Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 573: Thế khó xử



- Chủ tịch huyện, xe đã chuẩn bị xong.

Trần Hà đi vào trong phòng của Phạm Hồng Vũ, nhẹ giọng nói.

- Được, đi thôi!

Phạm Hồng Vũ giơ tay lên nhìn đồng hồ, thấy đã ba rưỡi chiều.

- Hiện tại đi ngay, nếu trên đường không kẹt xe thì ước chừng năm rưỡi có thể chạy đến được nhà khách Ôn Tuyền.

Trần Hà theo Phạm Hồng Vũ ra cửa, thuận miệng nói.

Phạm Hồng Vũ chỉ bảo cho cô, nói là chiều nay muốn đến tỉnh gặp một vị khách thương người Hongkong. Nghe nói vị khách Hongkong này lai lịch rất lớn, là “thiếu chưởng môn” của tập đoàn Lệnh thị, tên là Lệnh Hòa Phồn.

Trần Hà mặc dù ở huyện Vân Hồ nhưng danh tiếng của tập đoàn Lệnh thị Hongkong cũng có nghe nói, trước mắt đang ở tỉnh làm một khu công nghiệp điện tử lớn. Có thể nói sau khi kiến quốc, đây là đầu tư lớn nhất mà Thanh Sơn tiến cử được từ bên ngoài vào. Chẳng những Nhật báo Thanh Sơn có đưa tin thường xuyên mà ngay cả Nhật báo quần chúng cũng vậy, giống như tập đoàn Lệnh thị ở thị trấn Phong Lâm xây dựng một nhà xưởng quy mô thật lớn, công nhân vượt quá ba ngàn người.

Phạm Hồng Vũ đến tỉnh găp Lệnh Hòa Phồn, không thể nghi ngờ là muốn kéo đầu tư cho huyện Vân Hồ. Xem ra tân Chủ tịch huyện cũng là nôn nóng, nhậm chức chưa được vài ngày đã hiển lộ thân thủ, khiến cho kẻ quê mùa Vân Hồ mở mang được kiến thức cái gì gọi là năng lực.

Phạm Hồng Vũ bảo Trần Hà đi theo.

Trần Hà sáng hôm qua mang đến ba hồ sơ lý lịch của ba ứng cử viên thông tín viên đưa cho Phạm Hồng Vũ, nhưng Phạm Hồng Vũ còn chưa kịp tìm những người này nói chuyện, cho nên Trần Hà chỉ có thể tiếp tục kiêm nhiệm chức Thông tín viên cho Chủ tịch huyện.

Tuy nói Chủ tịch huyện Phạm trước đó không lâu vẫn còn công tác tại tỉnh, nên đối với tỉnh khẳng định là rất quen thuộc. Nhưng nếu trở thành Chủ tịch huyện rồi, bên người dù sao cũng phải có một “người hầu” chứ. Nếu không làm sao bày ra được thân phận và địa vị của lãnh đạo?

Khi tới chức vụ nào đó, nên hưởng thụ đãi ngội gì thì nửa điểm không thể hàm hồ.

Một chiếc xe Nissan màu đen lẳng lặng đậu bên ngoài tòa nhà UBND huyện, treo giấy phép số 02 huyện Vân Hồ. Đây là Chủ tịch huyện Thôi trước đó đã mua. Còn Lục Cửu thì ngồi xe Toyota, tất cả đều là xe của Nhật Bản.

Những năm đầu 90, xe ô tô nhập khẩu chủ yếu là xe của Nhật Bản.

Phạm Hồng Vũ nhìn chiếc Nissan, thuận miệng nói:

- Về sau xe công vụ, nên tận dụng sản phẩm trong nước hoặc xe liên doanh. Xe Nhật Bản hao xăng mà hệ số an toàn lại không cao.

Trần Hà sửng sốt, nhưng lập tức ý thức được đây là Phạm Hồng Vũ nói chuyện với mình nên vội vàng đồng ý. Tuy nhiên trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, như thế nào trong miệng của Chủ tịch huyện, xe nhập khẩu của Nhật Bản lại không bằng sản phẩm trong nước?

