Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 563: Bí thư Đảng ủy công an



Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Chủ tịch huyện Tề quá khiêm nhường rồi. Có Bí thư Lục lãnh đạo anh minh, còn có Chủ tịch huyện Tề tự mình trấn thủ, hơn nữa còn có các đồng chí đồng tâm hiệp lực, công tác của chính quyền khẳng định sẽ làm rất gọn gàng ngăn nắp. Tôi vừa tới, tình huống còn chưa quen thuộc, mong rằng trong công tác sau này, Chủ tịch huyện Tề và các đồng chí ủng hộ và trợ giúp.

- Nên thế, nên thế…Chúng tôi nhất định sẽ hiệp trợ Chủ tịch huyện Phạm làm tốt công tác bên này.

Tề Chính Hồng cười ha hả nói.

- Chủ tịch huyện Tề, mời ngồi.

Phạm Hồng Vũ khách khí mời Tề Chính Hồng ngồi xuống ghế sofa, rồi lấy thuốc lá ra mời y một điếu.

Trần Hà lại mang nước trà lên cho Tề Chính Hồng.

Tề Chính Hồng liếc nhìn Trần Hà, cười nói:

- Tiểu Trần, có liên quan đến vấn đề ăn ở của Chủ tịch huyện Phạm, cô đã an bài xong chưa?

Giọng điệu rất là tùy ý.

Ông ta hơn bốn mươi tuổi, Trần Hà hơn ba mươi tuổi, xưng hô Tiểu Trần cũng không phải là không được. Vấn đề là, nơi này còn có một vị Chủ tịch huyện hai mươi mấy tuổi, Tề Chính Hồng xưng hô với Trần Hà như thế thì có vẻ hơi tinh tế rồi.

Trần Hà cười nhẹ nói:

- Vừa rồi đã xin chỉ thị Chủ tịch huyện Phạm, tôi sẽ tận lực làm tốt công tác phục vụ của mình.

Lời này trả lời cũng vô cùng khéo, vừa không nịnh nọt, lại không kiêu căng, giữ nghiêm bổn phận của Đại quản gia.

Tề Chính Hồng nghiêm nghị nói:

- Tiểu Trần, Chủ tịch huyện Phạm là cán bộ từ cơ quan lớn đến, Vân Hồ chúng ta là địa phương nhỏ, điều kiện không thể so với tỉnh được. Văn phòng các người nhất định phải làm tốt công tác phục vụ hậu cần cho Chủ tịch huyện Phạm, đừng để cho Phạm Hồng Vũ vì những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống mà phải quan tâm. Đây chính là nhiệm vụ chính trị.

Lời nói này làm cho người ta cảm giác ông ta mới chính là chủ nhà, còn Phạm Hồng Vũ bất quá chỉ là khách.

Trần Hà vội nói:

- Chủ tịch huyện Tề, tôi khẳng định sẽ làm hết sức. Tuy nhiên, anh cũng nói Vân Hồ chúng ta là địa phương nhỏ bé, nếu muốn vượt qua trình độ của tỉnh thì thật sự là rất khó khăn.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả, khoát tay nói:

- Đừng lo, đừng lo, đó chẳng phải là chuyện lớn. Con người của tôi, yêu cầu sinh hoạt không cao, có chỗ ngủ chỗ ăn cơm là được. Những thứ khác thì không cần.

Tề Chính Hồng cười gật đầu.

Nên khách khí nói thì đã nói, không cần lắm mồm. Hiện tại, ông ta không cần nịnh hót lấy lòng Phạm Hồng Vũ. Tiểu Phạm cậu lai lịch lớn thì thế nào? Tuổi còn trẻ, có bao nhiêu kinh nghiệm thực tế chứ? Huống chi cậu mới đến, đối với tình huống Vân Hồ hai mắt đều đen, muốn nhanh chóng quen thuộc công tác, còn phải dựa vào những đồng chí lão thành như chúng tôi giúp đỡ. Cậu nếu bày ra cái giá thư ký Chủ tịch tỉnh thì mọi người sẽ không xuất lực cho cậu.

