ngạo không còn thấy đâu, đổi lại là nụ cười ngọt ngào, thanh âm hơi rụt rè, mang theo ý tứ làm nũng và cầu khẩn.
Chỉ một chữ, nhưng cũng đủ để biểu đạt tình cảm. Phạm Hồng Vũ xem thế là đủ rồi.
Điện thoại bên kia không lên tiếng.
Trên thực tế, cho tới bây giờ, người bên kia một chữ cũng chưa nói.
Lý Thu Vũ càng thêm khẳng định, người bên kia chắc chắn là mẹ cô.
- Mẹ…
Ý tứ làm nũng và cầu khẩn càng thêm rõ ràng.
- Không nên tức giận…
- Thu Vũ, con đi đâu vậy?
Trầm mặc một hồi, Hùng Diễm Linh rốt cuộc cũng mở miệng, giọng điệu bình tĩnh, không nghe ra là bà đang tức giận.
- Mẹ, con không đi đâu cả. Con không phải là đã sớm nói với mẹ sao, con muốn tới Ích Đông, làm một số chuyện cho mấy đứa nhỏ. Mẹ nhìn qua ảnh chụp rồi đấy, bọn chúng rất đáng thương, có phải hay không?
Nghe thấy thanh âm này, đánh chết Phạm Hồng Vũ cũng không tin đây là Lý Thu Vũ trốn nhà đi.
- Con bây giờ đang ở đâu?
Hùng Diễm Linh vẫn không vội vàng không hấp tấp nói.
- Con…con đang ở Hồng Châu, vừa mới xuống máy bay. Mẹ cứ yên tâm đi, Phạm Hồng Vũ đã đến sân bay đón con. Anh ấy đang ở bên cạnh con này. Mẹ không tin thì con bảo anh ấy nghe điện thoại.
Nói xong, liền đưa máy về phía Phạm Hồng Vũ, hướng hắn liên tục nháy mắt.
Phạm Hồng Vũ hoàn toàn muốn cự tuyệt, chút cũng không muốn nói chuyện với Hùng Diễm Linh vào lúc này. Chỉ sợ giờ phút này, trong suy nghĩ của Hùng Diễm Linh, căm hận nhất chính là hắn. Không phải hắn trước mặt Lý Thu Vũ tung cánh hoa tỏi thì cũng không có việc Lý Thu Vũ bỏ nhà trốn đi. Mặc dù hiện tại Lý Thu Vũ đã tới Hồng Châu, bình yên vô sự, nhưng đây không phải là điểm quan trọng. Mấu chốt là Phạm Hồng Vũ không nên dụ dỗ con gái cưng của Hùng Diễm Linh.
Loại sự tình này sợ nhất là có tiền lệ, một khi khơi dòng, dần dần sẽ trở thành thói quen. Có thể tưởng tượng Lý Thu Vũ sau này chạy loạn khắp thế giới, Hùng Diễm Linh cũng khó mà duy trì kiêu ngạo được.
Nhưng Lý Thu Vũ cứ như vậy mà đưa máy tới, nghĩ đến Hùng Diễm Linh đang ở bên kia chờ, thì Phạm Hồng Vũ không thể không nghe.
Khiến Hùng Diễm Linh không bình tĩnh đợi được thì tình thế sẽ càng thêm không xong.
Hơn nữa, trong lúc này, Hùng Diễm Linh kiên nhẫn khẳng định trước nay chưa có kém.
Bên trong sự buồn giận tràn ngập, Phạm nhị ca vô cùng bất đắc dĩ tiếp nhận ống nghe, trên mặt tràn đầy nụ cười, hạ giọng nói:
- Cô Hùng, chào cô. A, Thu Vũ hiện tại đang ở sân bay Hồng Châu, là cháu đón em ấy.
Một câu còn chưa dứt lời thì trên trán đã rỉ một tầng mồ hôi lạnh.
Nhưng không dám giơ tay lên lau.
Ước chừng Trưởng phòng Phạm cả đời này, là người của hai thế giới cũng chưa từng xấu hổ qua như vậy.
Đều nói “hồng nhan là nguồn gốc của tai họa”, quả thực không sai chút nào.
