Phạm Hồng Vũ cũng không ở lại huyện mà trực tiếp tới thị trấn Lô Hoa.
Thị trấn Lô Hoa là một thị trấn cửa ngõ, với hơn mười vạn nhân khẩu. Nếu thị trấn Lô Hoa thất thủ, cơn đại hồng thủy trong nháy mắt sẽ vọt vào thị trấn của huyện. Đương nhiên, thị trấn của huyện địa thế cao hơn thị trấn Lô Hoa, nhưng không cao hơn bao nhiêu. Nếu lũ bình thường thì không sao, nhưng là đại hồng thủy đánh úp lại thì thị trấn của huyện cũng sẽ không an toàn.
Phó trưởng ban chỉ huy phòng chống lụt bão của huyện Ngụy Thanh Bình đã có mặt cùng với Phạm Hồng Vũ ở thị trấn Lô Hoa.
Ngoài ra, Ngụy Thanh Bình còn từ thị trấn Vân Hồ kéo theo 120 dân binh, đều là những người thân thể khỏe mạnh, cùng nhau tới thị trấn Lô Hoa.
Đây được xem là “cận vệ” của Phạm Hồng Vũ và Ngụy Thanh Bình. Trong thời khắc mấu chốt thì sẽ trông cậy vào đám dân binh này mà phát huy tác dụng. Đối với Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong, Phạm Hồng Vũ đã không còn tin tưởng. Có lẽ năng lực công tác của bọn họ cũng không tệ lắm, nhưng thái độ công tác lại không đứng đắn nên không còn tín nhiệm được nữa.
Mưa càng lúc càng lớn. Toàn tỉnh Thanh Sơn mưa rất to. Đỉnh lũ từ thượng nguồn chưa xuống, nhưng lưu lượng nước trong các nhánh sông đã tăng cao hơn rất nhiều. Mực nước trong hồ Thanh Sơn đã tăng mạnh, vượt qua mức cảnh giới thứ nhất.
Tại nhà khách Hồng Ngư ở thị trấn Lô Hoa, đêm khuya vẫn còn le lói ánh đèn trong phòng ngủ của Phạm Hồng Vũ. Hắn lúc này đang viết bài.
Đàm Khải Hoa yêu cầu hắn mau chóng đem ý nghĩa và quan điểm của việc mời đoàn chuyên gia Hongkong đến nghiên cứu khảo sát Vân Hồ mà báo cáo ra ngoài. Phạm Hồng Vũ đã đồng ý nên không thể kéo dài.
Nam tử hán đại trượng phu, một lời nói một gói vàng.
Mặc kệ đối tượng hứa hẹn có phải là Bí thư Thành ủy hay không, thái độ của Phạm Hồng Vũ là giống nhau.
Đối với công việc, cho tới bây giờ cũng không phớt lờ.
Ngày hôm sau, lúc chạng vạng tối, bóng người cao lớn của Phạm Hồng Vũ xuất hiện tại con đê chống lũ khu quản lý Tây Dũng. Mưa to tầm tã. Một bên con đê phòng hộ đang tụ tập một đội ngũ mặc áo mưa. Đa phần là dân binh cốt cán của thị trấn Vân Hồ, còn lại là nhân viên và dân binh của thị trấn Lô Hoa và khu quản lý Dũng Tây. Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong, Chánh văn phòng Lương đều có mặt.
Ngoại trừ đội viên tham gia chống lũ, còn có hai cái máy xúc, và một máy ủi đất lớn cùng với mấy chiếc xe con.
Phạm Hồng Vũ lúc này không có ngồi xe số hai mà thay đổi một chiếc xe sàn cao, động lực mạnh, kiểu xe jeep cũ để đi.
Mưa to như trút nước, tình hình giao thông không ổn. Loại xe jeep kiểu cũ như vầy di chuyển vẫn ổn hơn.
Ngụy Thanh Bình trấn thủ thị trấn Lô Hoa. Lã Mẫn Phong thì đến khu quản lý Giang Kiều.
Căn cứ vào tin tức mới nhất của Ủy ban phòng chống lụt bão quốc gia. Đỉnh lũ thứ nhất đã bắt đầu tiến đến khu hồ Thanh Sơn. Phạm Hồng Vũ đã hỏi qua Ngụy Thanh Bình, tổng hợp lại những tài liệu cứu tế phòng lụt. Ngụy Thanh Bình đã báo cáo lại với Chủ tịch huyện, trong cơn lũ lớn nhất trong lịch sử Thanh Sơn thì mực nước hồ Thanh Sơn trong một đêm đã tăng vọt đến 7m.
Trước mắt, hồ Thanh Sơn không còn xinh đẹp như lúc trước, mà nước đục ngàu quay cuồng, hùng hục từng cơn sóng lớn. Sóng sau xô sóng trước, đánh thẳng vào con đê, tóe lên vô số sắc nước vàng bạch, dường như vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại.
