Lý Thạch Viễn thấy con gái không một tiếng động, bộ dạng ủy khuất thì có chút hơi đau lòng. Tuy nhiên, vì nể mặt vợ nên cũng không bao che. Dù sao Hùng Diễm Linh nói cũng là điều phải. Thấy đồ ăn đã được chuẩn bị tốt liền cười nói:
- Mau, ăn cơm đi, ăn cơm xong thì chúng ta lại nói chuyện.
Hùng Diễm Linh cũng cười, nói với Phạm Hồng Vũ:
- Hồng Vũ, bên này mời.
- Cảm ơn cô Hùng! Chú Lý, cô Hùng, cháu mời hai người.
Mọi người ngồi xuống bàn ăn cơm.
Thức ăn tuy không phong phú, bốn món mặn, một món canh nhưng phân lượng rất đầy đủ. Mời Phạm Hồng Vũ dùng cơm, hơn nữa là biểu đạt tín hiệu thân mật nào đó.
Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ cũng cảm thấy rất thích.
Bởi vì giữa bàn ăn có một dĩa thịt muối lớn.
Thịt muối là thức ăn truyền thống của Lĩnh Nam, màu vàng tương, hương thơm xông vào mũi. Phạm Hồng Vũ thích nhất là món ăn này. Ở thế giới kia, mỗi lần ra tiệm ăn cơm, hắn bình thường đều gọi thịt muối hấp. Tuy nhiên, phải là đầu bếp Lĩnh Nam thì mới làm ra được món thịt muối hấp chính tông nhất.
Mặt khác, còn có món ăn thủ đô, và đồ ăn mang phong vị Thanh Sơn.
Thật ra rất chiếu cố khẩu vị của mỗi người.
Lý Thạch Viễn mỉm cười nói:
- Tiểu Phạm, uống chút rượu đi. Tôi có rượu rắn của Lĩnh Nam, cậu có uống được không?
Phạm Hồng Vũ vội đáp:
- Chú Lý, rượu rắn cháu uống được, chỉ là tửu lượng không cao thôi.
- Haha, không sao, tôi cũng không thích rượu lắm. Rượu rắn chủ yếu là trị phong thấp, đối với thân thể rất có lợi. Mỗi lần ăn cơm xong uống một ly thì rất tốt. Xuân Vũ, mang rượu tới đây.
- Vâng!
Lý Xuân Vũ vội vàng đáp rồi đứng dậy đi lấy rượu.
Về đến nhà, Lý Xuân Vũ giống như thay đổi, nhu thuận vô cùng. Khi cha mẹ và Phạm Hồng Vũ nói chuyện thì xen mồm rất ít. Kỳ thật thì Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh cũng chưa bao giờ quá mức tức giận với y. Lý thiếu đây là xuất phát từ nội tâm.
Phạm Hồng Vũ cảm thấy rất thú vị.
Nhìn thấy được thần sắc sợ hãi từ Lý Xuân Vũ thì thật không dễ dàng.
Chỉ trong chốc lát, rượu rắn đã được lấy ra, được chứa trong một cái bình thủy tinh nhỏ chứ không phải là bình thủy tinh lớn. Nơi cất bình rượu rắn Lý Thu Vũ chưa bao giờ đi tới. Nhìn thấy một con rắn lớn ngâm mình trong bình cô bé cảm thấy sợ hãi.
Rượu được rót ra một cái chén nhỏ, hiện lên màu hổ phách, nhìn qua vô cùng sền sệt, mùi thuốc bắc xông vào mũi. Có thể thấy được trong rượu còn có rất nhiều dược liệu khác. Bí mật ngâm rượu rắn thượng đẳng của Lĩnh Nam đều là như vậy.
Ngoại trừ Lý Thu Vũ, mỗi người trước mặt đều rót một chén, ngay cả cô Hùng cũng có thể uống một chút.
Lý Thạch Viễn nâng ly rượu lên:
- Nào, mọi người cạn ly, hoan nghênh Tiểu Phạm đến nhà làm khách.
Tất cả mọi người giơ ly lên. Lý Thu Vũ lấy trà thay rượu, cụng một cái.
Uống xong ba ly rượu nhỏ, Lý Thạch Viễn buông ly xuống, bưng bát cơm lên, mọi người cùng dùng cơm.
Hùng Diễm Linh tự mình gắp cho Phạm Hồng Vũ một miếng thịt muối hấp lớn, mỉm cười nói:
- Nào, Hồng Vũ, nếm thử một chút đi. Xuân Vũ nói cậu ăn uống tốt lắm, mỗi bữa cơm đều ăn không ít thịt.
Phạm Hồng Vũ mặt nghệt ra.
Lý Xuân Vũ liền hướng hắn bỡn cợt.
