Cho du được Đài trưởng Diêu chiếu cố, chuyện công ty Thiên Nhạc cướp vị trí quảng cáo kia từ trong tay công ty Khả Hân là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng Du Thiên Lạc vẫn đưa ra cái giá cao hơn gấp đôi so với Công ty Khả Hân như cũ.
Sắc mặt Đài trưởng Diêu ôn hòa, khóe miệng hơi nhướn lên, hiện vẻ thỏa mãn.
Du Thiên Lạc không hổ là ông chủ lớn của Đông Hải, làm việc rất có khí phách. Gã bỏ ra cái giá này, Đài trưởng Diêu nửa đời sau sẽ không cần phải lo lắng nữa, trong ngoài đều rất có lý.
Lão Diêu tôi cũng không lấy việc công làm việc tư, Du Thiên Lạc bọn họ đưa ra giá cao, vị trí quảng cáo giao cho họ, đó là ý trời. Lão Diêu tôi cho họ cạnh tranh để kiếm thêm thu nhập, các anh có gì để nói chứ?
- Hai triệu một năm, chúng tôi cũng có thể bỏ ra!
Phạm Hồng Học không chút do dự nói.
Anh ta và Phạm Hồng Vũ đã từng bàn bạc rất kỹ về vấn đề này. Vị trí quảng cáo giờ vàng của Đài truyền hình trung ương, một năm một triệu tệ quả thực là cái giá quá rẻ. Công ty Khả Hân ba năm nay có được hợp đồng với cái giá như vậy là đã chiếm được món hời lớn rồi. Chủ yếu la vì không khí thương nghiệp trong nước chưa được mạnh, CCTV lúc đó, vẫn mang tâm tính “truyền thông nhà nước”, không có bao nhiêu người ý thức được tiềm lực to lớn ẩn chứa trong nghiệp vụ quảng cáo trên CCTV.
Phạm Hồng Vũ nhớ rõ, ở thế giới kia, mấy năm sau, “Tiêu vương” CCTV từng được bán ra với cái giá trên trời ba triệu.
Đương nhiên, trong đó có thành phần sao tác.
Nhưng ba triệu và một triệu, thực sự hoàn toàn không thể so sánh được. Lần này đám Phạm Hồng Học đến Bắc Kinh trong lòng đã định sẵn giá. Du Thiên Lạc vừa mở miệng là đã hét cái giá đó, Phạm Hồng Học cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
- Ba triệu!
Phạm Hồng Học vừa dứt lời. Du Thiên Lạc đã lạnh lùng mở miệng.
Trước khi đến Bắc Kinh, Du Thiên Lạc chắc chắn đã đánh giá giá trị thực sự của vị trí giờ vàng quảng cáo trên CCTV. Có chuẩn bị đầy đủ tâm lý. Trước kia biết công ty Khả Hân chỉ tốn có ba triệu đã ký được hợp đông ba năm với CCTV. Du Thiên Lạc quả thực trợn mắt há hốc mồm, còn tưởng rằng đối phương có hậu trường rất mạnh. Sau khi điều tra, cuối cùng Du Thiên Lạc biết được công ty Khả Hân chỉ nắm trước được tình thế, kiếm được tiện nghi, rồi lại lắc đầu đánh vào đùi, hối hận vì mình không nắm quyền ở công ty Thiên Lạc sớm hơn chút nữa. Không sớm ý thức khai thác uy lực thị trường vĩ đại của vị trí giờ vàng quảng cáo trên CCTV. Thế cho nên mới để một doanh nghiệp nhỏ bé của cái xó xỉnh Thanh Sơn kia “ăn không” mất ba năm trời.
Một năm một triệu, so với ăn không có gì khác nhau chứ?
Nhưng hiện nay, công ty Thiên Lạc đã “thức tỉnh”, mấy tên nhà quê Thanh Sơn các người còn muốn tiếp tục chiếm được tiện nghi nữa sao?
