Chánh văn phòng Ngô lập tức ngẩn cả người, không kịp phản ứng.
Anh hai, chúng tôi đang thương lượng chuyện tìm thư ký cho cậu, chẳng lẽ cậu muốn Đỗ Song Ngư làm thư ký cho mình?
Nhưng hắn là “kẻ xấu” mà thành phố muốn bắt lại!
Ngay cả Hoàng Tử Hiên cũng có chút ngơ ngẩn, suy nghĩ như thế nào mở miệng nói chuyện Đỗ Song Ngư với Phạm Hồng Vũ, thì vị này đã đề nghị trước tiên. Trố mắt một chút, Hoàng Tử Hiên nghi ngờ hỏi:
- Bí thư Phạm, cậu muốn Đỗ Song Ngư làm thông tín viên cho cậu?
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:
- Ta muốn tìm hiểu tình huống của anh ta một chút, nếu thích hợp, thì mời anh ta chịu thiệt, làm thông viên cho tôi cũng chưa hẳn là không thể được.
Nói thì nói như thế, nhưng ý tứ đã biểu đạt rõ ràng.
Hoàng Tử Hiên cười khổ nói:
- Bí thư Phạm, có một tình huống, không biết cậu có rõ ràng hay không. Tôi nghe nói, cục Công an thành phố muốn bắt Đỗ Song Ngư….
- Đúng vậy, đúng vậy, Bí thư Phạm, tin tức này tôi cũng đã được nghe nói rồi.
Chánh văn phòng Ngô vội vàng ở một bên phụ họa, vẻ mặt kinh ngạc.
Phạm Hồng Vũ hỏi ngược lại:
- Bắt anh ta? Cục Công an thành phố có chính thức truyền đạt mệnh lệnh bắt người không? Hoặc là có chính thức gọi đến?
- Cái này thì thật không có, nhưng chiến hữu của tôi nói với tôi như vậy... A, chiến hữu của tôi làm việc ở cục Công an thành phố... Bằng không, tôi cũng sẽ không bảo Đỗ Song Ngư đến Hồng Châu tránh gió đâu.
Hoàng Tử Hiên không hề cố kỵ nói.
Chánh văn phòng Ngô liền nhìn y, trợn mắt há hốc mồm.
Hoàng đại ca, anh cũng không không cần thẳng thắng như vậy?
Biết rõ cục Công an thành phố muốn bắt Đỗ Song Ngư, anh còn khiến cậu ta "trốn chạy", đây không phải là bao che sao? Còn trước mặt Phạm Hồng Vũ nói ra! Anh làm Chủ tịch thực là "có trình độ"!
Phạm Hồng Vũ khoát tay chặn lại, nói:
- Nếu như không có lệnh bắt chính thức, Đỗ Song Ngư vẫn là cán bộ nông trường chúng ta, công tác của anh ta an bài như thế nào, là sự vụ bên trong nông trường chúng ta. Chánh văn phòng Ngô, phiền anh mời anh ta lại đây đi.
- A, vâng, vâng, tôi đi gọi cậu ta ngay.
Chánh văn phòng Ngô không dám chần chừ, liên tục gật đầu rồi xoay người đi.
Hoàng Tử Hiên nhìn Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt rất cổ quái.
Phạm Hồng Vũ cười, nói:
- Chủ tịch Hoàng, làm sao vậy? Có cái gì không ổn sao?
Hoàng Tử Hiên ngẫm nghĩ một chút, trực tiếp hỏi:
- Bí thư Phạm, cậu có phải muốn bảo vệ Đỗ Song Ngư?
Phạm Hồng Vũ trở nên nghiêm túc, chính sắc nói:
- Chủ tịch Hoàng, tôi nghĩ là anh hiểu lầm ý của tôi. Đỗ Song Ngư nếu quả thật phạm pháp, tôi sẽ không bao che cho anh ta. Nếu anh ta không phạm pháp, thế thì làm như thế nào thì làm như thế nấy.
Hoàng Tử Hiên nói:
- Chiến hữu của tôi nói, Đỗ Song Ngư là kẻ khả nghi tụ chúng gây rối.
