Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 553: Bí thư Phạm thật rộng rãi



Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Trưởng phòng Tưởng, tiền lương tháng sau cần bao nhiêu?

Trưởng phòng Tài vụ Tưởng lập tức đáp:

- Một triệu hai trăm bảy mươi ngàn. Đây là tiền lương cứng, nếu tính luôn cả tiền trợ cấp lẫn tiền thưởng thì phải hai triệu.

Nói xong, Trưởng phòng Tưởng cũng hơi ngượng ngùng cười một chút, dường như cảm giác mình hơi thái quá. Hai ba năm rồi, nông trường mỗi lần họp thảo luận tiền lương, cho tới bây giờ đều nói đến tiền lương cứng, chứ những phúc lợi khác thì không dám nói tới.

Tăng lên cũng không tốt, mà ngay cả tiền lương cứng còn không thể cam đoan, nói những thứ khác cũng vô dụng.

Phạm Hồng Vũ hôm nay đến, chính mình liền mở miệng nói tiền thưởng và tiền trợ cấp là có điểm hơi quá mức.

- Được, tôi biết rồi. Chuyện tiền lương tôi sẽ nghĩ biện pháp. Bắt đầu từ bây giờ, chuyện phát tiền lương, anh cứ trực tiếp đến tìm tôi.

Phạm Hồng Vũ bình tĩnh nói, giống như mình đang nói đến khoản tiền hai trăm ngàn chứ không phải hai triệu.

- A?

Mọi người đều thất kinh, ngơ ngác nhìn nhau, dường như có chút không dám tin.

- Bí thư Phạm, anh nói thật?

Trưởng phòng Tưởng ngơ ngác một chút rồi kêu lên, vô tình dùng đến kính ngữ. Trưởng phòng Tưởng năm nay khoảng bốn hai bốn ba tuổi, khi bị bất ngờ lại giống như một đứa nhỏ bình thường. Thật sự mấy năm nay, y gần như bị tiền làm cho phát điên. Trưởng phòng Tài vụ của những đơn vị khác, cho tới bây giờ đều là chức quan béo bở, không biết có bao nhiêu người muốn ngồi lên cái ngai vàng này. Duy chỉ có Trưởng phòng Tài vụ nông trường Triều Dương là một sự khổ sai. Hoàng Tử Hiên thanh liêm như nước, cán bộ phía dưới ai dám dở trò? Nói sau, nông trường Triều Dương thiếu tiền, bất luận một khoản tiền trên một ngàn nào cũng đều là số tiền lớn, nhất định phải được Hoàng Tử Hiên tự mình ký tên thì mới có khả năng chi tiền. Cho dù là có gan dở trò, xương cốt cho dù khô cằn cũng có thể nặn ra dầu.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:

- Trưởng phòng Tưởng, loại sự tình này có thể đùa giỡn hay không?

Nói đúng!

Bí thư Phạm mới đến nhậm chức chưa được một tháng, bộ muốn bị toàn thể công nhân viên chức nông trường trục xuất đi sao?

- Tuy nhiên…

Mọi người vừa mới hé được một tia tươi cười thì thần kinh lại bị căng thẳng trở lại, đồng loạt nhìn Phạm Hồng Vũ.

Người trong quan trường, sợ nhất là lãnh đạo nói “tuy nhiên”.

Phạm Hồng Vũ sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói:

- Tạm thời chỉ có thể là tiền lương cứng. Trong vòng một năm, tiền thưởng và tiền trợ cấp không thể thực hiện được, phải nợ mọi người trước. Điểm này, hy vọng các đồng chí ngồi đây nên hiểu cho rõ ràng.

Mọi người lại một lần nữa ngơ ngác nhìn nhau.

Đây mà cũng gọi là “điều kiện”?

Hai ba năm qua, mọi người có ai được thấy qua tiền thưởng và tiền trợ cấp? Ngay từ đầu còn có người ý kiến, nhưng dần dần ngay cả tiền lương cơ bản mà còn không thể trả đúng hạn, mọi người rốt cuộc không thể không nhận thức được tình cảnh khó khăn, đành phải tiếp nhận sự thật.

Bây giờ nghe ý tứ của Bí thư Phạm, tạm thời chỉ có thể giải quyết được tiền lương cơ bản, lại còn xin lỗi nữa chứ.

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Các đồng chí đều có thể hiểu. Ai cha, Bí thư Phạm, cảm ơn anh, anh có thể giải quyết được một vấn đề khó khăn không nhỏ.

Trưởng phòng Tưởng hồi phục lại tinh thần, liên tiếp nói, lòng tràn đầy vui mừng.

Hoàng Tử Hiên thình lình hỏi:

- Bí thư Phạm, lời này của cậu, tôi cũng có thể lý giải. Sau một năm, tiền thưởng và trợ cấp đều có thể thực hiện?