Đây là lý luận gì thế?

Lúc ấy, trong mắt mọi người, phàm là hàng nhập khẩu thì nhất định phải giá trị hơn hàng nội địa.

Chủ tịch huyện Phạm lại nói rằng xe nhập khẩu không bằng sản phẩm trong nước, Trần Hà thật đúng là lần đầu tiên nghe nói. Tuy nhiên, cô cũng không tiện phản bác. Qua mấy này giao tiếp với Phạm Hồng Vũ, Trần hà phát giác được, vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này dường như là người rất có chú ý, khi anh ta đã quyết định thì sẽ không dễ dàng bị người khác thay đổi.

Nhất định phải chú ý cẩn thận.

Một người chưa đến hai mươi ba tuổi đã được Chủ tịch tỉnh chọn làm thư ký tuyệt sẽ không phải là đèn cạn dầu. Điểm này Trần Hà có thể lấy mình làm ví dụ chứng minh. Cô có thể trở thành Chánh văn phòng UBND huyện đã không biết xử lý biết bao nhiêu đối thủ cạnh tranh, được Vân Hồ công nhân là nữ cường nhân. Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ so với cô còn cao cấp hơn nhiều.

Nếu nói người này là tay gà mờ thì Trần Hà nói cái gì cũng không tin.

Lên xe, Trần Hà và Phạm Hồng Vũ ngồi cùng băng sau. Lẽ ra thư ký phải ngồi ở vị trí lái phụ, nhưng Trần Hà lại không cho là như vậy, Dù sao cô cũng không phải là thư ký chính thức, chỉ là làm tạm thời. nếu để cho Chủ tịch huyện ngồi một mình phía sau thì Chánh văn phòng Trần nói như thế nào cũng đều có điểm “không đành”.

- Chủ tịch huyện, phòng công an sáng nay đã thả Cát Đại Tráng rồi.

Sau khi xe khởi động, Trần Hà giống như là tùy ý, nói ra một câu.

Phạm Hồng Vũ gật đầu, cũng không lên tiếng, sắc mặt bình thường.

Trần Hà cũng thức thời im lặng.

Nói thật, Trần Hà trong lòng cũng rất muốn biết Phạm Hồng Vũ sẽ ứng đối cục diện này như thế nào. Tạ Hậu Minh tiên hạ thủ vi cường, giành trước cùng với Phạm Hồng Vũ đạt thành hiệp nghị nào đó, nhưng ngay sau đó Lục Cửu lại có ý kiến hoàn toàn khác. Ngoài mặt xem ra “tam cự đầu” của Huyện ủy có ý kiến khác nhau, nhưng chân chính khó xử nhất chính là Phạm Hồng Vũ.

Nếu Phạm Hồng Vũ không phải là đương sự thì việc này đối với hắn chẳng can hệ gì, chỉ có điều ý kiến của Lục Cửu và Tạ Hậu Minh lại không trùng nhau.

Lục Cửu và Tạ Hậu Minh không đi chung một con đường, ở huyện Vân Hồ này cũng chẳng phải là bí mật. Từ lúc Lục Cửu đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Vân Hồ năm năm trước, hai người này đã đấu tranh gay gắt, mọi người thấy nhưng không thể trách. Sau này Lục Cửu trở thành Bí thư huyện ủy, lão Thôi tiếp nhận chức vụ Chủ tịch huyện, song hùng tranh bá biến thành tam quốc hỗn chiến. Ngẫu nhiên bóng dáng của Phó chủ tịch thường trực tỉnh cũng thoáng hiện, toàn bộ đại cục chính trị của huyện Vân Hồ giống như mọc thành bụi.

Kết quả cuối cùng là Chủ tịch huyện Thôi bại hoàn toàn, xám xịt rời khỏi huyện Vân Hồ.

Lục Cửu vốn chiếm thế thượng phong, nhưng sự kiện bao vây của cán bộ nông trường Triều Dương, Chủ tịch huyện Thôi bị cuốn gói, Lục Cửu cũng bị liên lụy, bị lãnh đạo chủ chốt thành phố mắng cho tơi bời, còn uy danh của Tạ Hậu Minh thì phóng đại.