- Anh là chỉ chuyện lần trước ở thành phố? Chuyện đó, Bí thư Vinh đều không có định tính. Cục Công an thành phố nếu nhất định làm như vậy thì cũng cần một lý do vượt qua thử thách. Ít nhất tôi cho là như vậy. Sự kiện bao vây ở thành phố quả thật đã tạo thành ảnh hưởng không tốt. Nhưng xét đến cùng, bất quá chỉ là công nhân viên chức nông trường hình thức phản ánh tình huống kịch liệt một chút, còn chưa nói tới là phạm tội, hẳn là nên phê bình giáo dục chứ không nên bắt người. Chuyện này tôi sẽ đặc biệt đến cục Công an thành phố tìm hiểu tình huống. Hiện tại không quan tâm đến điều này, trước làm tốt công tác của chúng ta rồi nói sau.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
Hoàng Tử Hiên lập tức âm thầm thở phào một cái, cảm thấy một khối tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng rơi xuống đất.
Chuyện của Đỗ Song Ngư quả thật làm cho y rất đau đầu. Hoàng Tử Hiên đương nhiên là lòng tràn đầy muốn bảo vệ Đỗ Song Ngư. Tuy nhiên y cũng rất minh bạch, nếu thật thành phố ra quyết định bắt người, bằng một Chủ tịch nông trường như y, nhất định là không giữ được. Mà ngay cả chính y, lãnh đạo thành phố đều rất không chào đón. Vạn bất đắc dĩ, mới khiến cho Đỗ Song Ngư đến Hồng Châu trốn tránh, không ngờ âm soa dương thác, thiếu chút nữa liền "hại chết" Đỗ Song Ngư.
Hiện tại Phạm Hồng Vũ nói như vậy, ý là hắn không cho rằng Đỗ Song Ngư phạm tội, thậm chí còn định dùng Đỗ Song Ngư làm thông tín viên cho mình.
Hoàng Tử Hiên cho dù ngay thẳng, nhưng quan trường cong cong lách vẫn có thể hiểu được. Phạm Hồng Vũ miệng nói khó giữ Đỗ Song Ngư, nhưng trên thực tế lại bảo vệ "mười phần". Trực tiếp khiến Đỗ Song Ngư làm thư ký cho mình, chẳng khác nào nói cho lãnh đạo thành phố biết, người này các người khỏi phải nhọc công rồi. Cục Công an thành phố bắt giữ cán bộ bình thường của nông trường thì chẳng có chút ngạc nhiên nào. Nhưng bắt thư ký của Phạm Hồng Vũ, vậy thì cần chú ý lại.
Trừ phi lãnh đạo cục Công an thành phố muốn đắc tội với Phạm Hồng Vũ.
Thư ký tiền nhiệm của Chủ tịch tỉnh, Chủ tịch huyện Vân Hồ đương nhiệm, mặt mũi là dễ dàng lột bỏ một tầng sao?
Hoàng Tử Hiên đột nhiên cảm giác được, chính mình đối với Phạm Hồng Vũ là thật có chút hiểu lầm. Người này, tựa như Cảnh Phi đã nói, đại khí thật sự. Một khi chính mình nhận thức việc đó là đúng thì tuyệt không sợ gian nan hiểm trở.
Liều mạng đắc tội với lãnh đạo thành phố cũng muốn kiên trì nguyên tắc của mình.
Tính cách như vậy có khác nào tính tình Hoàng Tử Hiên?
- Bí thư Phạm, rất xin lỗi, tôi có chút hiểu lầm cậu rồi, hiện tại tôi xin chính thức hướng cậu xin lỗi.
Hoàng Tử Hiên rất thành khẩn nói. Y chính là người như vậy, chỉ cần trong lòng nhận thức được, tuyệt sẽ không nhăn nhăn nhó nhó. Nam tử hán đại trượng phu, làm việc nên quang minh lỗi lạc.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười, nói:
- Chủ tịch Hoàng, xin lỗi thì không cần. Các đồng chí bên trong một bộ máy, luôn cần phải có một quá trình hiểu rõ lẫn nhau. Tranh giành cũng tốt, ầm ĩ cũng tốt, chỉ cần là cho công việc tốt, thì cũng rất bình thường.
