Mấy tên bắt y lại chẳng chút khách khí, trực tiếp còng tay lại. Tằng Nham có nói rõ thân phận của mình cũng vô dụng, tên nhãi hai mấy tuổi đích thân còng tay y cười hì hì nói: - Cục trưởng Tằng, xin lỗi rồi. Anh chẳng phải là Phó cục trưởng của Mặc Bình à, chúng tôi mà không còng tay ông, ông là một nhân vật lợi hại, không còng ông, chúng tôi sợ xảy ra chuyện, đến lúc đó khó giải thích với cấp trên lắm.
Tên khốn kiếp này vẻ mặt như lưu manh, nhìn chẳng giống cảnh sát chút lại, lại biết rõ thân phận của mình, lại có ý không tôn trọng.
Tằng Nham dựa vào ánh mắt của một người làm cảnh sát hai mươi năm lập tức có thể nhìn ra, tên khốn kiếp này chắc chắn có chỗ dựa, vẻ điềm tĩnh thần thái tự nhiên, người bình thường sẽ không giả bộ được đến mức đó.
Khi Phạm Hồng Vũ, Lý Hãn, Lôi Minh đến bệnh viện nhân dân, cả bệnh viện yên tĩnh sớm đã khôi phục trật tự, không hề nhận ra được ban nãy vừa xảy ra một “trận đấu kịch liệt”, bốn cảnh sát của Cục công an huyện Mặc Bình bao gồm cả Phó cục trưởng Tăng Nham đã bị Cảnh sát hình sự của Cục công an huyện Vân Hồ “mai phục” ở bệnh viện “một lưới bắt hết”.
Quá trình tuy rằng kịch liệt, thời gian giao thủ lại ngắn. Tăng Nham đưa người đi sau giờ làm việc, cứ nghĩa là thần không biết quỷ không hay tiến vào phòng bệnh của Lã Đình. Lã Đình nằm ở trên giường không thể động đậy, bốn người đàn ông, chẳng tốn chút sức lực đã đặt được người phụ nữ yếu ớt lên xe.
Sau đó, đã bị Đội công an hình sự Cục công an huyện Vân Hồ chiếm ưu thế về số người bắt quả tang Dĩ dật đãi lao, dĩ chúng lăng quả, dĩ hữu tâm toán vô bị, chỉ trong phút chốc, thắng bại đã rõ.
Mấy bệnh nhân khác cùng tầng lầu vừa mới nghe tiếng động, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cả tòa lầu đã trở nên yên tĩnh trở lại.
Trong phòng bảo vệ Bệnh viện nhân dân, Tăng Nham một lần nữa gặp Phạm Hồng Vũ, còn cả Lý Hãn cảnh phục chỉnh tề.
Vừa thấy Phạm Hồng Vũ, Tăng Nham không kìm lòng nổi đứng dậy. Hai chân chụm lại, đứng thẳng, hai tay giơ lên, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng lấp lóe của chiếc còng tay, lập tức xấu hổ, sắc mặt xanh mét lập tức đỏ bừng lên.
Y chưa từng nghĩ, Cục công an huyện Vân Hồ sớm đã đợi bọn họ.
- Chủ tịch huyện Phạm…
Tăng Nham cúi đầu, lúng ta lúng túng kêu một tiếng, không dám nhìn Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ nhìn chiếc còng trên cổ tay y. Hai hàng lông mày hơi hơi nhăn lại, nói: - Cởi ra!
- Vâng!
Một cảnh sát hai mấy tuổi đứng bật dậy đáp, bước về phía trước. Nhanh chóng mở còng cho Tăng Nham, sau đó lui sang một bên, tràn đầy tinh thần. Nhìn kỹ một chút, ánh mắt của cậu ta và Lý Hãn có vài phần giống nhau.
Tăng Nham xoay xoay cổ tay.
Chơi còng hai mấy năm, cuối cùng đã nếm thử mùi vị bị còng tay.
Chịu khổ rồi!
- Cục trưởng Tăng. Giới thiệu với anh, đây là đồng chí Lý Hãn!
Giọng Phạm Hồng Vũ vẫn y như cũ, vô cùng bình tĩnh.
Tăng Nham ngẩng đầu, đứng nghiêm chào Lý Hãn theo thói quen: - Chào Bí thư Lý!
Là Phó cục trưởng cục công an huyện Mặc Bình, y đương nhiên biết thân phận Lý Hãn.
Lý Hãn sa sầm mặt. Cũng không đáp lễ, lạnh lùng nói: - Cục trưởng Tăng, các anh đang làm cái trò gì vậy?
Phó cục trưởng Cục công an huyện Mặc Bình. Mang theo ba cảnh sát có súng, chạy đến Bệnh viện nhân dân huyện Vân Hồ, có ý đồ bắt cóc nữ bệnh nhân, quả thực là “hành động đặc vụ” mà! Lý Hãn phẫn nộ.
…
Tăng Nham lập tức ngượng ngùng đấy. Không biết nên trả lời như thế nào, mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.