Chủ tịch huyện tiền nhiệm cũng là từ thành phố xuống dưới. Tự cao là thân tín của lãnh đạo thành phố, ở huyện giễu võ dương oai, mọi người liền không phối hợp với ông ta khiến cho công tác bất động. Cuối cùng không làm được chuyện gì đành xám xịt rời khỏi huyện.

Ở công tác cơ sở, chỉ có tấm biến lớn bao che thì cũng không được. Còn phải xem chính anh có kiên trì chịu đựng được hay không.

Tề Chính Hồng vừa mới ngồi xuống nói vài câu thì các Phó chủ tịch huyện khác cũng đều chạy tới. Lập tức văn phòng liền trở nên náo nhiệt. Trần Hà vội vàng rót nước cho các Phó chủ tịch huyện.

Người càng nhiều thì càng không tiện bàn chuyện riêng. Mọi người cười ha hả, nói chuyện phiếm với nhau, không khí thật sôi nổi.

Ước chừng sau nửa tiếng, điện thoại trên bàn làm việc reo lên. Trần Hà vội vàng bắt máy, trả lời vài tiếng, sau đó nói với Phạm Hồng Vũ:

- Chủ tịch huyện Phạm, Bí thư Lục bên kia đã xong, hỏi anh có thể hay không qua bên phòng của ngài ấy ngồi một chút.

Phạm Hồng Vũ lập tức đứng dậy nói:

- Được, tôi sẽ qua ngay.

Các Phó chủ tịch huyện khác cũng đứng lên theo, cười tạm biệt Phạm Hồng Vũ rồi rời khỏi phòng làm việc của hắn.

Trần Hà dẫn Phạm Hồng Vũ qua bên văn phòng Huyện ủy, gọi là lầu số một. Bố cục lầu số một và lầu số hai không sai biệt lắm. Văn phòng của Lục Cửu và của Phạm Hồng Vũ đều nằm cùng một vị trí, đều là phía đông lầu ba, bố cục cũng giống như nhau, buồng xép trong ngoài. Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi rất khách khí chờ bọn họ, đoán chừng là thông tín viên của Lục Cửu.

- Xin chào Bí thư Lục!

Lục Cửu đang dựa bàn xử lý văn kiện, thấy Phạm Hồng Vũ bước vào thì tươi cười đứng dậy, bắt tay Phạm Hồng Vũ, nói:

- Chủ tịch huyện, nông trường bên kia đã xong chưa?

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Tình huống bên nông trường, Bí thư cũng biết rồi đấy, chính là một cục diện rối rắm. Một đống việc tạm thời không thể làm xong sớm được. Hai ngày nay chủ yếu là làm quen với mọi người, làm quen tình huống. Sau này sẽ còn làm phiền Bí thư quan tâm nhiều hơn.

- Nên thế, nên thế. Nào, Chủ tịch huyện, cùng ngồi xuống bên này đi.

Lục Cửu khách khi mời Phạm Hồng Vũ ngồi xuống ghế sofa, cũng giống như Tề Chính Hồng, chỉ bảo Trần Hà an bài cuộc sống hàng ngày của Chủ tịch huyện Phạm cho tốt, giọng điệu nghe ra còn tự nhiên hơn so với Tề Chính Hồng. Ông ta là người đứng đầu, quan tâm các đồng chí bên trong bộ máy là chuyện đương nhiên. Tề Chính Hồng nói như vậy thì là có chút đi quá giới hạn.

Trần Hà một mực vâng lời, tựa hồ như đối với mỗi một vị lãnh đạo huyện đều đối xử bình đẳng.

Là một người phụ nữ xinh đẹp, ngồi trên vị trí nhạy cảm như Chánh văn phòng, làm thế nào để phục vụ các lãnh đạo huyện cho tốt cũng là khảo nghiệm trí tuệ đấy.

