Huyện ủy Vân Hồ cả chính cả phó có tất cả năm vị, hiện tại đã có hai vị tỏ thái độ rõ ràng, lão Triều coi như là tỏ thái độ “nửa rõ ràng”
Ánh mắt của Lục Cửu lại dừng trên mặt Tề Chính Hồng.
Tề Chính Hồng sắc mặt đen như đáy nồi, chỉ chống cằm mà không nói lời nào.
Luận sự, hiện tại ông ta đã rơi vào hoàn cảnh cực kỳ bất lợi, người đưa ra đề nghị chính là Phạm Hồng Vũ, lãnh đạp trực tiếp của ông ta. Theo lý, thì ông ta phải nên duy trì sự nhất trí đối với Phạm Hồng Vũ mới đúng, ít nhất cũng không nên công khai phản đối Phạm Hồng Vũ trên hội nghị như vậy. Như vậy là phạm húy. Việc Chủ tịch huyện và Phó Chủ tịch thường trực không ưa nhau không phải là hiếm, nhưng thông thường đều không công khai hóa. Quan hệ giữa bọn họ vẫn có sự khác biệt với mối quan hệ giữa các Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện.
Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện là hợp tác, còn quan hệ giữa Chủ tịch huyện và Phó Chủ tịch huyện lại là quan hệ cấp trên cấp dưới.
Địa vị trong Đảng tương đương không thể thay đổi được quan hệ lệ thuộc cấp trên cấp dưới này được.
Nếu không phải vì tiền đồ của Hoắc Hoa Long và mặt mũi của chính mình thì chắc chắn Tề Chính Hồng sẽ không đi quá giới hạn như vậy, dù nhiều dù ít cũng sẽ chú ý phương pháp đấu tranh.
Tạ Hậu Minh và lão Triều đếu đứng về phía Phạm Hồng Vũ, hy vọng duy nhất cũng chỉ còn Lục Cửu mà thôi. Cũng may mà Lục Cửu không gật đầu đồng ý nhanh chóng, nếu không thì Phạm Hồng Vũ sẽ quá cường thế.
Biết rõ Tề Chính Hồng sẽ không nhảy ra nữa, Lục Cửu trầm ngâm một chút rồi nói: - Hoắc Hoa Long tự ý rời khỏi cương vị công tác, nên nghiêm khắc phê bình. Suy xét đến việc anh ta vừa phẫu thuật xong, đang trong giai đoạn phục hồi sức khở, không thể tạo ra kích thích quá lớn cho anh ta. Tôi thấy, có thể tiến hành thông báo phê bình đối với anh ta, tạm thời chưa cách chức. Hoàng Vĩ Kệt thay thế chức Bí thư Khu ủy, chủ trì toàn bộ công tác của khu, đợi Hoắc Hoa Long khỏi hẳn, căn cứ vào tình hình thực tế mà sắp xếp. Chủ tịch huyện Phạm, anh nghĩ sao?
Việc bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, Bí thư Huyện ủy tỏ thái độ như vậy, coi như là đã dứt khoát, không cần phải bàn luận thêm. Câu cuối cùng này của Lục Cửu chỉ là câu khách khí mà thôi.
Phạm Hồng Vũ suy nghĩ một chút, liền gật đầu nói: - Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Lục, thực hiện tinh thần nhân đạo của cách mạng, tạm thời không tiến hành xử phạt tổ chức đối với Hoắc Hoa Long. Nhưng hành vi của anh ta nhất định phải phê bình nghiêm khắc, tôi hy vọng trong thông báo có thể định tính rõ ràng đối với hành vi của anh ta là vi phạm kỷ luật của công tác chống lũ, tự ý rời khỏi vị trí công tác.
Miệng nói là đồng ý với ý kiến của Bí thư Lục, nhưng trên thực tế để lại một cái đuôi thật to, tạm thời không xử lý nhưng không có nghia là về sau cũng sẽ không xử lý.
Thông báo phê bình, định tính rõ ràng cũng là để cho việc xử lý sau này sẽ dễ dàng hơn.
Tề Chính Hồng tỏ ra kinh ngạc, sắc mặt có chút hòa hoãn.
Không ngờ là Phạm Hồng Vũ lại đồng ý như vậy. Vốn tưởng rằng hắn sẽ “truy giết” đến cùng.
Nghĩ lại, Tề Chính Hồng càng thêm buồn bực. Đây là Phạm Hồng Vũ nếu tính toán tiếp tục bắt bí ông ta, thì sẽ lấy việc này để làm “lợi thế đàm phán”. Nó giống như một quả bom hẹn giờ vậy, sức uy hiếp đặc biệt rõ ràng.
