Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 74: Các Người Dám Sao?



Khoảng mười giờ tối, Phạm Hồng Vũ và Long Thần Du tiễn Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai rời khỏi doanh trại.

- Hồng Vũ, đám lão Hạ có thể sẽ nhận được thông tin tương đối trễ, còn chưa biết chuyện đâu, con phải nghĩ cách thông báo cho họ một tiếng nhé, kẻo bọn họ lại lo lắng.

Phạm Vệ Quốc vừa đi vừa nói.

Trước khi đi, Phạm Vệ Quốc đã đi ngó Hạ Ngôn, Hạ Ngôn vẫn ngủ say chết, nên Phạm Vệ Quốc cũng không đánh thức gã.

Trước kia khi Phạm Vệ Quốc vẫn còn ở nhà tập thể của nhà máy Cơ khí nông nghiệp, thì cũng là chỗ quen biết với cha mẹ Hạ Ngôn.

Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cha mẹ Hạ Ngôn là công nhân bình thường, thời điểm đó thông tin không nhạy bén cho lắm, cho nên cũng chưa có ai thông báo cho bọn họ, phỏng chừng lúc này cũng đã biết và đang rất lo lắng.

Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:

- Vâng, con sẽ nghĩ cách.

Thật ra không cần phải nghĩ cách, bọn họ vừa mới đến cổng quân doanh thì đã nhìn thấy cha mẹ Hạ Ngôn rồi, hai vợ chồng Hạ Lập Đức, còn có Đóa Đóa đang đứng cách đó không xa, nhìn xung quanh với vẻ lo lắng, nhưng không dám đến gần.

Phạm Hồng Vũ vỗ trán, mình đã sơ suất rồi, chỉ lo căn dặn phải “quan tâm” đến Phạm Vệ Quốc mà quên mất cha mẹ của Hạ Ngôn, chủ yếu là vì Hạ Ngôn ngủ quá say, mà Phạm Hồng Vũ phải suy nghĩ quá nhiều, cho nên đã quên mất việc này.

Không đợi Phạm Hồng Vũ lên tiếng, mấy người Hạ Lập Đức đã kích động chạy đến, kêu lên:

- Phó chủ tịch Phạm, Bí thư Quản, Hồng Vũ…

- Lão Hạ, mọi người đã đến rồi à?

Phạm Vệ Quốc vội vàng dừng bước, chủ động bắt tay Hà Lập Đức, quan tâm hỏi han.,

- Khụ..khụ, có thể không đến sao? Chúng tôi sốt ruột muốn chết…Hồng Vũ à, Hạ Ngôn không sao chứ?

Hạ Lập Đức là một người thật là, lúc này ông vội vàng nói, khóe mắt còn rớm lệ.

Hạ Ngôn này đúng là kẻ chẳng để người khác yên tâm chút nào, ngày bình thường đánh đấm thì cũng thôi, nhưng lần này lại đâm lên trời một lỗ thủng như vậy.

Trực tiếp tấn công cục Công an, còn đánh con trai của Trịnh Thiên Bình một trận thừa sống thiếu chết.

Rốt cuộc là thế nào?

Cho dù không bị phán tử hình thì cũng là tù trung thân.

Nghe thấy tin này, dì Nhan như muốn khuỵu xuống đất.

Đóa Đóa thì khóc òa lên, xoắn hai tay đứng trước mặt Phạm Hồng Vũ kêu lên:

- Anh Hai…

Sau đó lại là tiếng khóc òa.

Phạm Hồng Vũ vội vàng an ủi:

- Đóa Đóa, đừng khóc nữa, Hạ Ngôn vẫn rất ổn, không có vấn đề gì đây, vừa nãy cậu ấy uống rượu say, giờ vẫn còn đang ngủ.

- Say…say rượu?

Hạ Lập Đức trợn tròn mắt, như thể không tin vào lỗ tai của mình.

Phạm Vệ Quốc cười nói:

- Đúng là như vậy đấy, lão Hạ, vừa nãy tôi cũng đi ngó nó, thấy nó đang ngủ rất ngon lành, không xảy ra chuyện gì thật mà. Điểm này, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1 có thể làm chứng.

Long Thần Du liền tiến lên một bước, chào hỏi vợ chồng Hạ Lập Đức, nói:

- Chào cô chú, cháu là tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1- Long Thần Du, cô chú là cha mẹ của Hạ Ngôn đúng không ạ? Cô chú cứ yên tâm nhé, hạ ngôn đã có chúng cháy bảo vệ, buổi chiều có uống chút rượu, giờ cậu ấy vẫn đang ngủ. Mấy ngày nay, hai cậu ấy ở chỗ cháu, chúng cháu đảm bảo an toàn tuyệt đối cho các cậu ấy.

Hai vợ chồng Hà Lập Đức liền có chút luống cuống tay chân, liên tục cúi đầu cảm ơn Long Thần Du, nói:

- Cảm ơn, cảm ơn Tiểu đoàn trưởng Long, cảm ơn…

Trong lòng họ cũng an định lại.