Hùng Diễm Linh nói:
- Hồng Vũ, đừng ngại. Còn trẻ thì ăn cơm nhiều, cũng là chuyện tốt mà. Có ăn nhiều thì mới có sức làm. Lý Xuân Vũ, con cũng ăn đi. Con xem các con đều là người trẻ tuổi, nhưng Tiểu Phạm nhìn qua rắn chắc biết bao nhiêu. Thu Vũ nói, đi hai mươi mấy dặm đường núi đến thôn Đại Trần, con bé đi không nổi, vậy mà Tiểu Phạm còn cõng con bé trên lưng đi năm sáu dặm đường. Nếu đổi lại là con, chắc người ta sẽ cõng con mất.
Phạm Hồng Vũ vừa mới cắn miếng thịt muối thì thiếu chút nữa đã bị sặc.
Lý Thu Vũ cũng đem việc này báo cáo với cô Hùng sao?
Chẳng biết nam nữ thụ thụ bất thân à?
Lý Thu Vũ im lặng cúi đầu ăn cơm, chẳng thèm nhìn hắn, thật giống như như có chuyện gì phát sinh.
Cũng may nhìn bộ dạng của cô Hùng thì dường như không có tức giận, cảm thấy việc Phạm Hồng Vũ cõng Lý Thu Vũ đi đường núi là chuyện đương nhiên. Tình bạn thuần khiết, trợ giúp nhau chẳng có gì quái lạ.
Phạm Hồng Vũ lúc này mới yên tâm.
Con gái nếu dám đem việc này nói cho mẹ biết, thì cảm thấy việc này có thể nói ra. Dù sao Hùng Diễm Linh là mẹ của cô, cô so với Phạm Hồng Vũ càng hiểu biết tính cách của mẹ mình.
Lý Xuân Vũ cười nói:
- Mẹ, cái này không miễn cưỡng được. Phạm Hồng Vũ rèn luyện từ nhỏ, lại biết võ thuật. Con về cái này không dám so sánh với cậu ta. Tuy nhiên, ăn một miếng thịt thì cũng không thành vấn đề.
Nói xong, miệng há ra, cắn miếng thịt đến chảy mỡ.
Cô Hùng liền lắc đầu.
Lý Xuân Vũ trước đây thông minh hiếu học, cô Hùng vốn ký thác hy vọng của mình vào y, hy vọng y có thể đem vinh quang gia tộc phát dương quang đại. Không ngờ tuổi càng lớn, Lý Xuân Vũ càng ngày càng kỳ cục, chỉ biết cùng đám con ông cháu cha khác lăn lộn cùng một chỗ, rõ ràng là chẳng có hứng thú đi theo chính trị. Cô Hùng đã nhiều lần dạy bảo, thậm chí là răn dạy, nhưng hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, càng về sau thì cũng đành bất đắc dĩ buông tha.
Đi theo con đường làm quan, đơn thuần dựa vào tấm biển lớn bao che, chính mình một chút cũng không nghiên cứu thì tuyệt đối không thể thực hiện được. Càng là hào môn thế gia, bên trong quan hệ càng phức tạp. Một khi xử lý không đủ, thì có thể lưu lại tai họa ngầm. Vào thời điểm này, bình thường tai họa ngầm bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành một quả bom uy lực thật lớn.
Lý Xuân Vũ hoàn toàn không có hứng thú đi theo chính trị, thật sự miễn cưỡng không được.
Cũng may Lý Xuân Vũ ngoại trừ ham chơi một chút thì cũng có điểm mấu chốt của mình, tuyệt đối không phạm vào những việc khốn kiếp. Sau này giao hảo cùng với Phạm Hồng Vũ, chạy đến Hongkong và Quỳnh Hải kết phường làm ăn, kiếm được chút lời thì Hùng Diễm Linh cũng không trách cứ nữa.
Chỉ cần kiếm được chút tiền chính nghĩa, vậy thì chẳng sao.
Không theo chính trị, mà đi theo con đường làm ăn, sợ rằng ở thời đại sau này cũng không cho rằng quá xấu.
Phạm Hồng Vũ ăn rất ngon.
Lý Thu Vũ thừa dịp cha mẹ không chú ý, cũng gắp cho hắn một miếng thịt lớn, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm, giống như việc gì cũng chưa phát sinh.
Phạm Hồng Vũ âm thầm đổ mồ hôi lạnh, một ngụm ăn hết miếng thịt, nuốt trọng không nhai.
Cơm nước xong, mọi người ngồi vây quanh một chỗ nói chuyện phiếm.
Lý Thu Vũ lại nhanh chóng pha trà cho mọi người, ngoan vô cùng. Cô bé đã từng nói qua Phạm Hồng Vũ, phương pháp đối phó với ba mẹ rất đơn giản: Dụ dỗ.
Thật đúng là có chuyện như vậy.
- Tiểu Phạm, tình huống của thôn huyện Bách Sơn kia, rốt cuộc thế nào, cậu nói rõ một chút.