Chủ tịch huyện Tề, từ nay về sau hy vọng ông và vây cánh của mình phải phối hợp với Phạm Hồng Vũ tôi nhiều hơn, ai dám gây sự thì Chủ tịch huyện Phạm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ đó.
Chủ tịch khu Hoàng, trên mũ cánh chuồn của ông còn viết chữ “quyền” rất to, muốn xóa chữ này đi thì nhất định phải đi theo bước đi của Chủ tịch huyện Phạm, chứ đừng đi ngược lại.
Giả sử là Chủ tịch huyện tiền nhiệm Thôi ở đây, thì Lục Cửu hoàn toàn không cần thiết phải “nhân nhượng vì toàn cục” như vậy, vấn đề xử trí cán bộ, Bí thư đánh nhịp định đoạt là xong, dễ dàng chặn Chủ tịch huyện Thôi lại.
Nhưng đối với Phạm Hồng Vũ thì Lục Cửu không thể làm như vậy.
Tạ Hậu Minh cũng không nói gì nữa, nhất định trong lúc này khiến con rể mình chính vị chức Bí thư Khu ủy, có hiềm nghi “giậu đổ bìm leo”.
- Thông báo phê bình đương nhiên phải nghiêm khắc, nếu không sẽ không phê bình sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa. Suy xét đến tình hình thực tế của Hoắc Hoa Long, quyết định phê bình này tạm thời không cần phải tuyên bố đối với anh ra, đợi sức khỏe anh ta bình phục rồi tính sau. Đến lúc đó vất vả lão Triều đi nói chuyện với anh ta, để anh ta nhận thức được sai lầm của mình, cam đoan không tái phạm nữa.
Lục Cửu nói với Phó Bí thư Triều. Lão Triều là Phó Bí thư phụ trách công tác Đảng và Quần chúng, việc này ông ta quản lý, bụng làm dạ chịu cho nên đành phải gật đầu đồng ý.
Tiếp theo hội nghị Bí thư thảo luận công tác khác, Phạm Hồng Vũ lại nhấn mạnh tính quan trọng của công tác phòng chống lũ lụt.
Ước chừng nửa giờ sau, cuộc họp mới chấm dứt, mấy vị Phó Bí thư đều rời đi. Phạm Hồng Vũ trở về phòng làm việc của mình, định ẽ xử lý một cố công việc còn đọng lại, cơm trưa xong nghỉ ngơi một chút, buổi chiều liền chạy tới thị trấn Lô Hoa. Đối với thị trấn Lô Hoa, Phạm Hồng Vũ trước giờ vẫn không thể yên tâm được. Phỏng chừng khi mùa mưa lũ này qua rồi thì hắn mới có thể yên tâm được.
Chủ tịch huyện xử lý xong một bản văn kiện, thì điện thoại trên bàn liền reo lên.
- Xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ.
- Hồng Vũ, công tác bận không?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Hùng Diễm Linh, vẫn với giọng tao nhã cao quý như vậy, mang theo ý quan tâm.
Phạm Hồng Vũ liền đứng thẳng thân mình, kính cẩn nói: - Xin chào cô Hùng, cảm ơn cô quan tâm, cháu vẫn ổn, vẫn trụ được.
- Ha ha, cháu nói thế chứng tỏ rằng dạo này công tác rất bận, đúng không?
Hùng Diễm Linh rất hiểu tính cách của Phạm Hồng Vũ, mỉm cười nói.
Phạm Hồng Vũ cũng cười, nói: - Cô Hùng, hiện tại đang là cao điểm của mùa lũ, nhiệm vụ chống lũ của Vân Hồ rất nặng nề. Một số đoạn đê biến chất nghiêm trọng, lâu năm rồi không tu sửa quả thật không thể yên tâm được. Mấy ngày nay cháu phải chạy đi chạy lại mấy thị trấn ven hồ.
Hùng Diễm Linh liền nói: - Cháu làm vậy là đúng, nhất định không được sơ suất.
- Vâng, cô Hùng, cháu nhớ rồi.
Lập tức Hùng Diễm Linh đi vào vấn đề chính: - Hồng Vũ, huyện cháu mời đoàn chuyên gia Hongkong đến, cụ thể là như thế nào, có thể nói cho cô nghe được không?
Phạm Hồng Vũ giật mình kinh hãi nói: - Cô Hùng, việc này cũng kinh động đến cô rồi cơ ạ?
Hùng Diễm Linh mỉm cười nói: - Đều phát trên thời sự rồi mà, cô không muốn biết cũng đâu có được. Hơn nữa, còn có bài viết mà đồng chí Khâu Minh Sơn đích thân chấp bút nữa. Hùng Diễm Linh nói dứt khoát.
