Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 587: Chủ tịch huyện Phạm rất khiêm tốn



Mọi người ánh mắt đều đồng loạt dừng trên mặt Phạm Hồng Vũ.

Lục Cửu ánh mắt bình tĩnh, tựa hồ như đối với việc Phạm Hồng Vũ cho ra đáp án tâm lý nắm chắc.

Bí thư Triệu thì hơi chút lo lắng. Thân là Phó bí thư quản lý Đảng và quần chúng, đối với mối quan hệ giữa “tam cự đầu” Huyện ủy cũng có nghe thấy. Tình cảnh như Phạm Hồng Vũ thì không phải vô cùng có lợi. Trong cuộc hỗn chiến đầu tiên, làm không tốt sẽ thua trước một ván.

Bí thư Triều không vui vẻ gì khi nhìn thấy cục diện này.

Nếu cứ đấu mãi như vậy thì bộ máy chính quyền sẽ bị hao tổn nghiêm trọng. Công tác đứng đắn sẽ không còn ai nguyện ý đi làm.

Tề Chính Hồng trong mắt hiện lên một tia vui sướng khi người khác gặp họa.

Đồng chí Tiểu Phạm, cậu tưởng rằng mình làm Chủ tịch huyện thì tốt lắm sao? Ở tỉnh đi theo Chủ tịch Vưu lăn lộn không phải tốt hơn sao? Cố tình chạy đến Vân Hồ này, mà những người ở đây cũng không phải loại đèn cạn dầu.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Bí thư Lục, Chủ nhiệm Tạ, cá nhân tôi cho rằng, chuyện này trước trưng cầu ý kiến của phòng công an một chút. Tôi nghe nói, mấy ngày hôm trước, ở đại hội cán bộ cục Công an, đồng chí Lý Văn Hàn đã tự mình làm kiểm điểm. Điều này rất tốt. Hiện tại phòng công an đang tiến hành chỉnh đốn tác phong, kiểm tra tài vụ và rà soát lại các đơn vị bên dưới. Tôi tin rằng lần này bọn họ là động thật. Tôi đề nghị cho bọn họ một chút thời gian, để bọn họ sửa chữa như thế nào rồi nói sau.

Lục Cửu và Tạ Hậu Minh trong mắt hiện lên một chút không hài lòng.

Dường như lời nói này của Phạm Hồng Vũ không phải là đáp án tốt nhất mà bọn họ muốn nghe.

Tề Chính Hồng khóe miệng hơi nhếch lên, ý châm chọc càng thêm rõ ràng.

Coi tư thế này của Phạm Hồng Vũ chính là muốn tự lập môn hộ. Lời nói lập lờ nước đôi, vừa không rõ ràng là hướng về Lục Cửu hay là Tạ Hậu Minh, lại đem quả bóng đá tới phòng công an huyện. Nhìn qua là cả hai bên không đắc tội, rất khéo đưa đẩy, nhưng trên thực tế là đắc tội với cả Lục Cửu và Tạ Hậu Minh.

Phạm Hồng Vũ tuổi còn trẻ, lại mới đến, ỷ có tấm biển Chủ tịch tỉnh làm chỗ dựa, đã nghĩ độc thành hệ thống, muốn có địa vị ngang với Lục Cửu và Tạ Hậu Minh.

Dễ dàng như vậy sao?

Thật muốn nhìn xem tính toán này của cậu có thể thành công được không.

Phạm Hồng Vũ vừa mới nhận chức, Tề Chính Hồng tự nhiên là không có khả năng có ý tưởng “thay vào”. Đó là không đáng tin cậy! Nhưng điều này không có nghĩa là Tề Chính Hồng nhất định sẽ phối hợp với Phạm Hồng Vũ. Hiện tại Phạm Hồng Vũ là mờ mờ ảo ảo đối nghịch với Lục Cửu và Tạ Hậu Minh, đối với Tề Chính Hồng mà nói thì đây là chuyện tốt. Ông ta lập tức sẽ trở nên quan trọng, bất kể là Lục Cửu, Tạ Hậu Minh hay là Phạm Hồng Vũ đều phải tranh thủ sự ủng hộ của ông ta.