Lý Thạch Viễn nâng tách trà lên uống một ngụm, mỉm cười hỏi.
Chuyện này, Lý Thu Vũ khẳng định hướng bọn họ báo cáo qua, nhưng trong mắt Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh thì Lý Thu Vũ căn bản chỉ là một đứa bé, cái gì cũng không hiểu. Hỏi Phạm Hồng Vũ là đáng tin cậy nhất.
Lý Thu Vũ lơ đễnh. Trên thực tế, hành trình đến Ích Đông lần này, cô cơ bản chỉ có đi bộ là nhiều, mọi thứ đều do Phạm Hồng Vũ làm.
- Vâng, chú Lý.
Phạm Hồng Vũ liền đem tình huống thôn Đại Trần và biện pháp hắn dùng để giúp đỡ đơn giản nói qua một lần.
Lý Thạch Viễn khẽ mỉm cười, nói:
- Ừ, quỹ học tập cũng có chút thú vị. Đó là một cơ chế cổ vũ lâu dài, có tác dụng thật sự.
Phạm Hồng Vũ rất đồng tình nói:
- Cháu cũng cho là như vậy. Mấy năm trước, quốc gia đã ban bố văn kiện bắt buộc về cơ chế giáo dục. Mặc dù nói rằng phải mở rộng trên cả nước, nhưng khi chứng thực xuống thì không phải một sớm một chiều. Tổng cũng phải mất một hai chục năm, nhưng chỉ cần bền bỉ thì sớm hay muộn cũng có thể đem vấn đề học sinh tiểu học không đi học được giải quyết triệt để. Nhưng mà đây chỉ là giáo dục cơ sở, đơn thuần dựa vào tăng cường đầu nhập giáo dục, cũng không thể sinh ra hiệu quả trực tiếp. Toàn diện tạo ra một quần thể nhân tài có tố chất nhất định, giáo dục đại học và kỹ thuật chuyên nghiệp vẫn là mấu chốt. Trong giai đoạn này, đầu nhập quá nhiều thì quần chúng sẽ gánh nặng trên vai. Ví dụ như thôn Đại Trần, cho dù tất cả mọi đứa nhỏ đều có thể tốt nghiệp trung học, đối với hiện trạng thay đổi thôn Đại Trần hiện nay thì còn chưa có tác dụng trực tiếp. Chỉ có chân chính ra khỏi núi, học được bản lĩnh bên ngoài, kiếm được tiền thì mới có thể phát triển quê hương. Nhưng một sinh viên với bốn năm phí dụng, đối với một gia đình ở thôn mà nói, gánh nặng thật sự quá nặng đi, đảm đương không nổi. Tôi thấy quỹ này cũng như muối bỏ biển, nhưng có còn hơn không. Thôn Đại Trần ở huyện Bách Sơn không phải là trường hợp cá biệt, mà là phổ biến. Những thôn trang bần cùng, lạc hậu như thôn Đại Trần cũng không thiếu. Bởi vậy mà nói, trong toàn bộ khu Ích Đông, thậm chí địa khu nghèo khó trong cả nước, có bao nhiêu thôn Đại Trần? Có bao nhiêu đứa nhỏ không đi học nổi? Đối với những gia đình và những đứa nhỏ này mà nói, để ra khỏi ngọn núi, dung nhập xã hội hiện đại, con đường này quả thật quá chật.
Phạm Hồng Vũ nói xong, hai hàng lông mày nhíu lại.
Lý Thu Vũ mở to mắt, ánh mắt lúng liếc, nhìn chằm chằm vào Phạm Hồng Vũ.
Lời này quả nhiên là có đạo lý. Trong mắt Lý Thu Vũ, giờ khắc này, sự “yêu nước yêu dân” của Phạm Hồng Vũ đã thu hút cô. Quả thật khiến cho trái tim của cô bị vỡ nát, không thể chống đỡ.
Lý Xuân Vũ xen vào nói:
- Tôi nghe nói bên trung ương đoàn đang muốn làm một công trình hy vọng, tính toán trợ giúp những học sinh cấp một ở những địa khu nghèo khó trên cả nước. Hình như được rất nhiều người ủng hộ. Nếu có thể kiên trì bền bỉ, thì đó cũng là một biện pháp tốt. Kẻ có tiền thì xem như là làm chút việc thiện.
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Công trình hy vọng là một việc tốt, nhưng chỉ chú ý đến học sinh tiểu học thì cũng chưa đủ, mà phải đem phạm vi mở rộng ra một chút. Xuân Vũ, tôi có đề nghị, nếu như có thể, anh nên điều đến trung ương đoàn, tập trung cho công trình Hy vọng này, như thế nào?
- Tại sao lại đổ trên đầu tôi?
Lý Xuân Vũ lập tức trợn mắt, tạm thời thẫn thờ.
Lý thiếu cho tới bây giờ chưa có nghĩ qua sẽ tới đoàn thanh niên công tác.