So với các khách sạn lưng chừng núi thì Đinh Khải thích khách sạn Shangri – La hơn.
Với Đinh Khải thì những khách sạn ở lưng chừng núi rất nặng mùi già cỗi làm anh ta thấy không thoải mái. Là một người trẻ tuổi, anh ta thích những khách sạn Âu hóa và có hơi hướng của cái mới như Shangri – La hơn.
Ngồi ở một chiếc bàn sát cửa sổ trong nhà hàng của khách sạn Shangri – La, ngắm nhìn cảnh biển xinh đẹp trên vịnh Victoria. Tâm trạng của công tử Đinh vô cùng sảng khoái.
Lúc anh ta rời khỏi phòng làm việc thì giá dầu thô tại Sở giao dịch New York đã giảm 25 điểm. Theo lý thuyết mà nói nếu như lúc này mà công tử Đinh xuất cổ phiếu lên sàn, hai mươi ngàn cổ phiếu, trừ đi tiền thủ tục thì lợi nhuận cũng kiếm được đến triệu đô Mỹ rồi.
Nhưng công tử Đinh đâu phải là người có tầm mắt thiển cận như vậy.
Mua hai mươi ngàn cổ phiếu, mạo hiểm lớn như vậy lẽ nào chỉ để kiếm chút tiền cỏn con đó? Đinh Khải và mấy vị cố vấn đầu tư bí mật kia đã phân tích rồi, hãy kiên trì thêm một thời gian nữa thì việc kiếm được mấy chục triệu đô Mỹ không có vấn đề gì.
Đến lúc đó, lại muốn xem xem cái ông chú già Đạt đó còn nói gì được nữa hay không.
Già rồi thì nhận già đi. Cái thế giới này, các ông đã không còn hiểu được từ lâu rồi.
Phó tổng Phan ngồi bên cạnh Đinh Khải, vẻ mặt tươi cười rất hưng phấn như chó nịnh chủ. Tổng Giám đốc Đinh hẹn bạn ăn cơm có đem gã đi theo, có thể thấy địa vị của gã trong lòng Tổng Giám đốc Đinh ngày càng lớn rồi.
Lẽ ra nếu như Đinh Khải đã làm chủ thì nên xuống dưới đại sảnh đón khách, đó là phép lịch sự thông thường, thế mà lại tót lên ngồi trên phòng ăn trước sao tránh khỏi thất lễ?
Thế nhưng Đinh Khải không thèm để ý gì, mấy kẻ quê mùa đó, thêm cả Lệnh Hòa Phồn nữa, sao mà đáng để cho công tử Đinh coi trọng chứ?
Công tử Đinh mời khách hôm nay, không phải vì người khác mà vì Triệu Ca.
Chỉ cần nghĩ đến Triệu Ca, công tử Đinh đã thấy nóng hết cả người lên, không cầm lòng nổi. Đinh Khải sinh ra đã trong nhung lụa rồi, từ nhỏ đã sống cuộc sống của giới thượng lưu ở Hồng Kong xa hoa này. Các loại người đẹp minh tinh điện ảnh, thiên kim tiểu thư đều đã gặp rất nhiều mà rất hiếm khi nào thấy một người ưu tú diễm tuyệt như Triệu Ca.
Không ngờ lại bị một kẻ quê mùa đến từ Đại lục hớt tay trên mất miếng ngon, công tử Đinh quả thực không dễ dàng gì bỏ qua.
- A Khải…
Công tử Đinh đang suy nghĩ vẩn vơ thì một tiếng gọi to làm cho tỉnh giấc.
- Mỹ Linh?
Người đang bước đến từ mái hiên kia không phải là bạn gái anh ta Quách Mỹ Linh sao? Cũng ăn mặc trang điểm rất lộng lẫy vậy mà không được chút nào so với Triệu Ca cả. Nếu như trước đây anh ta đối với Quách Mỹ Linh là vô cảm thì giờ đây là ghét cay ghét đắng.
Nhìn thế nào cũng không thấy vừa mắt được!
Nhưng mà sao cô ta lại đến đây được?
Đinh Khải nhớ rất rõ là mình không hề gọi điện mời cô ta.
- A Khải
Ngay sau đó lại có tiếng gọi của một cô gái khác, đó là Từ Giai Dao, nói nói cười cười, theo sau là mấy người: Lệnh Hòa Phồn, Phạm Hồng Vũ, Triệu Ca, Hạ Ngôn, Đóa Đóa.
Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là Từ Giai Dao đã thông báo cho Quách Mỹ Linh đến. Biết rõ hôm nay Đinh Khải mời khách là có ý khác, Từ Giai Dao đã thông báo cho Quách Mỹ Linh, đề phòng Đinh Khải chọc giận Phạm Hồng Vũ làm cho mọi người đều lúng túng.