Căn cứ vào báo cáo của Chu Tử Kỳ, tuy rằng không nói tỉ mỉ, nhưng Phạm Hồng Vũ hiểu rất rõ, con đê khu quản lý Dũng Tây này, mặc dù đã nói là tu sửa gia cố, nhưng thật sự rất không đáng tin cậy. Thời gian cấp bách, Chu Tử Kỳ chính là bảo người dùng bao tải chứa cát, đất, đá lấp vào trong mấy cái lỗ thủng. Thậm chí không phải lỗ thủng nào cũng lấp lại, nên không thể trăm phần trăm khẳng định.
Thi thố như vậy, bất kể như thế nào cũng không khiến người ta yên tâm.
Phạm Hồng Vũ đứng trên con đê, nhìn cuồng phong gào thét, lớn tiếng động viên mấy trăm cán bộ dân binh, rồi lập tức đội ngũ tản ra, bắt đầu tác nghiệp.
Máy xúc và máy ủi đất ù ù nổ vang lên. Mấy trăm người chia ra làm mười mấy tổ nhỏ, đem đá và bùn đất cho vào bao tải, dùng thanh sắt kẹp miệng túi, xếp thành từng bức tường đất. Một khi đê lớn xuất hiện tình huống nguy hiểm, thì sẽ đụng đến lớp tường này, có thể tiết kiệm được chút thời gian chống lũ.
Phạm Hồng Vũ vén tay áo, gia nhập vào một tổ, cầm xẻng xúc đất vào trong bao tải.
Chu Tử Kỳ thấy thế cũng xắn tay vào làm.
Bí thư Chu tuy chỉ ba mươi mấy tuổi, đang lúc tuổi trẻ khí thịnh, nhưng sức khỏe của y thật sự không cách nào so sánh được với Phạm Hồng Vũ. Chỉ sau mấy phút đồng hồ đã bắt đầu thở hổn hển không ngừng, mồ hôi túa ra. Mắt thấy Phạm Hồng Vũ càng làm càng mạnh, Chu Tử Kỳ cũng không dừng lại, chỉ đành cắn răng cúi mặt làm tiếp.
Chu Tử Kỳ vừa lau mồ hôi, vừa âm thầm nguyền rủa không ngừng.
Chủ tịch huyện này đúng là hiếm thấy!
Biết gây sức ép như vậy.
Tuy Bí thư Chu không ngừng kêu khổ, nhưng những cán bộ khác thấy Chủ tịch huyện tự mình ra trận thì một đám nhiệt tình ngút trời. Nhiều tổ thậm chí còn thi đấu với nhau.
Trời dần dần tối lại, công trường bốn phía đều chiếu đèn sáng lên.
Chánh văn phòng Lương chạy trước chạy sau, phụ trách cung ứng hậu cần, tự mình bưng trà rót nước cho Chủ tịch huyện Phạm và Bí thư Chu.
Thấy Chu Tử Kỳ càng lúc càng đổ mồ hôi, Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Bí thư Chu, nghỉ ngơi một chút đi. Công việc này tốn thể lực lắm, không thể cậy mạnh.
- Ai cha, Chủ tịch huyện Phạm thể lực đúng là dư thừa, tuổi trẻ thật tốt. Chúng tôi đều già rồi.
Chu Tử Kỳ cảm thấy xấu hổ, tiếp nhận tách trà Chánh văn phòng Lương đưa qua, uống liền mấy ngụm, vừa nói nịnh bợ Phạm Hồng Vũ một câu, nhưng cũng có thể coi là “châm chọc”.
Nhóc con, vận khí thật là tốt. Hai mươi mấy tuổi đã là Chủ tịch huyện.
Không biết phần mộ tổ tiên nhà cậu được chôn ở đâu.
Chánh văn phòng Lương không khỏi cười ra tiếng.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Bí thư Chu “chịu già”. Phải biết rằng, Chu Tử Kỳ trong số tất cả những Bí thư đảng ủy thị trấn trong toàn huyện có thể được coi là trẻ tuổi. Dưới bốn mươi tuổi đã là cán bộ cấp Trưởng phòng thực quyền, toàn huyện chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hơn tám giờ tối, mưa càng lúc càng lớn. Mặt hồ Thanh Sơn tràn ngập những cơn sóng lớn, mực nước vượt xa tốc độ bình thường, càng lúc càng dâng lên.
- Chủ tịch huyện Phạm, cơn lũ thứ nhất đã đến.
Nhìn mặt hồ âm u rít gào từng đợt sóng lớn, Chu Tử Kỳ đứng bên cạnh Phạm Hồng Vũ lớn tiếng nói, giọng điệu có chút điềm tĩnh. Y là sinh trưởng tại Vân Hồ, tình cảnh này thấy rất nhiều. Nhìn tư thế này thì vấn đề không lớn. Lũ năm rồi còn muốn lợi hại hơn.
- Như thế nào?
Phạm Hồng Vũ quay đầu hỏi.
- Không có vấn đề gì lớn.
Chu Tử Kỳ chắc chắn đáp.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, hơi an tâm một chút.