Thật giống như lúc Chủ tịch huyện Thôi còn ở đây. Ba người cũng đấu nhau kinh khủng, đối với Tề Chính Hồng mọi việc đều thuận lợi, nâng cao được lời nói của mình ở chính quyền huyện. Thậm chí việc bổ nhiệm miễn nhiệm cán bộ cũng có thể xen vào. Vì thân tín của mình mà giành vài chức vụ tốt.

Vì tranh thủ sự ủng hộ của ông ta mà Lục Cửu cũng phải cho ông ta chỗ tốt.

Hiện tại, cục diện “tam cự đầu” lại có khả năng tái diễn. Tề Chính Hồng lại có thể Lã Vọng buông cần rồi.

Các người cứ đấu với nhau, tôi dựa lưng vào ghế xem náo nhiệt là được rồi.

Tạ Hậu Minh lập tức nói:

- Đúng, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Chủ tịch huyện Phạm. Nếu Lý Văn Hàn đang tiến hành chỉnh đốn, thì chúng ta cũng đừng vội quá, cho bọn họ một chút thời gian, để bọn họ chính đốn trước rồi nói sau. Nóng vội thì không được.

Mặc dù Phạm Hồng Vũ chưa hoàn toàn đứng về một bên, nhưng tối thiểu không có phụ họa đề nghị của Lục Cửu. Đem bóng đá qua cho Lý Văn Hàn, ý này cũng không tồi. Tạ Hậu Minh tin tưởng, Lý Văn Hàn nhất định có thể lý giải tâm tư của mình, chẳng lẽ còn hướng về phía Lục Cửu sao?

Lục Cửu ánh mắt đảo qua Triều Thiên Vương và Tề Chính Hồng.

Bí thư Triều dường như có chuyện muốn nói, tuy nhiên khi ánh mắt của Lục Cửu quét tới thì cũng ngậm miệng lại. Tề Chính Hồng thì lại chẳng có ý tứ mở miệng.

Ba người các người đấu nhau, tôi không muốn trộn lẫn vào.

- Được rồi, vậy trước tiên cứ nhìn xem kết quả của phòng công an rồi nói sau. Nhưng tôi cho rằng, Cát Đại Tráng không thích hợp công tác tại khu Thập Nguyên nữa. Đám người Cát Nhị Tráng đang bắt thẩm tra, anh ta cũng nên lánh mặt.

Lục Cửu lập tức bình tĩnh nói.

Cuối cùng không phải là trưng cầu ý kiến mà là dứt khoát ra chỉ thị.

Tạ Hậu Minh gật đầu nói:

- Tôi tán thành ý kiến này của Bí thư Lục. Tôi sẽ bảo phòng Công an bên kia thảo luận lại một chút, xem nên an bài công tác của Cát Đại Tráng như thế nào.

Lục Cửu dù sao cũng là Bí thư huyện ủy, hơn nữa lý do hết sức đường hoàng, Tạ Hậu Minh không thể phản bác. Tuy nhiên, ý tứ của Tạ Hậu Minh cũng rất rõ ràng, hệ thống chính trị pháp luật là do tôi an bài.

Lục Cửu nét mặt không biểu cảm gì, chỉ gật đầu.

Y đối với Cát Đại Tráng cũng không có thàn kiến gì. Anh em họ Cát sống hay chết cũng chẳng quan hệ gì với y. Việc y coi trọng nhất là thái độ của Phạm Hồng Vũ, kiên quyết không thể để cho Phạm Hồng Vũ và Tạ Hậu Minh đứng cùng một chỗ. Một Chủ tịch huyện, một Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện; một thư ký Chủ tịch tỉnh, một địa đầu xà Vân Hồ, nếu đứng cùng một chỗ, Lục Cửu thật khó mà ngăn cản.

Hiện tại Phạm Hồng Vũ biểu lộ thái độ, mặc dù không phải hướng về phía Lục Cửu, nhưng dường như cũng không có ý đứng cùng một hàng với Tạ Hậu Minh, mà tự lập môn hộ.

Cũng là trong dự liệu của Lục Cửu.