- Chủ tịch huyện, không nói gạt cậu, đối với công tác của nông trường Triều Dương, ở huyện kỳ thật vẫn rất ủng hộ. Hàng năm ở huyện đều cấp cho bọn họ vật tư và tiền trợ cấp nhất định. Ví dụ như năm ngoái bọn họ gia cố đê chống lũ, trong huyện mặc dù thiếu thốn nhưng vẫn ưu tiên trợ giúp cho bọn họ năm chục ngàn và bốn mươi tấn xi măng. Tôi biết, nông trường bọn họ cũng là không dễ dàng gì. Hoàng Tử Hiên người kia tính tình lại không tốt, rất dễ đắc tội với người. Lãnh đạo thành phố người nào nhìn thấy anh ta cũng đều chạy trốn. Haha, Vân Hồ và nông trường Triều Dương là hàng xóm, hiện tại lại trở thành người một nhà, Trợ giúp bọn họ đúng là bụng làm dạ chịu.

Lục Cửu ngồi xuống, cười nói, giọng điệu rất thân thiết.

Cái gọi là “người một nhà” tất nhiên là bởi vì Phạm Hồng Vũ, vừa làm Chủ tịch huyện Vân Hồ vừa kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy nông trường, không phải là người một nhà sao?

Lục Cửu nghe lời này rất lớn khí.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Chúng ta sống ở bên hồ, việc chống lũ đúng là vấn đề lớn. Hoàng Tử Hiên hàng năm tiêu tốn cho việc phòng đê chống lũ cũng không ít.

Lục Cửu gật đầu, nói:

- Đúng vậy, việc chống lũ bao năm qua vẫn là đại sự hạng nhất. Cũng may mấy năm nay không có trận lụt nào lớn nên tổn thất không nhiều.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Bí thư, căn cứ vào khí tượng của đài trung ương và đài tỉnh, năm nay có khả năng sẽ xảy ra lũ lớn. Công tác chống lũ khó khăn sẽ gia tăng không ít.

- Ừ, chỉ cần Chủ tịch huyện coi trọng, tôi tin rằng vấn đề trong năm nay hẳn sẽ không khó khăn quá lớn.

Lục Cửu mang theo điểm ý tứ có lệ. Dựa theo phân công ở huyện, Phạm Hồng Vũ quyền Chủ tịch huyện và cũng là Chỉ huy trưởng ban Chỉ huy phòng chống lụt bão của huyện. Chống lũ chống hạn là Chủ tịch huyện Phạm quản lý. Nói sau, Lục Cửu cũng không cho rằng năm nay lũ lụt sẽ xảy ra. Đã nhiều năm rồi không có phát sinh tình huống này. Tuy nhiên, huyện Vân Hồ gần sát hồ lớn, Chủ tịch huyện coi trọng công tác phòng chống lũ cũng là chuyện tốt.

Hai người nói chuyện vài phút đồng hồ, thông tín viên của Lục Cửu liền đi tới, hạ giọng nói:

- Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, các lãnh đạo khác đều đã tới phòng họp.

Lục Cửu liền đứng dậy, nói:

- Đi thôi, Chủ tịch huyện, chúng ta tổ chức một cuộc họp gặp mặt mọi người.

Trong phòng họp nhỏ của Huyện ủy ở lầu bốn.

Hai người sóng vai nhau đi ra.

Phòng họp nhỏ ở huyện ủy bố trí cũng khá hiện đại. Một bàn họp bằng gỗ lim thật dài, có vẻ rất sang trọng. Chính giữa bàn hội nghị còn đặt mấy chậu hoa xanh ngát.

Hai mươi ba cán bộ trung niên vây quanh hai hàng bàn hội nghị, đều trò chuyện với nhau, không khí rất náo nhiệt.

Lục Cửu vừa xuất hiện ở cửa phòng họp, vốn không khí rất náo nhiệt lập tức trở nên lặng ngắt như tờ. Ánh mắt lãnh đạo huyện đồng loạt nhìn sang, trên mặt mọi người đều mỉm cười, hướng Lục Cửu ra hiệu gật đầu.

