Phạm Hồng Vũ nhìn anh ta, nói rất nghiêm túc: - Tử Hiên, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghi ngờ phẩm chất của anh, chỉ cần anh ở lại nông trường một ngày, là tôi có thể yên tâm. Nhưng nếu chẳng may anh bị điều đi nơi khác thì sao?
- Điều đi?
Hoàng Tử Hiên tỏ ra bất ngờ.
Thật sự anh ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, như thể mình sẽ ở nông trường này cả đời, giống như lão Bí thư Cảnh Phi vậy, làm ở đây cho đến khi về hưu.
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói: - Đúng vậy, năm nay anh mới có hơn ba mươi tuổi, còn hơn hai mươi năm nữa mới về hưu cơ mà. Chẳng lẽ anh định làm ở nông trường này cả đời hay sao? Cho dù anh có tình nguyện thì chắc gì lãnh đạo cấp trên đã đồng ý?
Hoàng Tử Hiên gãi đầu nói: - Bí thư, thực sự là tôi chưa nghĩ nhiều như vậy. Nhiều năm nay, nông trường chúng ta không có một cán bộ nào ra ngoài cả. Mấy năm trước chỉ có một Phó giám đốc nông trường được ra, mà còn phải đi cửa sau mới được.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói: - Đấy là việc trước kia. Nống trường điều kiện không tốt, nói thật, cũng chưa có thành tích gì khiến người ta phải để ý đến cả, nhưng về sau thì nhất định sẽ khác.
Lời này nghe rất hoành tráng, giống như chắc chắn về sau nông trường Triều Dương sẽ có chuyển biến lớn.
Hoàng Tử Hiên không nghi ngờ những lời này.
Cứ làm theo phương pháp của Phạm Hồng Vũ, nuôi cá trong lưới thùng, nhà máy sản xuất thức ăn gia súc…thì việc kinh tế của nông trường được chấn hưng không phải là điều ảo tưởng.
- Có một điểm nữa, theo nguyên tắc sử dụng cán bộ mà nói, để một cán bộ làm việc ở một đơn vị suốt ba mươi năm là điều không thích hợp. Anh muốn ở mãi nông trường này những ba mươi năm, thì những đồng chí khác sẽ không có hy vọng gì sao? Cán bộ không giao lưu, tư tưởng sẽ càng ngày càng bảo thủ, tật xấu của kinh nghiệm chủ nghĩa sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Đây là điều rất bất lợi đối với công tác. Xã hội đang phát triển nhanh, cả nước thậm chí là cả thế giới đều không ngừng thay đổi, đội ngũ cán bộ cũng phải được bổ sung nguồn máu mới, như vậy mới có sức sống, mới có nhiệt tình được.
Hoàng Tử Hiên không khỏi ngẩn người.
Trong khoảng thời gian ngắn, anh ta khó có thể tưởng tượng được, sau khi mình rời khỏi nông trường này thì có thể đi đâu.
Phạm Hồng Vũ tiếp tục nói: - Tử Hiên, phải đảm bảo tính thuần khiết và sức chiến đấu của đội ngũ cán bộ, không phải một mình anh chính trực vô tư là có thể làm được đâu. Mỗi người đều có tính cực hạn của mình, không ai toàn tài cả. Nói thật, anh ở nông trường, cái khác tôi không lo lắng, chỉ lo lắng một điểm…
- Điểm nào vậy? Là tính tình dễ kích động của tôi sao?
Hoàng Tử Hiên không kìm lòng được hỏi.