Mấy ngày hôm trước, Khâu Minh Sơn ủy quyền cho Trưởng ban Tuyên giáo Địa ủy Vương Trăn Hạo tự mình đến tòa soạn của Thanh Sơn nhật báo, để đem bài viết của ông đăng trên báo. Lập tức gây ra động tĩnh cực lớn, không ít cán bộ tán thành “nghĩa cử” của Bí thư Khâu. Phạm Hồng Vũ đã rời khỏi địa khu Ngạn Hoa hai năm rồi, nhưng không ngờ Khâu Minh Sơn vẫn bảo vệ hắn như vậy. Đây là trí tuệ cỡ nào.
Đi theo lãnh đạo cấp trên, làm công việc gì cũng phải nhiệt tình mười phần.
Bài viết của Khâu Minh Sơn một khi được phát ra, có nghĩa là “đại biện luận” chính thức mở ra một tấm màn lớn. Từ nay về sau, hai bên đều sẽ điều binh khiển tướng, phát động một cuộc “tấn công dư luận” mới. Một số nhân vật lớn không chịu lộ diện, nói không chừng còn được thu hoạch.
Cán bộ của Vân Hồ, chỉ có thể xem náo nhiệt chứ không có mấy người dám dính đến. Thậm chí là cán bộ của Tề Hà cũng chỉ đứng ngoài xem náo nhiệt mà thôi.
Bài viết của Phạm Hồng Vũ vẫn chưa phát đi, bài viết của Khâu Minh Sơn đã lên báo rồi. Tối thiểu việc này cũng có liên lụy đến một vị Bí thư Địa ủy danh vọng cao, không phải người bình thường có thể dính vào, nếu không cẩn thận thì tương lai sẽ bị hủy hết.
Hiện tại, Hùng Diễm Linh đều tự mình nhúng tay vào rồi.
Sự tình trọng đại, Phạm Hồng Vũ liền kể tỉ mỉ việc mời chuyên gia Hongkong đến lần này.
Hùng Diễm Linh chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng lại chen vào hỏi một câu, so với Phạm Hồng Vũ còn kiên nhẫn hơn Phạm Hồng Vũ.
Miêu tả hoàn toàn sự thật khách quan, Phạm Hồng Vũ lại đem suy nghĩ và quan điểm của mình nói với Hùng Diễm Linh. Đàm Khởi Hoa bảo hắn nhanh chóng viết một bài văn có tính “mũi nhọn”, sơ thảo đã hoàn thành. Bởi vì Khâu Minh Sơn lên tiếng ủng hộ, Phạm Hồng Vũ tạm thời cứ nén lại đã, không vội phát ra ngoài, vả lại còn phải đợi xem bên kia có chiêu mới gì không.
Nói chừng hai chục phút, thì mới cơ bản là báo cáo xong.
- Ừ, cô biết rồi.
Hùng Diễm Linh nghe xong, chậm rãi nói.
Phạm Hồng Vũ liền chờ đợi chỉ thị tiếp theo của bà.
- Hồng Vũ, hôm nay bọn họ đã đem bài văn của một đồng chí nào đó thu vào tư liệu tổng hợp rồi. Cô có nhìn qua, đã tiến hành sửa chữa cần thiết.
Tư liệu tổng hợp mà Hùng Diễm Linh nói đến chính là “nội san” rất nổi tiếng, do văn phòng Trung ương đích thân biên soạn, bình thường những bài viết mang tính chính trị cao cấp muốn đăng lên nội san này cũng không hề dễ dàng chút nào…có thể thấy được chuyện này Lục Nguyệt và lão Trương gia đã bỏ ra vốn liếng để chuẩn bị cho những bước tiếp theo.
Hùng Diễm Linh nói là có tiến hành sửa chữa lại, trên thực tế, đây chính là sự trân trọng rất lớn đối với Phạm Hồng Vũ. Phỏng chừng tài liệu “nội san” trước mặt các vị lãnh đạo trung ươn không còn bức người nữa…
- Cảm ơn cô Hùng. Phạm Hồng Vũ chân thành nói.
Hùng Diễm Linh nói: - Hồng Vũ, địa phương xây dựng kinh tế là phải biết làm cái mới, nếu không sẽ mất đi ý nghĩa của việc cải cách mở cửa. Tuy nhiên có những chủ đề nhạy cảm, nên chú ý một chút. Chỉ là vấn đề xây dựng kinh tế, không được dính đến phương diện khác, hiểu chưa?
- Vâng, cô Hùng, cháu hiểu rồi.
- Ừ, vậy là tốt rồi, trong thời gian này, cháu cứ yên tâm làm công tác chống lũ đi.