Hiện tại Phạm Hồng Vũ chẳng qua chỉ là một tay Chủ tịch huyện quèn ở Đại lục, đây lại là Hồng Kong, công tử Đinh muốn đùa giỡn Phạm Hồng Vũ thì cũng không sao cả. Chủ tịch huyện Phạm thì không thể thế này thế nọ với công tử Đinh được. Nhưng mà đã làm người thì con mắt phải nhìn xa một chút. Hiệp định trao trả đã ký kết rồi, thêm mấy năm nữa, Hồng Kong sẽ trở về với tổ quốc. Có lẽ đến lúc đó thì Phạm Hồng Vũ sớm đã không còn là Chủ tịch huyện nữa rồi. Nghe Lệnh Hòa Phồn nói, Phạm Hồng Vũ và Nhị thiếu gia nhà họ Lý là chỗ thân thiết với nhau, quan hệ rất gắn bó.
Nhà họ Lý, đích thị là một nhà quyền quý chính cống, cho dù là Từ Viễn Công cũng phải vô cùng tôn trọng người ta.
Nếu không bởi vì lý do đấy, một gã hoa hoa công tử Đinh Khải không hiểu ra sao lại phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp giữa Phạm Hồng Vũ và Lệnh Hòa Phồn thì không có lợi chút nào
Đinh Khải vội đứng dậy đón chào.
Quách Mỹ Linh bước dài tới, tiến đến nói vào tai anh ta:
- A Khải, anh làm sao thế? Tại sao lại ngồi ở trong này không xuống bên dưới đón khách, thất lễ rồi đó…
Thành thực mà nói, nhận được điện thoại thông báo của Từ Giai Dao, Quách Mỹ Linh cũng đã tức giận bừng bừng.
Được lắm, lại còn dám lén lút sau lưng ta hẹn đứa con gái kia ăn cơm.
Ta quyết không để cho anh được toại nguyện.
Đến khi nhìn thấy một đội ngũ đông đảo thì tâm trạng của Quách Mỹ Linh đã dễ chịu hơn nhiều. Hóa ra không chỉ hẹn riêng Triệu Ca mà còn hẹn nhiều người thế này, Cho dù là chắc chắn Đinh Khải có mượn ý định mời cơm thì ít nhất không phải gặp nhau riêng. Nếu đã như thế này thì Quách Mỹ Linh càng phải thể hiện vai trò của nữ chủ nhân.
Đinh Khải cười nhạt, làm như không thèm để ý chút nào tới cô ta. Từ đầu đến cuối, anh ta đều không có chút cảm tình nào với Quách Mỹ Linh. Đương nhiên, có lẽ cuối cùng anh ta sẽ chiều ý bố mẹ mà cưới cô gái này làm vợ, nhưng mãi mãi chỉ là vì lợi ích của dòng họ, vì sự hợp tác bền chặt chứ hoàn toàn không liên quan gì đến tình yêu của công tử Đinh cả. Anh ta cũng tuyệt đối không bao giờ trung thủy với người vợ mà mình không hề yêu này.
Bây giờ Đinh Khải muốn nói với Quách Mỹ Linh rằng, cho dù là kết hôn rồi, cô cũng chẳng thể nào quản tôi được.
Với sự biểu hiện rõ ràng không tình nghĩa này của Đinh Khải, Quách Mỹ Linh tức muốn nghiến răng trèo trẹo, Được, bậy giờ anh cứ phách lối đi, đợi sau khi kết hôn rồi, nhất định cho anh nếm mùi thủ đoạn của Quách đại tiểu thư này.
Không bóp ngươi như một con vịt con thì tôi sẽ không mang họ Quách nữa!
- Giai Dao, Tổng giám đốc Lệnh, hoan nghênh hoan nghênh, thật là nể tình tôi quá mà!
Đinh Khải gạt Quách Mỹ Linh qua một bên, không thèm để ý gì, bước dài lên phía trước bắt tay hàn huyên với Từ Giai Dao và Lệnh Hòa Phồn, đặt Từ Giai Dao trước cả Lệnh Hòa Phồn, sếp loại“đẳng cấp” không sai sót chút nào.
Từ Giai Dao chỉ cười mà không lên tiếng, rất tự giác “nhường” quyền phát ngôn cho Lệnh Hòa Phồn.
Từ Viễn Công dạy con cái rất nghiêm khắc, rất coi trọng việc dạy dỗ con gái, không bao giờ có máu Sư tử Hà Đông cả.
Lệnh Hòa Phồn mang trên mặt nụ cười xã giao, không mặn không nhạt, nói: - Công tử Đinh đã thân chinh mời cơm, sao tôi dám không đến chứ?