- Cục trưởng Tăng, mời ngồi!
Phạm Hồng Vũ chẳng tỏ thái độ, thản nhiên nói.
- Vâng!
Tăng Nham lúng ta lúng túng trả lời, ngồi xuống, lập tức nói thêm một câu.
- Cảm ơn chủ tịch huyện Phạm.
Phạm Hồng Vũ khoát tay, nói với viên cảnh sát hai mấy tuổi: - Tiểu Lý, cậu ra ngoài cảnh giới.
- Vâng!
Tiểu Lý vội trả lời, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, lại không nhiều nói, xoay người bước ra khỏi phòng.
Lý Hãn cũng có chút giật mình.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười một chút, nói - Bí thư Lý, con trai với ông giống nhau như đúc, ai cũng có thể nhận ra được.
Lý Hãn không khỏi giật mình, dường như mình chưa từng dẫn con đi gặp Phạm Hồng Vũ, vốn định để tết, đưa thằng nhóc này đến chúc tết Chủ tịch huyện Phạm, không ngờ Phạm Hồng Vũ vừa liếc mắt đã nhận ra.
- Đúng vậy, tinh thần sung mãn, làm việc nhanh nhẹn, là mầm non tốt!
Phạm Hồng Vũ khen ngợi một câu. Cũng không dùng thân phận Chủ tịch huyện mà lấy thân phận của một cảnh sát hình sự kỳ cựu khích lệ. Nhớ ngày ấy hắn vừa đến báo danh ở Phòng công an địa khu Ngạn Hoa cũng có bộ dạng như vậy.
Lý Hãn toét miệng cười, rất vui vẻ.
Ranh con, trước mặt Chủ tịch huyện Phạm biểu hiện cũng không tệ.
Coi như là chuyện vui ngoài dự định.
Đương nhiên, trong mắt Lý Hãn, đây là Chủ tịch huyện khen ngợi con trai ông, ông đâu có biết bí mật về thế giới khác của Phạm Hồng Vũ.
Lúc này Tăng Nham mới chợt hiểu, con mắt nhìn người của mình quả nhiên không sai, thân phận của tên khốn kiếp cứ cười hì hì không thèm để ý đến y hóa ra là con trai của Lý Hãn.
Chẳng trách!
Phạm Hồng Vũ ngồi đối diện Tăng Nham, nhíu mày nói: - Cục trưởng Tăng, chuyện này, các anh làm lỗ mãng quá. Có từng nghĩ sau chuyện này sẽ giải thích thế nào không?
Trong lòng Tăng Nham chột dạ.
Lúc mới bị còng lại, trong đầu óc y không ngừng suy nghĩ, toàn là câu hỏi “phải khai như thế nào”. Không hoàn thành “nhiệm vụ” không nói, còn bị Công an huyện Vân Hồ bắt, đúng là xui xẻo thí bà ngoại luôn!
Làm sao đây?
Chuyện thế này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu thật sự đưa ra tòa cũng tương đối phiền phức. Cho dù cuối cùng không ảnh hưởng đến chức vụ của y, nhưng bên Bí thư Cừu cũng sẽ không còn có ấn tượng tốt gì với y. Ngược lại, nếu y hoàn thành nhiệm vụ, đưa được Lã Đình về Mặc Bình, e là bên Vân Hồ này càng náo loạn hơn, dù tố cáo lên thành phố thì cũng không sợ.
Tất cả đều có Bí thư Cừu chịu trách nhiệm rồi.
Bí thư Cừu nọ, rất bao che khuyết điểm, bao che đến mức không thèm nói lý. Anh sống chết đi theo ông ta, làm việc đắc lực, anh dũng tiến lên phía trước, dù có gây chuyện cũng không sao, Bí thư Cừu sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế giải vây cho anh, bảo vệ anh chu toàn. Còn ngược lại, e là cho dù anh có lý thế nào đi nữa, Bí thư Cừu cũng không thèm để ý đến anh huống chi là bảo vệ!
Chỉ cần Bí thư Cừu còn ở Mặc Bình ngày nào, anh mãi mãi sẽ không thể ngóc đầu lên ngày đó.
Bởi vì tính cách “yêu ghét rõ ràng” này của Cừu Hạo Minh, Mặc Bình sớm đã bị Cừu Hạo Minh “độc chiếm thiên hạ”, tất cả các cán bộ đều kính cẩn vâng lệnh Cừu Hạo Minh, gặp vấn đề, chỉ hỏi Bí thư Cừu có chỉ thị gì không, chẳng ai đi phân biệt thị phi đúng sai.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Vị Chủ tịch huyện Vân Hồ trẻ tuổi trước mặt tạo cho Tăng Nham áp lực không kém gì Cừu Hạo Minh. Xem ra, người này chỉ cần ngồi trên vị trí kia, sẽ có uy phong như thế chứ không có liên quan gì đến tuổi tác lớn nhỏ.