Hoàng Tử Hiên còn thật sự nói:
- Bí thư Phạm, cậu nếu nói như vậy, tôi đây cũng xin tỏ thái độ. Công tác tôi khẳng định sẽ phối hợp với cậu. Chỉ cần cậu làm quyết định, tôi sẽ liều mạng đi làm. Nhưng xin nói trước, nếu tôi cho rằng quyết định của cậu là sai lầm, tôi sẽ không mù quáng đi theo, sẽ theo lý mà phản đối.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Nếu quả thật có thể như vậy, vậy thì thật tốt quá. Tôi không sợ tranh luận, tôi chỉ sợ mặc kệ sống.
Hoàng Tử Hiên cười ha hả, cũng không nhiều lời.
Trong thời gian chờ Đỗ Song Ngư đến, Phạm Hồng Vũ gọi điện thoại cho Lục Cửu, nói cho ông ta biết, chính mình còn muốn ở nông trường thêm một hai ngày, khi nào làm xong chuyện bên này, sẽ đến huyện báo danh.
Dù sao hiện tại hắn còn trong thời gian nghỉ phép.
Lục Cửu tất nhiên không ý kiến, ở trong điện thoại nói
- Thật vất vả, hy vọng Chủ tịch huyện Phạm sớm một chút làm xong công tác ở nông trường, đến huyện nhậm chức. Các đồng chí ở huyện đang ngóng trông Chủ tịch huyện Phạm sớm ngày tới đây.
Xem chừng hiện tại, ở huyện rất nhiều người đều hy vọng Phạm Hồng Vũ ở lại nông trường Triều Dương thêm nhiều ngày để cho bọn họ thêm nhiều thời gian chuẩn bị. Tân Chủ tịch huyện mang theo quầng sáng của thư ký Chủ tịch tỉnh đến, nhưng người này lại là tính tình lưu manh, mọi người trong đầu thật đúng là có chút khẩn trương.
Phạm Hồng Vũ khách khí vài câu, cúp điện thoại, ở sau bàn công tác ngồi xuống, điểm nổi lên một điếu thuốc.
Trước mắt mà nói, nông trường tình huống bên này, so với hắn dự đoán đỡ hơn một chút. Hơn nữa Cảnh phi vị lão Bí thư và Hoàng Tử Hiên vị trợ thủ tình huống nằm ngoài dự liệu của hắn.
Ước chừng mười phút đồng hồ sau, Chánh văn phòng Ngô dẫn Đỗ Song Ngư đi tới phòng làm việc của hắn.
- Bí thư Phạm, Đỗ Song Ngư tới rồi.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, cũng không đứng dậy, nói:
- Mời vào!
- Vâng, vâng!
Chánh văn phòng Ngô liên tục gật đầu, ra hiệu Đỗ Song Ngư đi vào.
Đỗ Song Ngư nhìn qua còn có chút không rõ, tỉnh tỉnh mê mê gật đầu rồi đi vào phòng làm việc của Phạm Hồng Vũ, cách bàn làm việc vài bước thì đứng lại, nhìn Phạm Hồng Vũ, hai tay không nhịn được nắm thành quyền. Y vẫn mặc bộ quần áo rẻ tiền, so với bộ quần áo ngày hôm qua còn muốn cũ hơn, nhưng lại rất sạch sẽ, vô cùng sạch sẽ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Đồng chí Song Ngư, đừng khẩn trương. Mời ngồi.
- Vâng!
Đỗ Song Ngư gật đầu, chậm rãi ngồi xuống cái ghế đối diện bàn làm việc, nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, thắt lưng rất thẳng, hai tay đặt lên đầu gối, tư thế ngồi cực kỳ nghiêm trang, trong mắt mang theo vẻ tò mò khó có thể che dấu. Thật không ngờ, ngày hôm qua "hiệp khách" gặp chuyện bất bình tại tiệm ăn nhỏ đó chẳng những là Chủ tịch huyện Vân Hồ mà còn là Bí thư Đảng ủy, nhân vật số một củ nông trường.