Với lai lịch to lớn như của Phạm Hồng Vũ, khiến hắn cam tâm tình nguyện đi theo mình là không thực tế. Bên trong thỏa hiệp chính là cố tìm cái chung mà gác lại cái bất đồng.

Tuy nhiên, theo thái độ đá bóng của Phạm Hồng Vũ vừa rồi, vị tân Chủ tịch huyện này cũng không mạnh như người ta đã đồ. Dường như còn chú ý đến sách lược đấu tranh.

Điều này cũng rất tốt!

Lục Cửu sợ nhất chính là Phạm Hồng Vũ lợi dụng chiêu bài của Vưu Lợi Dân, làm việc không quy củ, khinh suất. Điều này mới thật sự làm y đau đầu. Tuy rằng, con đường làm quan của Phạm Hồng Vũ sẽ bị chịu ảnh hưởng, thậm chí là mất cả tiền đồ, nhưng bên trong quá trình này, chỉ sợ Lục Cửu cũng sẽ bị thương không nhẹ, làm không tốt sẽ cùng Phạm Hồng Vũ chịu xui xẻo.

Chủ tịch huyện Thôi trước đây là từ thành phố xuống, nhưng lại bị đẩy đi. HIện tại thư ký của Chủ tịch tỉnh lại xuống, nếu không hợp với Lục Cửu, lại đem Phạm Hồng Vũ điều đi, Lục Cửu trong mắt lãnh đạo tỉnh làm sao mà có ấn tượng tốt.

Lục Cửu năm nay mới bốn mươi tuổi, lên cán bộ cấp chính huyện đã năm năm, làm Bí thư huyện ủy cũng đã hai năm, suốt ngày mưu cầu làm thế nào để tiến thêm một bước nữa. Vậy thì phải tạo được ấn tượng tốt của lãnh đạo đối với y. Bằng không, cho dù Bí thư Đàm Khải Hoa có ra sức ủng hộ thì trong thời khắc mấu chốt, Vưu Lợi Dân không gật đầu, lý tưởng vươn cao một bước chung quy cũng chỉ là hoa trong trăng, trăng trong nước mà thôi.

Đương nhiên, dưới tình huống bình thường, Chủ tịch tỉnh sẽ không quan tâm đến một Bí thư huyện ủy nhỏ như y.

Tuy nhiên, cái này cũng phải có điều kiện tiên quyết. Chính là Phạm Hồng Vũ nhất định phải dừng bước tại Vân Hồ, còn phải làm ra thành tích, khiến Vưu Lợi Dân trên mặt sáng rọi, thì Vưu Lợi Dân mới không ghi hận Lục Cửu y.

Phạm Hồng Vũ loại tình huống này, với đám con ông cháu cha không giống nhau.

Con ông cháu cha chính tông, khi hạ cơ sở thì đó là tích lũy kinh nghiệm công tác. Bất kể là có ra chiến tích hay không, chỉ cần đừng làm ra sai lầm gì, khi thời gian tới thì có thể quay về thủ đô, hoặc là ở nha môn tỉnh quan thăng một cấp.

Phạm Hồng Vũ là thư ký đảng hạ cơ sở, vậy thì phải làm ra chiến tích, chứng minh khả năng nhận thức của thủ trưởng mình là đúng, làm thành cơ sở kiên cố cho việc lên chức sau này.

Thư ký lãnh đạo chủ chốt tỉnh ủy sau khi ra ngoài, chỉ cần không thường xuyên phạm sai lầm, hơn nữa, thủ trưởng của mình không có điều đi thì bình thường, đi lên cương vị chủ chốt thành phố cấp địa chỉ là vấn đề thời gian.

Ví dụ như Trịnh Mỹ Đường, hiện tại đang chờ Quách Thanh Hoa lui về tuyến hai.

Vị Phó bí thư Trịnh này mới thực sự là làm cho Lục Cửu lo lắng. Ở Thành ủy, động một chút là lôi “Thượng Phương Bảo Kiếm ra”. Hơn nữa, Quách Thanh Hoa toàn lực ủng hộ, cũng khiến cho Đàm Khải Hoa có chút bị động.