- Lão Hạ à, mọi người cứ yên tâm đi, việc này, tôi nắm khá rõ mà, Hồng Vũ và Hạ Ngôn là ngăn chặn tội phạm, phòng vệ chính đáng, vấn đề không lớn đâu. Mấy người phải tin tưởng vào nhà nước chứ, việc này sẽ được xử lý công bằng thôi.

Phạm Vệ Quốc chậm rãi nói. Mặc dù trong lòng ông cũng chưa hoàn toàn yên tâm, nhưng nhất định phải nói như vậy.

Phạm Vệ Quốc là lãnh đạo huyện, ở trong lòng mấy người Hạ Lập Đức có uy vọng cực cao, hơn nữa con trai ông cũng dính đến vụ án này, lại còn là “đối tượng cầm đầu”, phải chịu tội cũng nặng hơn Hạ Ngôn, Phạm Vệ Quốc đã nói như vậy thì rất đáng để tin tưởng.

Hạ Lập Đức lập tức nói:

- Đúng vậy đúng vậy, Phó chủ tịch huyện Phạm, chúng tôi luôn tin tưởng nhà nước mà.

Long Thần Du nói:

- Chú Hạ, chú Phạm nói đúng đấy, Hồng Vũ và Hạ Ngôn chính là ngăn chặn tội phạm, cứu cán bộ của chúng cháu, chuyện này, bộ đội chúng cháu nhất định sẽ ra mặt, sẽ không bỏ mặc cậu ấy đâu.

Hạ Lập Đức nghe thấy vậy cũng thấy yên tâm hơn.

Bộ đội đâu phải là chỗ dễ động vào, chỉ cần bọn họ đồng ý ra mặt thì việc này cũng không cần phải quá lo lắng.

Lập tức đám người lại nói vài câu, Phạm Vệ Quốc nói:

- Lão Hạ, có phải muốn vào thăm Hạ Ngôn một chút không? Hôm nay đã quá muộn rồi, mấy người cùng chúng tôi đi về đi, ngày mai lại đến. Bộ đội lúc nào cũng hoan nghênh mọi người.

Hạ Lập Đức do dự, trong lòng đương nhiên muốn vào thăm con một lúc, mặc dù Phạm Vệ Quốc tuyệt đối sẽ không nói dối, nhưng dù sao tận mắt nhìn thấy thì sẽ yên tâm hơn. Nhưng Phạm Vệ Quốc nói cũng có lý, đi vào quấy rầy các đồng chí bộ đội cũng là không tốt. Chần chừ một chút, ông nói:

- Phó chủ tịch huyện Phạm, chúng ta đi về trước đi, ngày mai lại đến…

Nói xong, liền nhìn về phía Long Thần Du. Long Thần Du là người phụ trách của bộ đội, Hạ Lập Đức hy vọng nhận được sự “hứa hẹn” của anh ta.

Long Thần Du mỉm cười nói:

- Chú Hạ, bất cứ lúc nào chú đến thì chúng cháu cũng hoan nghênh, cháu sẽ thông báo cho các chiến sỹ trực ban

Hạ Lập Đức rất an tâm, luôn miệng nói cảm ơn.

Bọn họ đi xe đạp đến, Hạ Lập Đức liền để Đóa Đóa đi xe với Phạm Vệ Quốc về trước, còn hai vợ chồng mình đi xe đạp về nhà. Đêm hôm khuya khoắt, trời lạnh cắt da cắt thịt, Đóa Đóa sức khỏe không tốt, không thể để bị chịu lạnh được.

Long Thần Du giơ tay cúi chào.

Đám lão Trương cũng rất kiên trì, đến giờ này rồi mà vẫn chưa chịu về. Cũng không thể trách được bọn họ “ngoan cố” như vậy, bởi vì bên trong đang bị giam ở trong đó. Nếu không có tin tức gì thì không thể yên tâm mà về được.

Thấy cảnh tượng này, đám lão Trương vô cùng tức giận, có người không kìm nổi liền kêu lên:

- Quá thiếu công bằng, bộ đội mà như vậy sao? Chỉ biết liếm gót đám quan lớn thôi.

- Đúng đấy, chúng ta kiên quyết phải gặp được người, nếu không đáp ứng yêu cầu của chúng ta, chúng ta kiên quyết không về.

Lập tức có người lên tiếng hưởng ứng.

- Đúng, bộ đội thì phải công bằng, không thể để như vậy được, chúng tôi có ý kiến.

Cả đám liền kêu lên.

Long Thần Du nhướn mày, muốn nói, Phạm Hồng Vũ khẽ kéo tay áo của anh ta, mỉm cười nói:

- Anh Long, anh cứ về trước đi, đừng ở đây lý luận với họ nữa. Tôi có mấy lời muốn nói với họ.