- Tổng giám đốc Lệnh đừng khách sáo!
Đinh Khải cười ngạo nghễ, không nghi ngờ gì những lời khách sáo của Lệnh Hòa Phồn.
- Triệu tiểu thư, Phạm tiên sinh! Chúng ta lại gặp nữa rồi, rất hoan nghênh!
Đinh Khải chào hỏi Từ Giai Dao và Lệnh Hòa Phồn xong, rồi vội vã chen lên phía trước, Triệu Ca đeo đôi găng tay bằng tơ tằm, nhẹ nhàng đưa tay ra vẫy Đinh Khải, thế cũng coi như là rất lễ nghĩa rồi, sau đó ngay lập tức rút găng tay ra, động tác nhanh nhẹn, vô cùng tự nhiên, từ đầu đến cuối ánh mắt không hề nhìn vào mắt Đinh Khải lấy một lần.
Đóa Đóa đứng bên cạnh không nhịn được cười.
Cũng chỉ có Ca Nhi mới làm được.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Công tử Đinh! Hôm nay tôi đến đây để xem kịch.
- Xem kịch? Xem kịch gì thế?
Đinh Khải bất giác sửng sốt.
Những người khác cũng không hiểu, Tề Xoát Xoát cũng nhìn sang Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ thì lại im lặng, không thèm nói thêm câu nào nữa.
Xem kịch gì?
Rất nhanh sẽ biết ngay thôi mà!
Lộn xộn một lúc, rồi chủ khách cũng ngồi vào bàn yên vị.
Phó tổng Phan không ngờ rằng trong đám khách còn có cả Từ tứ tiểu thư nữa, nhất thời vừa mừng vừa sợ, bận rộn sắp đặt chỗ ngồi, kéo ghế, cung kính mời khách ngồi vào bàn. Vô cùng kính cẩn với Quách Mỹ Linh, nét mặt tươi cười, cúi đầu khom lưng nói:
- Quách tiểu thư, mời ngồi, mời ngồi…
Công tử Đinh có thể thích hay không thích để ý đến Quách Mỹ Linh, chứ Phó tổng Phan không được ương ngạch như vậy. Không khéo sau này vị đại tiểu thư nhà họ Quách sẽ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Đinh, chính thức làm bà chủ của Công ty đầu tư Đinh Thị. Phó tổng Phan kinh nghiệm thương trường lâu năm tất nhiên hiểu rõ đạo lý này, có lúc chăm sóc tốt bà chủ lại tốt hơn là chăm sóc tốt ông chủ đấy.
Ông chủ coi trọng anh vì anh có tài còn bà chủ coi trọng anh vì anh là “chó mà không phải chân chó”
Quách Mỹ Linh ngẩng cao đầu, tác phong tao nhã ngồi xuống ghế, ánh mắt chỉ chạy trên khuôn mặt của Triệu Ca, sắc lạnh kinh người.
Hồ ly tinh!
Đúng thật là con hồ ly tinh!
Cho dù Quách Mỹ Linh không phục nhưng cũng không thể không thừa nhận mình kém xa cô ta về nhan sắc.
Chủ khách yên vị xong, Đinh Khải lên tiếng gọi phục vụ, thức ăn và rượu được đặt sẵn bưng lên, cỗ bàn vô cùng phong phú, thậm chí là rất xa xỉ. Các loại hải sản đắt giá, cái gì cũng có, rượu cũng là loại rượu vang nhập khẩu cao cấp.
Công tử Đinh muốn khoe khoang thân phận, sao có thể keo kiệt được.
Những người ngồi trong bàn tiệc này tất nhiên chẳng ai để ý đến cái thú hưởng thụ ăn uống này cả.
Lúc mới bắt đầu thì Đinh Khải cũng rất là quy củ, đi một vòng đúng “tiêu chuẩn”, anh ta là chủ mà.
- Phạm tiên sinh, xin hỏi ở Đại lục anh làm nghề gì thế? Hình như tôi gặp rất ít người Đại lục có hứng thú với tình hình tài chính của quốc gia đấy.
Rượu được tam tuần, không khí của buổi tiệc trở nên huyên náo hơn, Đinh Khải hỏi rất tự nhiên. Quách Mỹ Linh bỗng nhiên giật mình,, Đinh Khải ít nhiều cũng phải giữ thái độ, không khéo xông thẳng đến Triệu Ca. Nếu Phạm Hồng Vũ đã là bạn trai của Triệu Ca vậy thì nên làm rõ tình hình của hắn ta cũng tốt mà. Phải đuổi thằng cha này đi trước thì Công tử Đinh mới có cơ hội được chứ.
Phạm Hồng Vũ cười nhạt, nói:
- Đó chỉ là do Công tử Đinh chưa nghe thấy mà thôi.
