Sau khi Tạ Hậu Minh đi rồi, Phạm Hồng Vũ cũng không có an bài công việc gì khác, ngồi sau bàn làm việc, cầm ba bộ hồ sơ mà Trần Hà mang tới, chậm rãi xem qua.
Đối với ứng cử viên thư ký, Phạm Hồng Vũ khá là thận trọng. Ở nông trường tuyển Đỗ Song Ngư làm thông tín viên cho mình, tuyệt đối cũng không phải là tâm huyết dâng trào, càng không phải giống như mọi người suy nghĩ, đơn thuần là bảo vệ y. Nếu chỉ là bảo vệ cho Đỗ Song Ngư hì Phạm Hồng Vũ không cần dùng hiểm chiêu như vậy mà còn có biện pháp khác.
Phạm Hồng Vũ tin rằng, đại nhân vật ở thành phố muốn cơ quan công an bắt giữ Đỗ Song Ngư là thật. Sự kiện bao vây kia đã tạo thành ảnh hưởng rất xấu cho lãnh đạo thành phố. Đàm Khải Hoa và Quách Thanh Hoa, một Bí thư Thành ủy, một Chủ tịch thành phố đều bị thương. Quách Thanh Hoa thậm chí phải vào bệnh viện. Còn Đàm Khải Hoa thì bị mấy vết cào, phỏng chừng đến giờ vẫn còn chưa biến mất. Mỗi lần soi gương, Đàm Khải Hoa trong lòng đối với nông trường Triều Dương và Đỗ Song Ngư đều hận thấu xương.
Dưới tình huống như thế, Phạm Hồng Vũ kiên trì dùng Đỗ Song Ngư làm thông tin viên cho mình, giới bên ngoài xem ra, hoàn toàn là một hành vi đấu khí, cố ý chống đối đại nhân vật thành phố.
Nhưng trong chuyện đại sự như vậy, Phạm Hồng Vũ chưa bao giờ hành động theo cảm tính.
Bắt đầu dùng Đỗ Song Ngư làm thông tin viên, Phạm Hồng Vũ đã trải qua cẩn thận cân nhắc. Tổng thể mà nói thì hắn cảm thấy lợi hơn hại.
Đầu tiên Phạm Hồng Vũ đối với việc cục Công an thành phố muốn bắt Đỗ Song Ngư tỏ vẻ rất không hiểu. Trong chính trị, đây là một biểu hiện vô cùng ngu ngốc. Loại tình huống giống như Đỗ Song Ngư, cũng không phải nói bắt là bắt, có thể nảy sinh tác dụng giết gà dọa khỉ. Nếu không bắt Đỗ Song Ngư thì sau này người khác sẽ có khả năng học theo.
Nhưng thời cơ bắt giữ lại không đúng.
Sự kiện bao vây vừa mới xảy ra được vài ngày, ảnh hưởng chưa tiêu trừ hết đã vội bắt Đỗ Song Ngư thì quả thật chính là bức ép cán bộ nông trường tiếp tục gây rối. Không cần nói là người khác, ngay cả với tính cách của Hoàng Tử Hiên, thì sẽ không đáp ứng. Chuyện chạy đến đồn công an cướp người như vậy mà còn làm được, huống chi tái bao vây tòa nhà Thành ủy được tính là cái gì.
Hơn nữa, vừa lúc Phạm Hồng Vũ trước khi đến nhậm chức liền bắt ngay Đỗ Song Ngư thì chính là không thèm để ý đến vị Bí thư Đảng ủy nông trường là hắn. Ở tỉnh đặc biệt phái người đến chính là bình ổn tình thế. Nhưng mọi người nhìn thấy đấy, Bí thư Phạm vừa mới đến nhậm chức thì nông trường lại gây ra chuyện.
Phạm Hồng Vũ không muốn đến thành phố, thứ nhất là không muốn làm giải thích công tác với Đàm Khải Hoa, Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường và các lãnh đạo thành phố khác. Có một số việc là không tiện giải thích. Hơn nữa, kể từ đó thì tổng có vẻ Phạm Hồng Vũ thiếu họ một ân tình. Rõ ràng là một quyết định ngu ngốc, Phạm Hồng Vũ dựa vào cái gì mà phải chùi đít cho những người này.
Trực tiếp bảo Đỗ Song Ngư làm thông tín viên cho mình, Phạm Hồng Vũ liền biểu hiện ý kiến bất đồng của mình.
Không cần nói là Phòng công an huyện Vân Hồ sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, tuyệt không dám lung tung bắt giữ Đỗ Song Ngư mà cho dù là Cục công an thành phố muốn bắt Đỗ Song Ngư thì trước phải gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ. Đây là trình tự phải làm. Trừ phi lãnh đạo cục cho rằng họ có đủ thực lực, có thể không cần quan tâm đến thể diện của Chủ tịch huyện Phạm Hồng Vũ.
Ngoài ra, Phạm Hồng Vũ rất coi trọng nhân phẩm của Đỗ Song Ngư.
