Phương pháp mà Chu Đại Toàn nói, là thủ đoạn xử lý trong hội con ông cháu cha thường dùng. Rất nhiều phiền toái trước đây, đều giải quyết như vậy. Vòng tròn này thật sự rất hỗn loạn, nhưng cũng thật sự có năng lực, mánh khóe thông thiên. Nhiều việc phiền toái hơn đều có thể giải quyết được.
Tạm thời, lối suy nghĩ của Lý Xuân Vũ, vẫn không thể chuyển từ “hình thức con ông cháu cha sang “hình thức chính khách” được.
Phạm Hồng Vũ cười cười, bỗng nhiên nói chen vào: - Trưởng phòng chu, anh cảm thấy như vậy thích hợp sao?
Chu Đại Toàn liếc nhìn Phạm Hồng Vũ, lãnh đạm hỏi: - Chủ tịch huyện Phạm có ý gì?
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Không có gì, tôi chỉ có chút nghi vấn thôi.
Nói xong, ánh mắt đảo qua Hứa Thiến.
Ba cô gái có mặt ở đây, Hứa Tuệ và Diệp Lâm đều là người trong thể chế, vừa nhìn đã biết là người tinh thông quy tắc. Nhưng Hứa Thiến thì kém xa, có một số chuyện, Phạm Hồng Vũ không muốn nói trước mặt Hứa Thiến. Cô gái này bất kể thế nào đều không giống là người có thể giữ được bí mật.
Chu Đại Toàn hai hàng lông mày cau lại.
Hứa Tuệ chân thành đứng dậy, mỉm cười nói: - Rất xin lỗi các vị, tôi uống khá nhiều rượu rồi, muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành. Lâm Lâm, có muốn ra ngoài không? Phụ nữ chúng tar a ngoài, để các anh em hút thuốc uống rượu. Mình hơi sợ khói thuốc.
Diệp Lâm cũng là người thông minh sắc sảo, bật người đứng lên nói: - Được thôi, mình cũng đang muốn ra ngoài.
Hai cô gái liền lễ phép gật đầu, rồi cùng đi ra ngoài.
Hứa Thiến trố mắt một chút, mới vội vàng đi theo.
Có thể nhìn ra được, Hứa Thiến thật sự không muốn ra ngoài. Cô rất muốn nói chuyện với mấy con ông cháu cha này, đây đều là “tư bản” cả. Lại nói tiếp, Hứa Thiến ở thủ đô này cũng không phải là người ở tầng lớp thấp nhất, nhưng so với mấy người này cô còn kém xa, từ sau khi có tiền, Hứa Tuệ một lòng một dạ muốn bước chân vào “thế giới thượng lưu” chân chính.
Ở thủ đô, bạn muốn nhận được sự kính trọng thật sự, chỉ có tiền thôi thì không đủ.
Mà bạn phải có quyền.
Ít nhất phải làm bạn với những người có quyền thực sự.
Đáng tiếc, ngày bình thường anh rể cô quá nghiêm trang, muốn thông qua Chu Đại Toàn để kết giao với đám con cháu quan lại là điều hoàn toàn không có khả năng.
Cơ hội hôm nay khó khăn lắm mới có được.
Đáng tiếc, Chủ tịch huyện Phạm chướng mắt cô, có mặt cô, Chủ tịch huyện chẳng thèm nói câu nào.
Tuy nhiên, Hứa Thiến vẫn chưa ý thức được điều này, bằng không, không biết cô sẽ căm hận Phạm Hồng Vũ đến cỡ nào.
Ba cô gái vừa đi ra ngoài, không khí trong phòng trở nên vô cùng ngưng trọng.
Chu Đại Toàn nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, không che dấu sự khó chịu trong lòng – đồng chí tiểu Phạm, cậu còn chưa phải là con rể của Lý gia, chuyện như vậy, cậu nhúng tay vào làm gì?
Phạm Hồng Vũ không thèm để ý ánh mắt phẫn uất của Chu Đại Toàn, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: - Trưởng phòng Chu, có lẽ anh không rõ sự tồn tại của quỹ cho vay này.