- Đây không phải là điểm chủ yếu nhất, còn lão Bí thư, tôi không lo điểm này. Cái tôi lo nhất chính là anh quá mạnh mẽ, người quá mạnh mẽ thì khó tránh khỏi bảo thủ, không muốn nghe ý kiến của người khác. Nhưng anh cũng nên hiểu rằng, không thể chuyện gì anh cũng chính xác được, điều này không phù hợp với quan điểm của chủ nghĩa duy vật biện chứng. Sự thật chứng minh, bất kể là ai, nếu cứ kiên quyết giữ ý của mình thì rất dễ phạm sai lầm. Anh là lãnh đạo chủ chốt của nông trường, nếu anh không nghe ý kiến của các đồng chí khác, một khi có quyết định sai lầm thì cũng không phải một mình anh chịu phiền toái, mà mấy vạn công nhân cũng chịu đen đủi theo. Cho nên điểm này nhất định anh phải chú ý, nên lắng nghe ý kiến của đồng chí, suy xét cho rộng một chút…
Phạm Hồng Vũ nói nhẹ nhàng, giống như em trai đang nhắc nhở anh ruột mình.
Hoàng Tử Hiên ngượng ngùng nói: - Bí thư nói không sai, đúng là tôi có tật xấu này thật…haiz, con người tôi, Bí thư cũng biết đấy, tính tình lúc nào cũng khẩn trương như thế, phiền nhất là họp cái gì mà phải thảo luận tới thảo luận lui, lãng phí thời gian lắm. Làm cái gì cũng phải làm nhanh, không muốn kéo dài thời gian…
Phạm Hồng Vũ liền cười nói: - Tử Hiên, đây không phải là tật xấu. Nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán và cẩn thận không mâu thuẫn với nhau. Cũng giống như việc trước khi khai chiến thì suy xét các mặt cho kỹ càng, tận lực đánh vào chỗ có thể giành chiến thắng. Một khi đã khai chiến thì phải nhanh chóng, lấy nhanh đánh chậm thế mới thắng lợi được.
- Đúng thế.
Hoàng Tử Hiên có cảm giác như mình được khai sáng.
- Cho nên, sau này công tác trọng điểm của nông trường, không chỉ ở một mình cá nhân anh mà phải ở cả việc xây dựng đội ngũ cán bộ. Xây dựng được một đội ngũ cán bộ lớn mạnh chính là điểm căn bản của phát triển về sau. Nhưng xây dựng cán bộ như thế nào, anh đã nghĩ qua chưa?
Lần này Hoàng Tử Hiên không chút do dự, lập tức nói: - Mấu chốt là người lãnh đạo phải tự nhân vượt qua thử thách, đi vững đứng vững, người phía dưới cũng không dám làm loạn. Ai làm loạn, tôi sẽ xử lý người đó.
Trong giọng nói lộ ra chút tự hào.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, gật đầu nói: - Hoàn toàn chính xác, anh đã nói được một điểm trong hai điểm mấu chốt của việc xây dựng đội ngũ cán bộ.
- Hai điểm mấu chốt?
Hoàng Tử Hiên kinh ngạc.
Cho đến bây giờ, anh ta và Phạm Hồng Vũ giao tiếp cũng không nhiều. Lúc Phạm Hồng Vũ mới đến, Hoàng Tử Hiên còn có tâm lý mâu thuẫn, có chút không tin phục Phạm Hồng Vũ. Nhưng theo thời gian, quan niệm của Hoàng Tử Hiên dần thay đổi, mỗi lần đối mặt nói chuyện với Phạm Hồng Vũ, đều đặc biệt nghiêm túc. Bởi vì Phạm Hồng Vũ luôn có thể nói ra những đạo lý mà anh ta không nghĩ ra được.