Hiện tại, khi Phạm Hồng Vũ đến, đầu tiên đã bị cuốn vào cơn lốc xoáy.

Lựa chọn hợp tác với Tạ Hậu Minh, sẽ đắc tội với Lục Cửu. Kiên định ủng hộ Lục Cửu sẽ đắc tội với Tạ Hậu Minh. Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ dường như là đồng ý với Tạ Hậu Minh trước, nhưng đảo mắt lại thay đổi, không khỏi biến thành tiểu nhân.

Dường như, bất kể Phạm Hồng Vũ lựa chọn như thế nào thì cũng trở thành kẻ bại.

Hơn nữa, Cát Nhị Tráng hướng hắn mua đạo loạn tử, Cát Đại Tráng lại mang người bắt hắn, hiện tại Cát Đại Tráng lại bình an vô sự, đối với uy vọng của Chủ tịch huyện là một sự đả kích thật lớn. Không cần phải nói Phạm Hồng Vũ mới đến, căn bản còn chưa có căn cơ. Từ nay về sau, chỉ sợ những ngày qua còn khó hơn so với lão Thôi.

Cơ quan chính quyền cơ sở dù sao không giống như UBND tỉnh, không có vị Chủ tịch tỉnh từng giây từng phút làm chỗ dựa bên cạnh. Đồng chí Tiểu Phạm còn có điểm khó khăn. Nếu muốn ở cơ sở đứng vững gót chân, không có vài phần bản lãnh thật sự thì quả thật không được.

Ít nhất Trần Hà cảm thấy, nếu hiện tại đổi lại là mình ở vị trí Phạm Hồng Vũ, cũng thật không có biện pháp tốt, nhất định là phải đắc tội một bên rồi. Hơn nữa, Lục Cửu dù sao cũng là Bí thư huyện ủy, là nhân vật số một, yêu cầu nghiêm trị bọn lưu manh, nghiêm túc chỉnh đốn tác phong cơ quan công an cũng là lý do đường hoàng, có thể nhận được sự tán thành của mọi người.

Cái danh “tiểu nhân”, chỉ sợ Chủ tịch huyện Phạm phải mang lên đầu rồi.

Không biết tại sao, Trần Hà trong lòng lại cảm thấy lo lắng cho Phạm Hồng Vũ, hy vọng hắn có thể nghĩ ra diệu chiêu, hóa giải khốn cục trước mắt. Theo lý, Chánh văn phòng Trần cũng không phải là tâm phúc của Chủ tịch huyện Phạm. Cô hẳn là nên đứng về phía Lục Cửu mới đúng. Lục Cửu mới là tổ chức và là ân chủ của cô. Phạm Hồng Vũ nếu thật có diệu chiêu, Lục Cửu chẳng phải là phải ăn thiệt sao?

Chỉ có điều, Trần Hà lại có suy nghĩ như vậy.

Tâm tư của phụ nữ ai mà hiểu cho rõ chứ.

Có lẽ, thanh niên tuổi trẻ đẹp trai thì chiếm lợi thế hơn?

Chiếc xe Nissan chạy trong thị trấn tương đối chậm. Đường phố thị trấn Vân Hồ cũng không rộng lắm, mà xe thì không ít nên tốc độ không thể quá nhanh. Trần Hà liền chủ động hướng Phạm Hồng Vũ giới thiệu tình huống thị trấn, đem những kiến trúc ở hai bên đường chỉ cho Phạm Hồng Vũ xem.

Đối với cái này, Phạm Hồng Vũ thật ra có phần hứng thú.

Thân là Chủ tịch huyện, tổng cũng phải nhận biết bố cục của cả huyện chứ.

Thật vất vả, chiếc xe Nissan mới rời khỏi phố Chính Dương chật chội, dần dần tăng tốc. Lúc này, phía sau đột ngột vang lên tiếng còi cảnh sát, lái xe vội vàng hướng qua bên cạnh.

Trong xe ngồi chính là Chủ tịch huyện, lái xe vốn có thể vững như thái sơn mà lái xe, chỉ là không rõ lắm tính tình của Chủ tịch huyện như thế nào, nên cứ dựa theo quy củ cho ổn thỏa.