- Chủ tịch huyện Phạm… chúng tôi… chúng tôi chỉ muốn đưa Lã Đình về Mặc Bình tiếp tục chữa trị…
Ngập ngừng thật lâu sau, Tăng Nham mới ngắt quãng nói.
Tăng Nham chẳng hiểu sao trong lòng lại thả lỏng, có lẽ, câu nói thô lỗ của Phạm Hồng Vũ khiến y có “cảm giác thân thiết".
- Anh có biết thương thế của Lã Đình thế nào không? Xuất huyết nội tạng. Bị tên Cừu Lập Hành khốn kiếp kia đá đấy. Tình hình của cô ấy như thế, có thể chịu được sức ép các người gây ra sao? Các người bắt cô ấy về Mặc Bình, có thể người chưa về đến Mặc Bình đã chết giữa đường rồi. Tăng Nham, anh là Phó cục trưởng cục công an, trong lòng anh rốt cuộc coi trọng thể diện của Cừu Hạo Minh hơn hay coi trọng sinh mạng Lã Đình hơn? Anh có chút khả năng phân biệt thị phi nào không vậy?
Phạm Hồng Vũ lạnh lùng nói.
- Cái này… cái này… Chủ tịch huyện Phạm, cái này thật sự không liên quan đến Bí thư Cừu, Bí thư Cừu không biết chúng tôi đến Vân Hồ…
Tăng Nham ngẩng phắt đầu lên, vội vội vàng vàng giải thích, mồ hôi trên trán toát ra liên tục.
Câu này của Phạm Hồng Vũ, nếu lọt vào tai Cừu Hạo Minh, vậy từ nay về sau Cục trưởng Tăng y không cần phải lăn lộn ở Mặc Bình nữa. anh làm việc bất lực, bị người ta bắt được không nói, còn dám khai ra cả Bí thư Cừu?
Bí thư Cừu sẽ trừng trị anh không cần thương lượng!
Hơn nữa, Tăng Nham quả thật không nhận lệnh của Cừu Hạo Minh, dựa vào cấp bậc của y, y vẫn chưa được ngồi cùng bàn với Bí thư Cừu.
Phạm Hồng Vũ cười lạnh một tiếng, nói: - Được rồi, cục trưởng Tăng, xem ra lời tôi nói anh chẳng nghe lọt câu nào. Từ đầu đến cuối các anh chưa ai nghĩ đến mạng sống của Lã Đình. Nếu đã như vậy, mấy người các anh cứ ở tạm Vân Hồ đã. Chuyện này, có một ngày sẽ làm rõ. Cừu Hạo Minh để ý đến thể diện của ông ta như vậy, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ cho ông ta rót xuống một tầng! Không dạy cho ông ta một bài học, ông ta sẽ nghĩ rằng trên đời này thể diện của Bí thư Cừu ông là lớn nhất!
Lời nói lạnh như băng khiến Tăng Nham phải rùng mình.
Sớm nghe nói Phạm Hồng Vũ rất hung hăng, không ngờ lại hung hăng đến thế này.
Với ai cũng có thể công khai khai chiến!
Nghe khẩu khí, Bí thư Cừu Hạo Minh cao vời vợi ở Mặc Bình trong mắt Phạm Hồng Vũ chẳng đáng là gì.
- Chủ tịch huyện Phạm, xin lỗi, xin lỗi, ý tôi không phải vậy, anh đừng hiểu lầm ý tôi, tôi thực sự không có ý đó…
Tăng Nham vội kêu lên, không kìm được đứng dậy, vẻ mặt hoảng loạn.
Phạm Hồng Vũ không thèm để ý đến y, ra lệnh cho Lý Hãn: - Lão Lý, anh phái người đến Mặc Bình ngay, bắt tên Cừu Lập Hành khốn kiếp kia cho tôi!
- Á?
Lý Hãn cũng chấn động, mở to hai mắt nhìn.
- Sao, anh còn thắc mắc gì?
Phạm Hồng Vũ lạnh lùng hỏi.
- Không, không có! Kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của Chủ tịch huyện!
Lý Hãn khôi phục tinh thần trong nháy mắt, không do dự nữa, cả người đứng thẳng, cao giọng đáp.
Đừng nói Phạm Hồng Vũ chỉ ra lệnh bắt Cừu Lập Hành, cho dù bảo ông đi bắt Cừu Hạo Minh, Lý Hãn cũng phải chấp hành. Lý Hãn hiểu rõ tính cách Phạm Hồng Vũ, một khi đã quyết có chín trâu cũng không kéo lại được.
Thời khắc mấu chốt, Lý Hãn không thể hàm hồ được.
Cái này gọi là nuôi quân ngàn ngày dụng binh một giờ.
Tăng Nham có thể phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của Cừu Hạo Minh, Lý Hãn sao có thể thua Tăng Nham được!
Tăng Nham trợn mắt há hốc mồm, miệng há thật to, sau một lúc lâu không thể ngậm lại được.
Trâu quá đi mất!
Chẳng chịu thua thiệt một chút xíu nào! ----------oOo------.