Ở tiệm ăn, tình huống nguy cấp như vậy, Đỗ Song Ngư cũng tuyệt đối không đem vợ mình trốn đi, mà thúc giục Phạm Hồng Vũ đi trước còn mình và vợ lưu lại ứng phó cục diện.
Loại phẩm chất này rất quý.
Phạm Hồng Vũ tự nhận, nếu đổi lại là hắn thì hắn chưa chắc đã có thể giống như Đỗ Song Ngư, không để ý đến sống chết.
Chỉ cần điểm này, Phạm Hồng Vũ tuyệt đối sẽ tìm cách trọng dụng Đỗ Song Ngư.
Mặc dù nói quan trường là một chảo nhuộm lớn, sau khi Đỗ Song Ngư đặt chân vào quan trường không thể tránh khỏi sẽ chịu một ít ảnh hưởng. Nhưng Phạm Hồng Vũ tin tưởng, Đỗ Song Ngư sẽ không bị phá hư hoàn toàn.
Hắn không thể thường xuyên đến nông trường làm việc, lại nhất định phải nắm bắt tình huống chuẩn xác của nông trường bất cứ lúc nào, nên chỉ có thể dựa vào tin tức mà thư ký mang đến cho mình. Đỗ Song Ngư là một ứng viên vô cùng tốt, nhất định sẽ đem tình huống đầu gốc ngọn báo cáo lại cho hắn. Một Hoàng Tử Hiên, hơn nữa lại còn có Đỗ Song Ngư, Phạm Hồng Vũ cảm thấy công tác hàng ngày của nông trường hẳn là không thành vấn đề.
Một điểm mấu chốt, Đỗ Song Ngư là thông tín viên của hắn, khả năng gây rối của cán bộ nông trường sẽ giảm xuống mức thấp nhất.
Tối thiểu, nếu bọn họ lại tiếp tục gây rối thì Phạm Hồng Vũ sẽ có đủ thời gian để chuẩn bị trước.
Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ lại rất rõ ràng, người thật có thể đem vấn đề nhìn thấu triệt là không nhiều lắm. Đỗ Song Ngư làm thư ký cho hắn, chuyện này còn có thể có chút phiền phức.
Cho nên Chủ tịch huyện Phạm rất để ý.
Nhìn kỹ ba bộ sơ yếu lý lịch, Phạm Hồng Vũ phỏng chừng, Lục Cửu rất nhanh sẽ gọi điện thoại cho hắn.
Trần Hà vừa mới đem tình huống nói rất rõ ràng.
Tạ Hậu Minh vẫn kiêm nhiệm chức Bí thư đảng ủy công an mà không chịu buông tay, chính là vì Lý Văn Hàn mà chiếm cứ. Bí thư Đảng ủy công an, bình thường đều tiến vào Ủy viên thường vụ, nếu không phải Lý Văn Hàn tiếp nhận chức vụ này, Tạ Hậu Minh có thể sẽ không vui. Bởi vì vậy, liền có nghĩa ông ta ảnh hưởng đối với hệ thống chính trị pháp luật đã dần dần tiêu tan.
Hiện tại Tạ Hậu Minh chủ động đến chào hỏi hắn, Lục Cửu chắc chắn sẽ không thờ ơ.
Đối với trận chiến tranh đoạt chức Chủ tịch huyện năm năm trước, Phạm Hồng Vũ cũng không rõ ràng lắm, nhưng nghĩ đến thân phận địa vị cùng với kinh nghiệm lý lịch của Tạ Hậu Minh, ông ta khả năng là không thần phục Lục Cửu. Trong huyện, Chủ tịch hội đồng nhân dân kiêm Bí thư đảng ủy công an, có thể nói là hết sức quan trọng, cũng đủ sức dựng thẳng đại kỳ, không cần phải phụ thuộc ai.
Mâu thuẫn nhất định là tồn tại.
Công tác ở UBND tỉnh một năm, Phạm Hồng Vũ thu hoạch lớn nhất chính là đối với sự khác biệt giữa các lãnh đạo vô cùng hiểu rõ. Bất cứ một loại ích lợi nào mà phân phối không đồng đều đều có thể đưa tới một sự tranh chấp.
Chỉ có điều, Lục Cửu khi nào sẽ gọi cú điện thoại này thì Phạm Hồng Vũ chưa biết chính xác.
Ba bản sơ yếu lý lịch vừa mới xem qua một lần thì điện thoại trên bàn liền vang lên.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên cười, cầm ống nghe lên.
- Xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ.
Điện thoại bên kia quả nhiên truyền đến thanh âm của Lục Cửu:
- Haha, Chủ tịch huyện, không cần tự giới thiệu, hiện tại có rảnh không? Có rảnh thì đến chỗ tôi ngồi một lát, có chuyện cần thương lượng.
Giọng điệu hết sức hiền hòa, mang theo ý tứ thân thiết không thể nói ra được.