Long Thần Du nhìn hắn, không biết hắn định làm gì. Cả ngày hôm nay, anh ta đã nhìn thấy được sự phi phàm của Phạm Hồng Vũ, ở trong phòng thẩm vấn của cục Công an thì rất điềm tĩnh, sau khi về quân doanh, sau khi hai người nói chuyện, anh ta cảm thấy Phạm Hồng Vũ có kiến thức rất rộng, vì thế lúc này Long Thần Du đã nhìn Phạm Hồng Vũ với cặp mắt khác, tuyệt đối không vì hắn trẻ tuổi mà khinh thường hắn.

Long Thần Du quyết định, sự kiện lần này, nhất định phải đem toàn lực để bảo vệ cho Phạm Hồng Vũ. Đương nhiên, chủ ý này do Bảo gia quyết định.

Phạm Hồng Vũ nói đúng, việc lần này động tĩnh quá lớn, nếu không đánh cho bên kia tan tác thì sẽ gặp phiền toái lớn.

So sánh về thực lực thì tuyệt đối không có vấn đề gì.

Điều Long Thần Du và Bảo Hưng phải làm đó chính là thuyết phục trưởng bối của Bảo gia. Tuy nhiên, dựa vào sự hiểu biết của Long Thần Du đối với ông cụ Bảo và Bảo Bình An, cảm giác vấn đề sẽ không quá lớn. Đó là tính cách mạnh mẽ quyết đoán của một quân nhân.

Con cháu ruột thịt của Bảo gia, thiếu chút nữa thì bị người ta đánh chết, điều này nếu như bỏ qua thì không phải là làm hỏi uy danh cả đời của ông cụ Bảo sao?

- Được, cậu cứ nói chuyện với bọn họ đi. Bọn họ đồng ý ở đây ăn không khí thì cứ kệ bọn họ. Quân doanh này, bọn họ đừng hòng mà vào được nửa bước.

Long Thần Du thản nhiên nói, nhìn mấy người kia một cái, chậm rãi đi vào phòng bảo vệ.

Còn về sự an toàn của Phạm Hồng Vũ, Long Thần Du không chút lo lắng, ngay tại cửa của quân doanh thì đám lão Trương kia tuyệt đối sẽ không dám làm điều xằng bậy. Cho dù có ở bên ngoài, dựa vào sự dũng mãnh của Phạm Hồng Vũ thì đối phương có nhiều người hơn nữa thì cũng chỉ là đám sơn dương mà thôi.

Lấy một địch mười, thậm chí lấy một địch một trăm, đối với quân nhân mà nói, đều không phải là cảnh tượng khó tưởng tượng.

Phạm Hồng Vũ cười cười đi đến chỗ đám lão Trương.

Vốn đám người đang mồm năm miệng mười, nhưng lúc này liền im như thóc, căng thẳng nhìn Phạm Hồng Vũ.

Đây là người dám nổ súng ở cục Công an, bắt cóc con tin ư!

Trịnh Phong Khuông ngang ngược càn rỡ, “dung hanh” lan truyền khắp nơi, nhưng so sánh với Phạm Hồng Vũ thì chẳng là cái thá gì. Chỉ có thể nói trước kia y chỉ đụng phải đàn cừu, không ngờ lúc này phải chọc vào một con mãnh hổ.

- Mọi người, trở về đi, các người không gặp được người đâu, đứng đây mãi cũng không tốt đâu.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói, giọng điệu có chút khinh miệt.

- Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bắt người của chúng tôi?

Có người kêu lên, lại không tự chủ được dựa vào người người khác, như thể để lấy thêm can đảm vậy.

Phạm Hồng Vũ cười, ngạo nghễ nói:

- Dựa vào cáo gì ư? Chỉ dựa vào một mình tôi bắt bọn họ đsy! Một đám côn đồ, bắt sớm đi ngày nào tốt ngày đó, các người muốn gặp người, về sau thì hãy đến nhà giam, đó mới là nơi mà các người mới nên đến.

- Khẩu khí lớn quá nhỉ? Mày là hoàng đế à?

Có người tức giận kêu lên.

- Không phục đúng không? Không phục thì các người dám công kích quân doanh sao? Dám không? Không dám thì đi về gọi thêm người đi…Hừ, xem ra các người cũng không có lá gan này.

Phạm Hồng Vũ nói xong, cười lạnh một tiếng, quay người định bỏ đi.

- Gọi người thì gọi người, mày tưởng chúng tao không dám à?

Một đám người tức nghẹn họng, cho đến khi Phạm Hồng Vũ đi vào quân doanh rồi mới có người dám lên tiếng.

Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng.

Long Thần Du liền giơ ngón tay cái lên, cười ha hả nói:

- Thủ đoạn được lắm.

Xông vào đi.

Việc này náo động càng lớn thì Bảo gia càng có lý do để nổi bão.

Huyện Vũ Dương định lật trời hay sao?