- Tôi cũng muốn thỉnh giáo.
Chu Đại Toàn lãnh đạm nói, ánh mắt càng sắc nhọn.
- Quỹ cho vay hỗ trợ học tập này, bắt đầu vốn không phải do Trung ương đoàn đề xuất ra, mà là do tổng giám đốc Lý Thạch Viễn đề xuất ra. Sau khi bàn bạc kỹ càng với lãnh đạo TW đoàn mới quyết định thêm hạng mục này vào Công trình Hy vọng. Lý tổng là người đầu tiên quyên tặng năm trăm ngàn tiền mặt, Xuân Vũ cũng kéo được hai trăm ngàn. Còn việc Xuân Vu công tác ở Ban quản lý quỹ cho vay này, cũng là do Lý tổng đề nghị.
Phạm Hồng Vũ không vội vàng không hấp tấp nói.
Chu Đại Toàn hai mắt híp lại, ánh mắt cũng rời khỏi Phạm Hồng Vũ.
Lời này của Phạm Hồng Vũ, nếu là người khác nghe, dường như là vô cùng bình thường, nhưng đối với Chu Đại Toàn thì khác, ý ngầm trong lời này, Chu Đại Toàn hiểu rất rõ.
Quỹ cho vay hỗ trợ học tập này, hóa ra còn có tin tức như vậy. Nói trắng ra, đây chính là Lý Thạch Viễn đích thân tạo ra cho con đường làm quan của con trai mình.
Thấy Lý Xuân Vũ hợp với quỹ cho vay hỗ trợ học tập này như vậy, chăm chỉ làm việc, phỏng chừng Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh đều hết sức vui mừng.
Ở những quốc gia phương Đông từ xưa đến giờ, tiền bạc vĩnh viễn không thể đánh đồng được với quyền thế.
Có tiền bạc chưa chắc đã có quyền thế, nhưng có quyền thế thì nhất định sẽ có tiền bạc.
Đây chính là chân lý bất diệt.
Giống như Chu gia, con cháu đời thứ ba số lượng không ít, nhưng chỉ có một mình Chu Đại Toàn khiến bề trên thật sự hài hòng, không phải điều gì khác, mà chính là vì biểu hiện thiên phú về chính trị của anh ta.
Lý Xuân Vũ là con trai độc nhất của Lý Thạch Viễn, tầm quan trọng của gã còn hơn cả Chu Đại Toàn ở Chu gia.
Quỹ cho vay này không những là sự nghiệp của Lý Xuân Vũ, mà thậm chí còn là sự nghiệp của cả Lý gia. Lý Xuân Vũ dựa vào hạng mục này, bộc lộ tài năng trên con đường làm quan. Bất kể ai phá hỏng điều này, lập tức sẽ trở thành tử địch của Lý gia.
Để Lý gia mạo hiểm tiền đồ chính trị của Lý Xuân Vũ để bao che cho Hứa Minh Thành, khả năng là rất ít. Hứa Minh Thành thật sự không đủ tư cách này.
Đương nhiên, bất cứ chuyện gì, cũng không phải là không có cách giải quyết, mấu chốt là có sự trao đổi lợi ích đầy đủ.
Vấn đề là, Chu gia có sẵn lòng trả một cái giá lớn vì Hứa Minh Thành hay không?
Chu Đại Toàn thật sự cảm thấy rối lòng.
Trong mắt anh ta, Hứa Minh Thành chẳng là cái gì cả. Nếu Hứa Minh Thành không phải em vợ anh ta, thì e là sau khi biết chuyện này, anh ta đã đứng ra ủng hộ Lý Xuân Vũ rồi.
Nhưng Hứa Tuệ…Chu Đại Toàn thật sự rất yêu Hứa Tuệ, mà Hứa Tuệ chỉ có một đứa em trai như vậy.