Đây là bản lĩnh của Lục Cửu, hoàn toàn có thể làm cho đối phương có cảm nhận hoàn toàn khác nhau cho dù là nói chuyện qua điện hoại. Ba mươi lăm tuổi đã là Chủ tịch huyện, ba mươi tám tuổi đã trở thành Bí thư huyện ủy, Lục Cửu tất nhiên là có tuyệt chiêu của mình, không thể là người tầm thường.
Tuy nhiên nhanh như vậy đã gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ thì tính tình Lục Cửu có điểm nóng vội rồi.
Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ là lấy tiêu chuẩn của lãnh đạo tỉnh để cân nhắc. lãnh đạo cơ sở công phu dưỡng khí dù sao cũng không thể đánh đồng với đồng với lãnh đạo tỉnh. Cho dù là Tào Thành còn trẻ như vậy, nhưng khi đi theo bên người Vinh Khải Cao, cũng có được khí độ thâm trầm, vui buồn không hiện.
- Vâng, xin Bí thư chờ cho một chút, tôi lập tức tới ngay.
Rất nhanh, Phạm Hồng Vũ đã tới lầu ba tòa nhà huyện ủy, đứng trước phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy.
Cửa phòng làm việc mở ra, Lục Cửu đã sớm ngồi ở ghế sofa chờ. Thấy Phạm Hồng Vũ bước vào, cũng không đứng dậy, cười nói:
- Chủ tịch huyện đến rồi à, mời lại đây ngồi.
Rất là tùy ý!
Tất cả mọi người đều là đồng chí bên trong một bộ máy, chủ yếu hợp tác nên khi gặp mặt không cần phải rườm rà. Khách khí quá ngược lại không hay.
- Chủ tịch huyện, mau uống thử xem trà này như thế nào?
Phạm Hồng Vũ chú ý tới, Lục Cửu uống tra là dùng tách tử sa, cùng một kiểu với Trần Hà đưa cho hắn, ngoại hình giống nhau như đúc. Nhưng không biết là một người tặng cho họ hay là tách này của Lục Cửu cũng là Trần Hà chuẩn bị.
Phạm Hồng Vũ cũng hiểu được tình huống căn bản của Trần Hà. Trần Hà công tác ở cơ quan huyện, Lục Cửu năm năm trước khi đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện thì Trần Hà chỉ là một cán sự bình thường của UBND huyện. Sau đó hai năm, Trần Hà liền trở thành Phó chánh văn phòng UBND huyện, qua một năm, khi Lục Cửu tiếp nhận chức vụ Bí thư huyện ủy thì Trần Hà liền chính thức trở thành Chánh văn phòng UBND huyện.
Tuy nhiên, hiện tại Phạm Hồng Vũ tất nhiên sẽ không đi hỏi vấn đề này, mà nâng tách trà lên, thưởng thức nói:
- Quả là trà ngon, mùi thuần khiết, nhập khẩu hồi cam, có thể được xem là trà xanh thượng đẳng. Đây là trà năm nay phải không? Vừa mới ngắt ngọn không lâu.
Lục Cửu liền vươn ngón tay, nói:
- Chủ tịch huyện quả nhiên là cao thủ trà đạo. Đây chính là trà hái trong năm nay, do vườn trà Thất Tinh của huyện chúng ta sản xuất đấy.
- Vườn trà Thất Tinh của huyện chúng ta sản xuất hay sao?
Phạm Hồng Vũ cảm thấy kinh ngạc, nói:
- Trà này rất ngon, tôi thấy không kém gì trà Mao Tiêm bao nhiêu. Trước kia chưa nghe qua loại trà này?
Lục Cửu lắc đầu, nói:
- Tài chính của vườn trà Thất Tinh đang rất khẩn trương, bọn họ không có tiền để mở rộng thị trường. Nói sau, trà này không chỉ là có bề ngoài như vậy. Mấu chốt là còn có lịch sử văn hóa sâu xa. Vân Hồ chúng ta từ xưa là đất lành, và trà cũng không phải là thứ nổi danh.
Lục Cửu nói như vậy, thật ra thì Phạm Hồng Vũ rất hiểu.
Trà không phải là thương phẩm bình thường, không cần thiết phải dùng phương pháp tiếp thị hiện đại để tạo ra một thương hiệu nổi tiếng. Huống chi, lúc này gần như tất cả các vườn trà quốc doanh tình huống kinh doanh đều không tốt. Vườn trà Thất Tinh có thể đủ tiền phát lương cho nhân viên đã là tốt lắm rồi.
- Loại trà này Chủ tịch huyện rất thích phải không? Nếu thích thì tôi sẽ tặng cậu một ít.
Nói xong liền hướng thư ký gật đầu.
Thư ký vội vàng cầm một cái hộp sắt không nhỏ lại, bên trên hộp có dán nhãn Long Tỉnh trà.
Lục Cửu cười nói:
- Khi bọn họ đưa tới cho tôi là dùng túi nhựa, không tốt lắm nên tôi lấy hộp trà đã dùng qua để bỏ vào.
- Dùng túi nhựa? Thế thì uổng cho những lá trà này rồi.