- Đúng, điều anh nói chính là giai đoạn giám sát sau khi đã xây dựng xong. Việc xây dựng đội ngũ cán bộ, quan trọng nhất là xây dựng chế độ. Một chế độ tốt, là cơ sở đảm bảo cho một hệ thống vận hành tốt. Cho nên, việc chế độ có hợp lý hay không là điều rất quan trọng. Nông trường chúng ta, tiếp theo phải tiến hành kinh doanh dựa theo mô hình tập đoàn hóa. Toàn bộ nông trường chính là một công ty tập đoàn hóa quy mô lớn. Hoàn toàn khác với hình thức quản lý sản xuất nông nghiệp đơn thuần trước đây. Liên quan đến quy trình sản xuất, tiêu thụ…cũng sẽ liên quan đến một lượng lớn tài chính được qua lại. Vì vậy, bắt buộc phải chế định ra một chế độ hoàn chỉnh và hiệu quả. Hiện tại mô hình quản lý của chúng ta vẫn còn mang nặng tính chất nhân trị, bình xét cán bộ dựa theo quan cảm cá nhân của lãnh đạo chủ chốt, như vậy không thể nào tránh được lệch lạc. Tuy rằng anh chính trực vô tư, nhưng cũng không thể không bị ảnh hưởng được.
Hoàng Tử Hiên liên tục gật đầu, nói: - Ừm, cái này rất có đạo lý, không ai là thánh nhân cả.
- Ha ha, lời này chính xác. Tử Hiên, tôi mời chuyên gia Hongkong đến nông trường, không chỉ là để giúp chúng ta làm công ty tiêu thụ mà còn nhờ họ làm cho chúng ta một chế độ tốt. Xây dựng được chế độ này, anh cũng nhẹ nhàng hơn, không cần việc gì cũng phải căng mình ra để làm nữa…anh chỉ làm tốt khâu giám sát, còn công việc cụ thể thì để cho đồng chí phía dưới làm, làm tốt rồi, có thành tích, được khen ngợi, đề bạt. Còn nếu làm không tốt thì phê bình giáo dục, nếu không được nữa thì đổi người. Tất cả làm việc theo chế độ, thì việc sẽ đơn giản hơn nhiều. Mất hai ba năm thì chế độ quản lý này mới ăn sâu vào lòng người được, sau này cho dù tôi và anh có rời nông trường, chỉ cần chế độ này còn tồn tại, quan điểm này còn tồn tại thì nông trường vẫn có thể tiếp tục vận hành. Tử Hiên, đây là công việc qua trọng nhất của anh trong giai đoạn này…
Hoàng Tử Hiên không vội gật đầu ngay, hai hàng lông mày nhíu lại, hiểu nhiên là đang cố gắng tiêu hóa những lý luận của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười cười, cũng không thúc giục.
Hai chiếc xe con rất nhanh đã tiến đến khu vực của đại đội 4. Trời đang mưa nhỏ, nhưng Phạm Hồng Vũ vẫn không để ý, từ xe đi xuống, lập tức đi đến chỗ đê phòng lũ. Đỗ Song Ngư vội chạy theo, che ô cho hắn.
Đưa mắt nhìn, chỉ thấy một bên dọc theo đê chống lũ, trên mặt nước có mười mấy chiếc lưới thùng nổi lơ lửng…
Hoàng Tử Hiên đứng bên cạnh giải thích: - Xem ra còn có thể trụ được, những thùng lưới này dùng dây thừng buộc lại, còn hạ neo dưới đáy nước…cá giống lớn rất nhanh, tôi nghĩ hết đợt lũ năm nay là có thể mở rộng diện tích. Bí thư, đây là một chủ ý hay, hay hơn đánh bắt trước đây nhiều, trước kia chưa có ai nghĩ ra cả.
Những kỹ thuật này, trải qua vô số nghiệm chứng ở đời sau, đơn giản dễ làm, nhưng chất lượng lại rất cao.
Lập tức đám người Hoàng Tử Hiên cùng Phạm Hồng Vũ đi vào đại đội 4, nghe lãnh đạo đại đội báo cáo, rồi lại tự mình lên thuyền nhỏ, đi đến thùng lưới trên mặt hồ, nói chuyện với công nhân, hỏi han tình hình. Xem xong, Phạm Hồng Vũ lại chạy tới công trường gia cố đê điều, cơ bản đã hoàn thành, Phạm Hồng Vũ rất hài lòng.
Quản lý những công việc cụ thể này, Hoàng Tử Hiên đúng là một hảo thủ.