Không có cửa đâu!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải nhìn thấy đoạn quảng cáo của Công ty giải khát Khả Hân vào giờ vàng quảng cáo trên CCTV, Du Thiên Lạc cũng sẽ không nảy ra chủ ý này. Ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không nghĩ ra. Từ phương diện này mà nói, công ty Khả Hân chính là “thầy” của Du Thiên Lạc.
- Ba triệu chúng tôi cũng có thể bỏ!
Phạm Hồng Học vẫn tiếp tục theo sát, khác với Du Thiên Lạc hùng hùng hổ hổ, Phạm Hồng Học vô cùng bình tĩnh, không chút sốt ruột. Theo quy định của hợp đồng, chỉ cần có điều kiện ngang với đối thủ cạnh tranh, công ty Khả Hân vẫn có quyền ưu tiên. Anh ta không cần phải chủ động ra giá.
Giá trị thực sự của giờ vàng quảng cáo đài CCTV bao nhiêu, với họ bỏ ra bao nhiêu tiền là hai chuyện khác nhau.
Đứng ở lập trường của một doanh nghiệp mà nó, có thể bỏ ra ít tiền thì cố gắng bỏ ít tiền. Còn về chuyện CCTV “có lời” hay không, đây không phải vấn đề Phạm Hồng Học lo lắng.
- Xem ra, Chủ tịch Phạm muốn ngáng chân tôi?
Du Thiên Lạc chán nản. Nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ tuổi cương nghị của Phạm Hồng Học, lạnh lùng hỏi. Cái phong độ giả vờ kia cuối cùng cũng bị lột ra rồi.
Phạm Hồng Học thản nhiên nói: - Chưa nói đến việc ngáng chân, chúng tôi vốn có quyền ưu tiên. Đây là cạnh tranh hợp lý trên thương trường. Công ty Thiên Lạc có thể đưa ra cái giá như thế nào, chúng tôi cũng có thể đưa ra cái giá đó. Du tổng, lập công ty cũng được, kinh doanh cũng được, đều phải xem xét kĩ tỷ lệ đầu tư và sản xuất!
- Năm triệu!
Du Thiên Lạc dường như bị giọng điệu mang ý giáo huấn của Phạm Hồng Học chọc tức, hét giá “năm triệu”.
- Du tổng, không thể…
Vị phó tổng từng trải ngồi cạnh Đài trưởng Diêu kia không kìm được lên tiếng, trên mặt lộ vẻ lo âu, nhìn kỹ, còn có ý trách cứ.
Năm triệu một năm, đã vượt quá con số họ dự định rồi. Nội bộ công ty Thiên Lạc đánh giá giá trị giờ vàng quảng cáo của CCTV nhiều nhất là bốn triệu một năm.
Cái giá này không chỉ đánh giá giá trị giờ vàng quảng cáo của CCTV, mà là đánh giá khống chế phí tổn của công ty Thiên Lạc.
Bốn triệu một năm, một lần ký hợp đồng ba năm, tức là mười hai triệu.
Đối với Công ty Thiên Lạc mà nói, đây là một khoản tiền không nhỏ, là áp lực tài chính tương đối lớn. Kể ra khu vực giàu có có kinh tế phát đạt như Đông Hải, một doanh nghiệp thực phẩm không phải nói móc ra mười hai triệu là có thể móc ngay mười hai triệu, còn phải suy xét tổng hợp rất nhiều nhân tố khác.
Hiện nay Du Thiên Lạc vì hơn thua với Phạm Hồng Học, tự tăng giá, lập tức vượt quá mức giá tập thể quản lý của công ty định ra, mỗi năm hơn một triệu, ba năm tức là hơn ba triệu.
Ba triệu này đều là tiền chi ra, nói cách khác chính là lãi ròng của doanh nghiệp.
Du tổng uống nhiều rượu quá rồi à?