Gặp gỡ thật sự có thể nói là ly kỳ.
- Mời anh lại đây, là muốn nói chuyện với anh, hiểu biết một chút tình huống của anh.
Phạm Hồng Vũ nói xong, cầm lấy thuốc lá trên bàn, đưa cho Đỗ Song Ngư một điếu.
Đỗ Song Ngư vội vàng khoát tay, nói:
- Cảm ơn Bí thư Phạm, tôi không hút thuốc.
Phạm Hồng Vũ cười, cũng không miễn cưỡng, nói:
- Đồng chí Song Ngư, cậu tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp năm 83?
Đỗ Song Ngư vội tức đáp:
- Vâng, Bí thư Phạm, tôi ban đầu là thi vào trường cao đẳng. Đến năm thứ ba thì thi đậu Đại học Nông Nghiệp Thanh Sơn, khoa thực vật. Năm 83, sau khi tốt nghiệp, thì được phân phối đến cục Nông nghiệp thành phố Tề Hà công tác, năm 85 thì điều đến nông trường.
Vài ba lời đã đem tình huống của mình đơn giản giới thiệu qua.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Là nguyên nhân gì mà được điều đến nông trường?
Cục Nông nghiệp thành phố Tề Hà tuy rằng cũng không phải đơn vị đáng giá hâm mộ, nhưng so sánh với nông trường Triều Dương, thì chính là một cái trên trời một cái dưới đất. Nói như vậy, cán bộ cục Nông nghiệp không có khả năng điều hướng đến nông trường. Đây rõ ràng là bị giáng chức, trừ phi là phạm sai lầm.
Đỗ Song Ngư còn có điểm ngượng ngùng, nói:
- Đều do tính tình của tôi không tốt, tổng là ưa thích tranh luận với lãnh đạo.. Tuy nhiên trong vấn đề kỹ thuật, lãnh đạo trong cục đúng là có sai lầm, tôi liền nhịn không được, vạch ra cho bọn họ xem. Sau lại lãnh đạo cục nói, tôi tương đối thích hợp làm kỹ thuật, sẽ đem tôi điều đến nông trường.
Phạm Hồng Vũ liền hiểu rõ, có vẻ ở thế giới kia, Phạm cảnh quan chính là tính tình thối như vậy, từ văn phòng Địa ủy bị người ta đá đến cục Công an Địa khu, lại từ cục Công an Địa khu đá đến phòng Công an huyện Vũ Dương, từ đó về sau không chuyển đi đâu nữa.
Đỗ Song Ngư thật ra cùng với Bí thư Phạm chính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ở hai thế giới bất đồng, gặp được cũng không sai biệt lắm.
- Hối hận sao?
Phạm Hồng Vũ đột nhiên hỏi.
- Hối hận? Không, không hối hận! Vợ của tôi chính là ở nông trường mà quen biết, tôi rất thỏa mãn, thậm chí rất cảm tạ lãnh đạo trong cục đã đem tôi điều đến nông trường. Bằng không, tôi sẽ không gặp được vợ của mình.
Đỗ Song Ngư vô cùng khẳng định nói, lời nói không có chút nào giả bộ.
Một người vợ toàn tâm toàn ý với y, quả thật đáng giá cho y kiêu ngạo.
- Được, đồng chí Đỗ Song Ngư, tôi hiện tại chính thức thông báo cho anh biết, anh đến trình diện bộ phận văn phòng, tạm thời ủy khuất anh làm thông tín viên cho tôi. Tôi về sau khả năng ở Vân Hồ công tác thời gian nhiều một chút. Tình huống nông trường bên này, anh đúng lúc thu thập, hướng tôi báo cáo.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, trịnh trọng nói.
- Bí thư Phạm, tôi sợ làm không tốt...
Mặc dù Chánh văn phòng Ngô đã nói trước cho y biết, nhưng khi Phạm Hồng Vũ giáp mặt tuyên bố quyết định này, Đỗ Song Ngư vẫn có chút không ngờ được.
- Đừng lo, quyết định như vậy đi.
Phạm Hồng Vũ vung tay lên, lấy giọng điệu không thể nghi ngờ nói.