Nhìn qua, Lục Cửu ở Vân Hồ uy vọng rất cao.

Uy tín trong mắt bọn quan viên và uy tín trong mắt quần chúng không phải là một khái niệm. Một cán bộ lãnh đạo chủ chốt có uy tín hay không thì phải nhìn xem trong thể chế, các cán bộ đồng cấp có kính sợ người đó hay không. Nhân vật số một có thể nắm giữ đội ngũ cán bộ trong tay thì chính là có uy tín. Về phần trong mắt quần chúng, đánh giá nhân vật số một dựa trên cái gì thì ai mà để ý.

Quyết định nón quan cũng không phải là quần chúng mà là lãnh đạo cấp trên.

- Các đồng chí, đồng chí Phạm Hồng Vũ hôm nay chính thức đến nhận chức, mọi người vỗ tay hoan nghênh.

Lục Cửu cao giọng nói, rồi dẫn đầu vỗ tay, trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay, xem ra rất náo nhiệt.

Lục Cửu vừa vỗ tay vừa hướng về vị trí chủ chốt. Chỗ trống bên trái tất nhiên là ghế của Chủ tịch huyện Phạm. Phạm Hồng Vũ cũng vỗ tay, mỉm cười ngồi ở vị trí kia.

Phạm Hồng Vũ không có đến thành phố báo danh, mà trực tiếp đến hẳn huyện Vân Hồ. Cho nên Vân Hồ không có mời dự họp đại hội cán bộ toàn huyện. Ngồi trong phòng hội nghị là lãnh đạo chủ chốt của bốn bộ máy huyện, và một số cán bộ phụ trách văn phòng Huyện ủy và UBND huyện.

Lúc này, Lục Cửu liền giơ hai tay lên, nhẹ nhàng phất xuống, tiếng vỗ tay chậm rãi dừng lại, nhưng không được cùng một lúc cho lắm. Từ chi tiết này có thể nhìn ra được, Lục Cửu ở Vân Hồ uy tín chưa đạt tới trạng thái đỉnh cao.

- Chủ tịch huyện Phạm tôi trước xin giới thiệu cho cậu biết các đồng chí đang có mặt tại đây.

Lục Cửu chiếu theo quy trình tiêu chuẩn, bắt đầu hướng Phạm Hồng Vũ giới thiệu từng lãnh đạo.

Bộ máy huyện ủy Vân Hồ tổng cộng có mười môt Ủy viên thường vụ, trong đó Phó bí thư chiếm năm người. Ngoại trừ Lục Cửu, Phạm Hồng Vũ và Tề Chính Hồng ba người thì còn có một vị Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng, xếp hạng thứ bốn. Xếp hạng thứ ba là một vị đồng chí lão thành khoảng năm bảy, năm tám tuổi, tên là Tạ Hậu Minh. Lục Cửu giới thiệu chức vụ của ông ta là Phó Bí thư huyện ủy, Chủ tịch Hội đồng Nhân dân kiêm Bí Đảng ủy công an.

Tạ Hậu Minh chức vụ an bài như vậy thật ra là khá hiếm thấy.

Các đồng chí trong bộ máy Ủy viên thường vụ huyện ủy đều đã đến đông đủ.

Bên UBND huyện tổng cộng có sáu Phó chủ tịch huyện. Ngoại trừ Tề Chính Hồng, các Phó chủ tịch huyện còn lại đều không tiến vào bộ máy Ủy viên thường vụ huyện ủy. Có vẻ như Tề Chính Hồng làm Phó bí thư huyện ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực huyện địa vị là khá cao.

Ngoài ra, Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc các lãnh đạo chủ chốt cũng đã tới. Chỉ có một đồng chí lão thành tuổi tác khá lớn là không đến. Trên cơ bản, vị đồng chí lão thành này cũng là đảm nhiệm vị trí danh dự.

Theo sau là Lục Cửu nhiệt tình nói chuyện.

Hội nghị bắt đầu tiến hành.