Phạm Hồng Vũ so với Trịnh Mỹ Đường thì tuổi trẻ hơn, muốn lên được vị trí lãnh đạo chủ chốt của thành phố cấp địa thì con đường đi còn dài lắm. Nhưng chỉ cần Vưu Lợi Dân còn ở tại Thanh Sơn công tác ba năm năm, không nói đến chức vụ Bí thư Thành ủy hay Chủ tịch thành phố cấp địa, đến lúc đó, Phạm Hồng Vũ làm Bí thư huyện ủy, thậm chí là Phó chủ tịch thành phố, Phó bí thư thành phố cũng rất có hy vọng.

Xa hơn, sẽ xem xu thế của Vưu Lợi Dân như thế nào và năng lực của Phạm Hồng Vũ như thế nào.

Như thế nào để xử lý mối quan hệ của mình và Phạm Hồng Vũ, mấy ngày nay chính là vấn đề rối rắm nhất của Lục Cửu. Tuy nhiên, có một điều khẳng định là, Phạm Hồng Vũ nhất định phải tuân theo quy tắc quan trường. Chỉ cần Phạm Hồng Vũ tôn trọng và phối hợp với Bí thư huyện ủy, y tự nhiên sẽ ủng hộ Phạm Hồng Vũ và công tác của UBND huyện.

Giả thiết Phạm Hồng Vũ cùng với Tạ Hậu Minh liên hợp lại, làm mất đi quyền lực của Bí thư huyện ủy y là kiên quyết không được.

Lục Cửu tuyệt không làm con rối.

Hiện tại xem ra, Phạm Hồng Vũ không có dấu hiệu muốn hợp tác với Tạ Hậu Minh.

Sau khi xác nhận điểm này, Lục Cửu tâm trạng chưa nói là tới tốt, nhưng ít nhất trong lần đọ sức đầu tiên này, y và Tạ Hậu Minh đều không ai chiếm thượng phong, đều tự đạt thành mục tiêu. Tương đối mà nói, Phạm Hồng Vũ còn có chút ủy khuất, không dám cho thấy ý kiến của mình, chỉ có thể hàm hồ đá bóng qua lại mà thôi.

Mới tới, nên có loại “đãi ngộ” này.

Kế tiếp lại có vài đề tài thảo luận, đều dựa theo quy trình tiêu chuẩn, Phạm Hồng Vũ rất ít lên tiếng.

Hắn đối với tình huống còn chưa được quen thuộc.

Bí thư Triều đưa ra điều chỉnh ba cán bộ cấp phòng, cũng được thông qua. Phạm Hồng Vũ cũng chỉ nghe mà không nói.

Hội nghị diễn ra tương đối dài, lúc gần đến giờ tan sở thì tất cả đề tài mới được thảo luận xong. Lục Cửu tuyên bố tan họp. Năm vị Bí thư trò chuyện vui vẻ, cùng nhau rời khỏi phòng họp.

Tạ Hậu Minh nét mặt mỉm cười, đi lại thoải mái.

Suy nghĩ của ông ta và Lục Cửu cũng như nhau. Ông ta không quen nhìn Lục Cửu, nhưng cũng không muốn thấy Phạm Hồng Vũ mạnh mẽ, cứng rắn quật khởi, phá vỡ chính trị cân bằng ở huyện Vân Hồ.

Một đạo lý rất đơn giản, lời nói của Phạm Hồng Vũ càng lớn thì không gian của bọn họ càng thu nhỏ.

Hiện tại, Phạm Hồng Vũ dường như rất quy củ, không có ý tứ gây sự.

Chủ nhiệm Tạ tất nhiên là tâm trạng sung sướng.

Tuy nhiên, Tạ Hậu Minh vừa mới rời khỏi tòa nhà Huyện ủy, trực tiếp về nhà thì thư ký của ông ta đã vội vã đi tới, ghé vào lỗ tai ông ta nói mấy câu.

- Cái gì?

Tạ Hậu Minh lập tức đứng lại, hai hàng lông mày cau lại, vẻ mặt khiếp sợ.