Bỗng nhiên, âm thanh cảnh báo dừng lại vang lên.

Lái xe nhìn qua kính chiếu hậu nói:

- Chủ tịch huyện, là xe của Trưởng phòng Công an huyện Lý.

Lý Văn Hàn ngồi xe cũng là hiệu Nissan, tuy nhiên có gắn thêm còi cảnh sát.

Lái xe của Huyện ủy đối với xe dùng trong các đơn vị huyện là rất rõ ràng. Trong giai đoạn hiện tại, xe Nissan là hoành tráng nhất. Xe của Lý Văn Hàn đập vào mắt là biết ngay.

Trần Hà bỗng nhiên nghĩ tới, vội vàng nói:

- Đúng rồi, sở Công an hạ thông báo, ngày mai mời dự họp đại hội Cục trưởng, Trưởng phòng công an toàn tỉnh. Trưởng phòng Lý đây là muốn đến tỉnh họp đấy.

Phạm Hồng Vũ cười gật đầu.

Dọc theo con đường cũng có không ít xe cảnh sát mở đường.

Rất nhanh, chiếc xe cảnh sát Nissan đã nhanh chóng đi song song với chiếc xe Nissan số 02. Cửa kính xe buông xuống, quả nhiên là Lý Văn Hàn ngồi bên trong, vẻ mặt tươi cười, liên tục hướng về phía xe số 02 gật đầu.

- Tiểu Ngô!

Phạm Hồng Vũ liền kêu lái xe một tiếng.

Lái xe tên là Ngô Huy, hơn hai mươi tuổi, quân nhân xuất ngũ, là lái xe có biên chế cán bộ duy nhất của Huyện ủy. Còn lại những lái xe khác đều là biên chế công nhân viên chức.

Ngô Huy hiểu ý, dưới chân giẫm nhẹ phanh, chiếc xe số 02 chậm rãi dừng lại bên lề.

Xe cảnh sát phía sau cũng lập tức dừng lại. Lý Văn Hàn khẩn cấp đẩy cửa xe ra, một đường chạy tới chiếc xe số 02, mỉm cười hướng Phạm Hồng Vũ gật đầu:

- Chủ tịch huyện Phạm muốn đến chỗ nào kiểm tra công việc à?

Trần Hà có chút không thích Lý Văn Hàn. Một người năm mươi tuổi, ở trước mặt một người trẻ hơn mình gần nửa số tuổi lại tất cung tất kính như vậy. Tuy nhiên, xét đến con đường làm quan của Lý Văn Hàn có chút gian nan, Lý Văn Hàn làm như thế cũng có thể lý giải.

Phạm Hồng Vũ không xuống xe, mỉm cười nói:

- Tôi đến tỉnh để gặp một vị khách đến từ Hongkong.

- A, trùng hợp như vậy sao? Tôi cũng đến tỉnh để họp vào ngày mai. Tôi sợ muộn nên đi sớm một chút.

Lý Văn Hàn vội vàng đáp.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Vậy là đi cùng một đường. Có Trưởng phòng Lý đi cùng, an toàn liền không cần lo lắng.

Lý Văn Hàn nét mặt già nua ửng đỏ, dường như trong lời nói của Phạm Hồng Vũ mang theo hàm súc châm chọc nào đó. Hay là có điều gì bất mãn với việc ông ta cho thả Cát Đại Tráng? Nhưng việc này Lý Văn Hàn cũng không có biện pháp, Tạ Hậu Minh ra lệnh, ông ta làm sao mà cãi lời?

Lập tức làm như không biết, vẻ mặt tươi cười nói:

- Vì Chủ tịch huyện mở đường tiên phong là chức trách của cảnh sát chúng tôi.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười.

Khách khí vài câu, Lý Văn Hàn lại chào hỏi Trần Hà rồi lúc này mới lên xe cảnh sát của mình. Vừa ra khỏi thị trấn, chiếc xe cảnh sát liền vượt lên dẫn đầu, chính thức vì Chủ tịch huyện mà mở đường tiên phong.