Trầm ngâm một chút, Chu Đại Toàn khẽ hít một hơi, nói: - Xuân Vũ, vẫn là câu nói đó, tôi rất ủng hộ Công trình Hy vọng, tôi cũng không muốn nhìn thấy việc gì không hay xảy ra. Chuyện này, cho tới bây giờ, tôi vân cho là tranh cãi yêu đương, chỉ cần xử lý cẩn thận một chút là có thể xử lý được. Nếu dắt nhau lên tòa án, bất luận kết quả như thế nào, thì ảnh hưởng cũng đều rất lớn. Hy vọng hai vị suy nghĩ kỹ. Đương nhiên, nếu sau này có thể giúp được Công trình Hy vọng điều gì thì tôi cũng sẽ sẵn lòng.
Tưởng Tuyết Tùng cũng nói: - Xuân Vũ, Chủ tịch huyện Phạm, tôi cũng đồng ý với ý kiến của Trưởng phòng Chu, sự tình này, vẫn lặng lẽ xử lý thì hơn.
Lý Xuân Vũ chần chờ, không lên tiếng.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói: - Trưởng phòng chu, trưởng phòng Tưởng, chúng ta không thể coi chuyện này quá đơn giản được. Giấy không gói được lửa, bất kể xử lý như thế nào, thì trưởng bối của Lý gia và Chu gia đều nhất định sẽ biết nội tình. Thái độ của Lý tổng và cô Hùng như thế nào, hiện tại cũng không dễ đoán. Trưởng phòng Chu, tôi lo lắng, cho dù trưởng bối Chu gia sau khi biết chuyện này cũng chưa chắc sẽ đồng ý với phương thức xử lý này.
Đồng tử của Chu Đại Toàn bỗng nhiên co rút lại, hiện lên vẻ khiếp sợ.
Tưởng Tuyết Tùng lập tức lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Phạm Hồng Vũ đã nói đến điểm chính.
Nếu quỹ cho vay này khởi phát từ Lý Thạch Viễn, từ ý nghĩa nào đó, Lý Xuân Vũ đều không có quyền xử lý 100%. Hiện tại xảy ra chuyện Hứa Minh Thành như vậy, ai biết thái độ của Lý Thạch Viễn như thế nào? Ai biết thái độ của trưởng bối Chu gia như thế nào?
Chu Đại Toàn là con cháu kiệt xuất đời thứ ba của Chu gia, nếu lấy nguyên tắc làm trao đổi, bao che cho em vợ, trưởng bối Chu gia sau khi biết thì sẽ đánh giá anh ta như thế nào?
Điểm mấu chốt là, vì một tên khốn khiếp như Hứa Minh Thành, mà phản bội lại Chu gia, liệu có đáng hay không?
Tưởng Tuyết Tùng đột nhiên hỏi: - Xuân Vũ, hiện tại cậu còn giữ hai thư tố cáo không?
Lý Xuân Vũ gật đầu nói: - Hai phong thư, hai người.
Tưởng Tuyết Tùng khẽ vuốt cằm, nhìn Chu Đại Toàn.
Chu Đại Toàn buồn bực hỏi: - Còn mấy người kia, sẽ không làm ầm ĩ lên chứ?
Lý Xuân Vũ thản nhiên nói: - Cái này thì tôi cũng không dám đảm bảo.
Chu Đại Toàn khẽ gật đầu.
Anh ta hiểu được ý tứ của Lý Xuân Vũ: Đây là chuyện của Chu gia các người, tôi sẽ không đi đổ rác cho các người…
Trầm ngâm một chút, Chu Đại Toàn lộ ra thần sắc dứt khoát, nói với Tưởng Tuyết Tùng: - Tuyết Tùng, chuyện này phải nhờ cậu rồi. Tôi vẫn ý kiến đó, cho dù làm theo quy trình pháp luật thì cũng nên lặng le mà làm. Danh dự của quỹ cho vay không thể bị phá hỏng như vậy.
- Ừm, tôi sẽ cố gắng. Điểm này, thật ra là nhu cầu của cả hai bên.
Chu Đại Toàn khẽ thở phào một cái, ánh mắt lại đảo qua Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt rất phức tạp.