Phạm Hồng Vũ kinh ngạc nói:

- Điều này là đương nhiên, cũng không thể cứ phát cho mọi người tiền lương cơ bản không được. Tiền thưởng và tiền trợ cấp, nếu mọi người được nhận thì nhất định phải được phát. Thiếu mãi cũng không phải là biện pháp.

Lại một lần nữa mở to mắt nhìn.

Lời này thật sự là hoành tráng.

Giống như nhà của Bí thư Phạm mở một nhà máy in tiền. Đám tiền kia muốn in bao nhiêu thì in.

Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, rất miễn cưỡng nói:

- Bí thư Phạm có nắm chắc như vậy không?

Hơn mười ánh mắt đồng loạt nhìn chăm chú vào mặt của Phạm Hồng Vũ, xem hắn trả lời ra sao?

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Chủ tịch Hoàng, có nắm chắc hay không thì chúng ta có thể thảo luận sau. Hiện tại tôi còn chút nghi vấn, cần mọi người giải thích. Nông trường chúng ta tại sao lại có nhiều khoản nợ như vậy? Tám ngàn lao động, ngay cả bản thân cũng không nuôi sống nổi? Đây là nguyên nhân gì?

Hoàng Tử Hiên lập tức nói:

- Bí thư Phạm, điều này cậu không hỏi thì tôi cũng sẽ giải thích. Vì chuyện này, các đồng chí đang ngồi ở đây không biết đã nghiên cứu bao nhiêu lần. Quy nạp lại thì nguyên nhân chủ yếu có ba cái. Thứ nhất, giá hàng ba năm nay liên tục tăng lên, nhưng giá cả nông sản lại trì trệ không tiến, không cản nổi tốc độ của những sản phẩm khác. Phân hóa học, thuốc trừ sâu, hạt giống đều tăng đến lợi hại. Chúng ta có tám đội, trong đó có sáu đội tham gia vào sản xuất nông nghiệp, nhưng sản lượng hàng năm đều là thua lỗ. Trồng trọt càng nhiều thì mất đi càng nhiều. Bí thư Phạm, cậu cũng biết loại tình huống này của nông trường Triều Dương là rất hiếm thấy. Một nông trường một trăm km vuông, tám ngàn công nhân viên chức, mật độ này quá lớn.

Điều này là sự thật!

Nông trường quốc doanh ở quốc gia chúng ta là không hiếm thấy. Đông bắc, tây bắc đều có nông trường quốc doanh rất lớn. Công nhân viên chức so với nông trường Triều Dương còn nhiều hơn. Nhưng diện tích của bọn họ lại rộng lớn hơn nông trường Triều Dương rất nhiều. Diện tích đất canh tác rộng gấp ba lần nông trường Triều Dương. Hơn nữa, quốc gia lại có đầu nhập nhất định, trình độ sản xuất cơ giới hóa tương đối cao, nên con người và sản xuất cũng muốn cao hơn nhiều lắm.

Nông trường Triều Dương thuộc loại trường hợp đặc biệt. Tỉnh và thành phố đem một số nhân viên không tốt an trí vào nông trường, khiến cho tốc độ nhân khẩu của nông trường tăng khủng khiếp. Mấy năm trước bắt đầu thực hành cải cách, tài chính tỉnh thành phố dần dần cải biến thành hình thức tự chủ tài chính, nông trường bắt đầu tự chịu trách nhiệm lời lỗ. Người nhiều đất ít, trình độ cơ giới hóa không cao, hoàn cảnh xấu liền nổi ra ngoài. Hơn nữa, bắt đầu từ năm ngoái, tốc độ hàng hóa trong cả nước tăng cao, nhưng giá cả nông sản lại tăng quá chậm. Biểu đồ tỷ giá nông nghiệp lại tiến thêm một bước tăng lên, khiến cho tình cảnh nông trường trở nên họa vô đơn chí, nhiều năm trôi qua mắc nợ liên tiếp.

- Thứ hai, nông trường Triều Dương trước đây tài chính quốc gia đầu nhập vào rất ít. Sản xuất nông nghiệp cơ bản dừng lại ở giai đoạn nguyên thủy. Không cần nói đến hoàn toàn cơ giới hóa sản xuất, cho dù là bán cơ giới hóa, chúng ta vẫn còn kém xa lắm. Máy móc nông nghiệp thiếu trầm trọng thì không nói, nhưng máy móc hiện có và kỹ thuật cũng rất lạc hậu, không sai biệt lắm có một nửa máy móc đã bị hỏng, không còn có thể sử dụng. Từ bản chất, sáu đội công nhân viên chức nông trường chẳng khác gì nông dân bình thường. Đa phần nông thôn đều đã sớm khoán sản phẩm, nhưng chúng tôi vẫn còn là ăn cơm tập thể. Hiệu suất rất thấp. Về điểm này, chúng tôi cũng đã từng làm thử, cũng đã nhận thầu, nhưng cuối cùng lại làm không được. Chúng tôi dù sao cũng không phải nông dân chân chính.

Hoàng Tử Hiên nói xong, trên mặt lộ ra vẻ mặt phiền não.