Tự anh kiến thức hạn hẹp thì trách ai chứ?
Quách Mỹ Linh hỏi:
- Phạm tiên sinh, Triệu tiểu thư, cổ phiếu của anh chị khớp lệnh rồi sao?
- Khớp lệnh rồi, hai mươi nghìn cổ phiếu. Ở Lon Don và Singapore vẫn còn mấy chục triệu nữa.
Triệu Ca trả lời rành rọt. Từ lúc ngồi vào bàn tới bây giờ cô chưa hề chủ động nói một câu với Đinh Khải và Quách Mỹ Linh.
Phó tổng Phan hoảng hốt, kinh ngạc hỏi:
- Triệu tiểu thư, cổ phiếu gì thế? Hai mươi nghìn cơ à?
Quách Mỹ Linh cười nói:
- Hiệp ước Sở giao dịch New York, hai mươi nghìn cổ phiếu.
- A?
Phó tổng Phan nhất thời hà hốc miệng, không thể ngờ được.
- Hai mươi nghìn cổ phiếu? Khớp lệnh lúc nào thế, hôm nay giá dầu thô ở sở giao dịch New York giảm 25 điểm rồi…
Hình như là rất kỳ lạ, nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca, không chớp mắt.
Với tình hình giá dầu thô thấp và ổn định, mua hai mươi nghìn cổ phiếu hiệp ước CL, dưới con mắt của Phó tổng Phan là một việc điên rồ.
Điên không thuốc nào chữa nổi!
Đinh Khải nâng ly rượu lên, chậm rãi loạng choạng, động tác tao nhã, mỉm cười rồi nói với vẻ tao nhã không kém:
- Phạm tiên sinh, thực ra tôi đã khuyên anh từ lâu rồi, đầu tư tài chính không phải là đánh bạc. Nhất định phải xây dựng trên việc thu thập số liệu tỉ mỉ và phân tích thật lô gic, cứ mơ mơ hồ hồ mua vào thế này, tôi thật sự là thấy điều chưa bao giờ thấy, nghe điều chưa bao giờ nghe. Nếu như mà thế này cũng có thể thắng được thì, ha ha…
- Nếu như mà chúng tôi thắng thì công tử Đinh sẽ định thế nào nào?
Hạ Ngôn từ đầu vẫn chưa lên tiếng bất ngờ chen vào, lạnh lùng nói.
- Ha ha, nếu như các anh thắng được, tôi sẽ nhảy từ trên này xuống…
Đinh Khải vênh váo nói, dương dương tự đắc, lé mắt liếc Hạ Ngôn. Mấy cái lão Đại lục này, có mấy đồng bạc thì không còn biết trời cao đất dày thế nào nữa, cho rằng đến Hồng Kong rồi thì có thể huyênh hoang bước đi được đấy.
- Công tử Đinh có thể chuẩn bị được rồi đấy, có cần dù để nhảy không?
- Anh nói cái gì?
Đinh Khải tím mặt, nhìn Phạm Hồng Vũ chằm chặp, hai mắt trợn ngược.
Đúng lúc này, ti vi treo trên tường phòng ăn bỗng nhiên thay đổi hình ảnh, một MC nữ vẻ mặt nghiêm túc đưa tin:
- Sau đây chúng tôi xin đưa tin mới nhất mà chúng tôi nhận được… Hôm nay vào lúc 8 giờ sáng địa phương, Iraq đột nhiên phát động cuộc chiến tranh xâm lược Kuwait, Sư đoàn tinh nhuệ tăng bọc thép của Cộng hòa Iraq phân làm hai hướng tiến đánh vào Kuwait. Vấp phải sự chống trả quyết liệt của quân đội Kuwait, rất nhiều nơi đã xảy ra giao tranh kịch liệt… cho đến bây giờ giao tranh vẫn còn đang xảy ra, thương vong của hai bên vẫn chưa thống kê được… Đài chúng tôi đã phái phóng viên bay ngay đến vùng Vịnh, vì lý do chiến tranh, các chuyến bay đến Kuwait và Iraq đã bị hủy bỏ, phóng viên của chúng tôi phải đến bán đảo Ả rập, rồi mới tiếp cận vào trong khu vực chiến trường. để đưa những tin tức mới nhất …
Trên màn hình ti vi, khói mù cuộn dày đặc, tiếng pháo ùng oàng, vô số xe tăng chiến đấu và binh lính với đầy đủ vũ trang, đang tiến về phía trước.
Nhất thời những người có mặt đều ngẩn ngơ, ánh mắt ngây dại theo dõi màn hình ti vi.
- Không thể nào! Đinh Khải bỗng nhiên hét lên một tiếng, đứng bật dậy, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt kinh hãi.