Bất kể thế nào, Chu Tử Kỳ kinh nghiệm vẫn đáng tin. Không có bảy tám phần nắm chắc, y sẽ không bao giờ nói lời này. Dù là như thế, Phạm Hồng Vũ vẫn phân phó đội viên, sẵn sàng ứng phó. Tất cả mọi người đã làm xong công tác chuẩn bị cứu nguy.
Ước chừng chín giờ, hai ngọn đèn pha chiếu tới, có xe đến.
Là một chiếc xe việt dã, thân xe cao lớn, ở một bên đê ngừng lại. Chu Tử Kỳ nhìn thấy thì lập tức vui mừng kêu lên:
- Bí thư Lục đã tới!
Chiếc xe việt dã này là xe của Lục Cửu, dùng để di chuyển trong thời tiết mưa bão hoặc đến những địa khu xa xôi.
Phạm Hồng Vũ vội vàng từ trên đê cao nhảy xuống, bước đến chỗ chiếc xe việt dã nghênh đón.
Từ trên xe việt dã đi xuống quả nhiên là Lục Cửu. Thư ký của y đang tăng cường che dù. Bí thư Lục vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tuy nhiên đã thay bằng một đôi ủng đi mưa. Nhìn tổng thể chẳng ra làm sao.
- Bí thư!
Phạm Hồng Vũ tiến lên bắt tay Lục Cửu.
- Chủ tịch huyện, thật là vất vả. Xem chừng lũ đã tới rồi. Tôi còn chút lo lắng nên chạy tới đây xem.
Lục Cửu cười nói, thân phận nhân vật số một bày ra thật sự đúng chỗ.
- Xin Bí thư Lục cứ yên tâm, chúng ta nhất định có thể đứng vững.
Không đợi Phạm Hồng Vũ mở miệng, Chu Tử Kỳ lập tức đoạt một bên.
- Chu Tử Kỳ, không thể phớt lờ được. Nơi này của các người là nơi toàn huyện đặc biệt chống lũ nặng nề. Nếu như nơi này xảy ra vấn đề, thị trấn Vân Hồ đều không thể bảo đảm. Nếu thật phát sinh tình huống đó thì tôi sẽ không tha cho các người.
- Xin Bí thư yên tâm, tôi dùng đầu mình để bảo đảm. nhất định có thể đứng vững, không thành vấn đề.
Chu Tử Kỳ ưỡn ngực, cao giọng đáp.
Chu Tử Kỳ dường như rất thích đem đầu mình ra đặt cược. Động một chút là lấy đầu mình ra đảm bảo. Nếu thật sự là đầu của y bị chặt, thì chỉ sợ Bí thư Chu cũng không đủ đầu mà chặt.
- Không thể khinh thường. Hơn nữa, Chu Tử Kỳ, cậu nhất định phải nhớ kỹ, bất kể khi nào, vấn đề an nguy của Chủ tịch huyện là ưu tiên hàng đầu đấy.
Lục Cửu hết sức nghiêm túc dặn dò.
Chu Tử Kỳ lại ưỡn ngực nói:
- Vâng, Bí thư, tôi xin nhớ kỹ. Mặc kệ tình huống nguy cấp đến cỡ nào, chúng tôi đều sẽ bảo đảm sự an toàn của Chủ tịch huyện Phạm.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cảm ơn Bí thư đã quan tâm, tôi cũng không phải quan trọng gì cả. Bí thư Chu khẳng định như vậy thì tôi có thể an tâm rồi.
Mọi người nói mấy câu rồi liền vây quanh Lục Cửu đến con đê lớn. Lục Cửu rất thân thiết bắt tay và động viên dân binh. Sau khi tuần tra thêm một đoạn nữa, lại được Chu Tử Kỳ cam đoan thì lúc đó mới hài lòng rời đi.
Trước khi đi, Lục Cửu nói Phạm Hồng Vũ cùng y trở về huyện. Nơi này hết thảy cứ giao cho Chu Tử Kỳ là được.
Phạm Hồng Vũ cũng từ chối khéo léo, kiên trì ở lại. Đối với Phạm Hồng Vũ mà nói, đây là công tác chống lũ đầu tiên của hắn ở hồ khu. Kinh nghiệm này cực kỳ quý giá, không thể bỏ lỡ.
Giống như lời nói của Chu Tử Kỳ, cơn lũ thứ nhất này có thể bình yên vượt qua. Nhưng Phạm Hồng Vũ chẳng những không yên lòng, ngược lại càng thêm lo lắng. Mực nước trong hồ đã vượt quá mức báo động hai. Chiếu theo tư thế này, cơn lũ thứ hai, thứ ba nếu lớn hơn nữa thì tình huống không thể lạc quan rồi.
Lúc rạng sáng, ở một đoạn con đê lớn xuất hiện tình trạng nước tràn ra. Mặc dù không nghiêm trọng lắm, nhưng điều này chứng minh con đê lớn quả thật đã xảy ra vấn đề.
Nếu cứ tình trạng tràn nước ra mãi như thế này thì có thể dẫn đến vỡ đê.