Cán bộ công nhân viên chức nông trường, nghiêm chỉnh là người của nhà nước. Dựa theo phương thức nông thôn nhận làm khoán thì rõ ràng là không đúng. Làm khoán rồi thì thu vào sẽ tính như thế nào? Nông trường sản xuất toàn bộ còn phải dựa theo một tỷ lệ tách ra nhất định, một phần nộp lên, một phần mình giữ. Nếu toàn bộ đều nộp lên thế thì nhận khoán còn có ý nghĩa gì? Nếu công nhân viên chức nhận khoán tự mình lưu lại một phần, vậy tiền lương thưởng không cần tiếp tục phát? Nếu không phát tiền lương, bọn họ rốt cuộc là công nhân hay là nông dân? Hơn nữa, đất đai nông trường và đất đai nông thôn quyền sử dụng rõ ràng cũng khác nhau. Đất nông trường là trăm phần trăm thuộc về nhà nước, quốc gia kinh doanh không có chính sách rõ ràng. Hoàng Tử Hiên cho dù lá gan có lớn cũng không dám thật sự đem đất đai phân ra bên ngoài.

Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu, ra hiệu Hoàng Tử Hiên tiếp tục.

Hoàng Tử Hiên nói:

- Thứ ba, chính là vấn đề ngư nghiệp. Ngư nghiệp là do đội bốn và đội bảy làm. Trước kia không nói lợi nhuận cao hay thấp, nhưng ít nhất có thể bảo đảm được mình. Nhưng hai năm qua thì không ổn. Ở tỉnh và thành phố phát ra chính sách ngư nghiệp, toàn bộ đội đánh bắt của khu hồ liền gia tăng gấp bộ. Những đội đánh bắt tư nhân trang bị so với đội chúng tôi tiên tiến hơn nhiều. Trước kia, chúng tôi còn có thuyền đánh cá đi ra ngoài, còn có thể đánh bắt về không ít cá. Hai năm qua thu hoạch ngày càng ít. Cá lớn đều bị những đội đánh bắt tiên tiến bắt đi hết, kỹ thuật của chúng tôi thật sự theo không kịp. Chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn. Cá nhỏ tạp nham thì không thể bán với giá cao. Mùa đánh bắt nhiều nhất thì kết quả giá cả lại rớt xuống thảm hại. Đám lái cá đều là một đám khôn ranh. Cá không tươi thì giá thấp, thật sự cũng chỉ bán được cho bọn họ, còn hơn là để cho ươn.

Các cán bộ tham dự hội nghị đều lắc đầu.

Đây cũng là sự thật!

Phạm Hồng Vũ biết, mười mấy năm qua, kinh tế hồ Thanh Sơn tài nguyên suy kiệt càng lúc càng trở nên trầm trọng. Một số đội đánh bắt chỉ vì cái trước mắt, đánh bắt quá độ, diệt sạch, khiến cho tốc độ sinh trưởng tự nhiên của cá không kịp đáp ứng. Tài nguyên từ đó ngày càng khan hiếm.

Hiện tại đã bắt đầu hiển lộ manh mối, nhưng muốn cho chính phủ coi trọng vấn đề này thì thời gian vẫn còn sớm.

Phạm Hồng Vũ đương nhiên sẽ ở trong thời điểm thích hợp, hướng tỉnh và thành phố phản ánh. Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ tâm lý nắm chắc, chỉ cần kinh tế hồ Thanh Sơn tài nguyên cá không bị suy kiệt, bình thường sẽ không coi trọng quá lớn.

Ở trong mắt mọi người, hồ Thanh Sơn lớn như vậy, làm sao mà không có cá?

Quả thật chính là nói chuyện giật gân.

- Bí thư Phạm, chúng ta hiện tại đang tiến nhập một tuần hoàn ác tính. Chúng ta không có tiền đầu nhập thì sản lượng nông nghiệp và ngư nghiệp liền không thể đi lên. Sản lượng không thể đi lên thì lại càng không có tiền. Khoản nợ ngày càng nhiều, đến hiện tại, không cần nói đến tiền vốn, chúng ta ngay cả lợi tức cũng không có, tiền lương phải dựa vào vay mượn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, làm sao mà được chứ?

Hoàng Tử Hiên vẻ mặt trở nên vô cùng buồn bực.

Cho thấy được mấy vấn đề này đã khiến y phiền não không chỉ một hai ngày, nghĩ không ra biện pháp tốt, thường cả đêm mất ngủ, trằn trọc, cho đến bình minh mà cũng vô phương.

- Chủ tịch Hoàng, tôi biết anh nói đều là sự thật, nhưng mặc kệ tình huống gian nan cỡ nào thì đều phải thay đổi, ngồi chờ chết là không được.

- Xin Bí thư Phạm cứ chỉ thị, chúng tôi sẽ thay đổi.

Hoàng Tử Hiên mỉm cười, mang theo ý châm chọc rõ ràng.

Cũng muốn nhìn xem Bí thư Phạm cậu là có biện pháp gì hay.