- Ừ, cậu đón nó rồi à? Tốt lắm, Tiểu Phạm, chuyện này cậu tự mình giải quyết, nhất định phải giải quyết cho tốt.
Hùng Diễm Linh trầm mặc một hồi rồi chậm rãi nói, thanh âm vẫn bình tĩnh, giọng điệu chân thật đáng tin.
Cậu gây ra chuyện thì chính cậu là người giải quyết nó.
Nếu không, cậu khắc biết hậu quả.
- Vâng, vâng, cô Hùng, cứ để cháu giải quyết, cô cứ yên tâm đi.
Phạm Hồng Vũ liên tục đáp ứng. Trên thực tế, Trưởng phòng Phạm giờ phút này trong lòng nửa phần nắm chắc cũng không có. Nhưng nếu không hứa hẹn thì có thể như thế nào? Chẳng lẽ cò kè mặc cả với Hùng Diễm Linh?
Đó mới thật sự là không muốn lăn lộn nữa.
Trước tiên, đem cửa ải trước mắt này ứng phó. Chuyện kế tiếp từ từ tính sau, phải cần thời gian giảm xóc để nghĩ ra biện pháp.
- Được, vậy cứ như thế nhé. Bảo đảm sự an toàn cho Thu Vũ.
Trưởng phòng Phạm lại liên tiếp đáp ứng, hướng ống nghe, liên tục cúi người.
Cụp một tiếng, Hùng Diễm Linh cúp máy điện thoại.
Phù!
Phạm Hồng Vũ thở ra một ngụm khí, rồi đưa tay lau mồ hôi, chậm rại đặt ống nghe trở lại, lấy ra mười đồng đặt lên quầy.
- Không cần thối lại!
Đang chuẩn bị lấy tiền lẻ để thối, nhân viên công tác ngẩn ra, lập tức mặt mày hớn hở, hướng Phạm Hồng Vũ liên tục gật đầu.
- A, Phạm đại hiệp, làm sao bây giờ?
Lý Thu Vũ thở phào một cái, lại nở nụ cười bỡn cợt nhìn Phạm Hồng Vũ.
- Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao?
Phạm Hồng Vũ cũng không nhịn được, tức giận nói:
- Đến căn tin của sân bay ăn một bữa cơm, rồi mua vé máy bay, buổi chiều đưa cô trở về.
Lý Thu Vũ lập tức lui về sau hai bước, cảnh giác vạn phần trừng mắt nhìn hắn, cười lạnh một tiếng nói:
- Nghĩ cũng đừng nghĩ tới, tôi tuyệt sẽ không về đâu. Tôi muốn đi Ích Đông.
- Lý cô nương, cô không thấy mồ hôi lạnh đang thấm ướt đẫm áo tôi sao? Tôi đã đồng ý giúp đỡ cho mấy đứa nhỏ ở Ích Đông hai trăm ngàn, đó đâu phải là chuyện xấu, tại sao phải tra tấn tôi như vậy? Thật sự là không phúc hậu mà.
Phạm Hồng Vũ thật sự nhẫn nại không được, oán giận nói.
Lý Thu Vũ bĩu môi:
- Tôi không cần biết, Trần Tinh Duệ đã ngồi xe lửa về nhà rồi. Cậu ấy đang chờ chúng ta đến nhà làm khách. Tôi tuyệt đối không thể thất tín.
Phạm Hồng Vũ mở to mắt:
- Ai là Trần Tinh Duệ?
- A, là bạn học của tôi. Tấm ảnh kia là do cậu ta chụp đấy. Trong toàn huyện, cậu ấy là người đầu tiên thi đậu đại học thủ đô. Tôi lần trước đã nói với cậu ấy, sẽ giúp đỡ cho bọn trẻ xây dựng trường học, anh lại bảo tôi về nhà sao?
- Đơn giản thôi, cô đem phương thức liên lạc của cậu ta cho tôi, tôi cho người mang hai trăm ngàn qua cho cậu ta, cam đoan không nuốt lời. Cô nhất định phải lập tức trở về thủ đô.
Phạm Hồng Vũ vung tay lên, không hề thương lượng đường sống.
Lý Thu Vũ trừng mắt nhìn hắn, không nói một lời, quay đầu bước đi.