Rõ ràng có chỗ dựa vững chắc như Đài trưởng Diêu, cần gì phải hơn thua với người của Thanh Sơn?
Có đùa, cũng không thể đùa như vậy.
Những quản lý cao cấp khác của công ty Thiên Lạc cũng lần lượt nhìn về phía Du Thiên Lạc.
Ánh mắt Du Thiên Lạc trở nên hung tợn.
- Năm triệu, chúng tôi cũng có thể bỏ!
Phạm Hồng Học vẫn ung dung, vẫn câu nói đó, vô cùng bình thản, vô cùng tự tin.
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Không thể ngờ một công ty giải khát của xó xỉnh kia mà cũng khí thế như vậy.
Sắc mặt Du Thiên Lạc nhanh chóng thay đổi, nhấc ly rượu trước mặt lên uống cạn một hơi. Thở ra một cái, ánh mắt cực kỳ dữ tợn, không che giấu được sự phẫn nộ của mình,
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói: - Du tổng, tôi nghĩ lối nghĩ của chúng ta nên điều chỉnh lại, nếu đơn thuẩn chỉ nói về thực lực tài chính, công ty Thiên Lạc bất quá chỉ… Du tổng, đừng có trợn mắt, đây không phải là lúc đấu mắt đâu. Anh mới tiếp nhận công ty Thiên Lạc được bao lâu? Công ty Khả Hân đã quảng cáo trên CCTV được ba năm rồi. Tôi dám khẳng định, các vị ngồi đây, chắc chắn ai cũng từng uống nước giải khát Khả Hân. Ba năm, cũng đủ để công ty Khả Hân mở rộng thị trường khắp cả nước. Lợi nhuận mỗi năm rất lớn. đây là chuyện anh rất khó tưởng tượng được. Không khách khí mà nói, Du tổng, có thể công ty Thiên Lạc các anh sở hữu số tài sản bao nhiêu, cũng thấp hơn so với thu nhập một năm của công ty giải khát Khả Hân hiện nay. Thật sự dựa vào giá cả để phân cao thấp, công ty Khả Hân có thể bỏ ra được hai chục triệu một năm, các anh có thể không?
Giống với anh trai mình, giọng Phạm Hồng Vũ rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ từng chữ một như búa tạ siêu nặng, hung hăng nện xuống đầu Du Thiên Lạc và các lãnh đạo cấp cao của công ty Thiên Lạc, trong đầu ai nấy đều vang lên tiếng ong ong.
Hai chục triệu một năm!
Vì một cái quảng cáo?
Ngay cả Đài trưởng Diêu cũng giật mình.
Đây không thể là ba hoa. Có mặt Phó đài trưởng quản lý mảng quảng cáo của CCTV ở đây, ai dám khoác lác linh tinh như vậy chứ? Nếu giờ ngay tại đây Đài trưởng Diêu đồng ý, công ty Khả Hân lại không bỏ ra được số tiền này, vậy đồng nghĩa tự bỏ quyền cạnh tranh.
Nhưng Đài trưởng Diêu vẫn nhịn được, vẫn không mở miệng.
Dù sao hai chục triệu cũng là con số quá lớn. Bản thân đài trưởng Diêu cũng biết giờ vàng quảng cáo của mình không có giá cao như vậy. Kể ra, ông cũng muốn mở miệng đồng ý cái giá này, nếu công ty Khả Hân có thể bỏ ra được số tiền nay thật, có thể Đài trưởng Diêu sẽ bị ép vào chân tường, đồng ý không được, không đồng ý không xong. Ông đã vỗ ngực nói với người bạn đã giới thiệu Du Thiên Lạc, nhất định sẽ giúp công ty Thiên Lạc làm chuyện này.
Kể ra, Đài trưởng Diêu thực sự nghi ngờ Phạm Hồng Vũ đang quấy rối, cố ý đưa ra một cái giá trên trời để chọc tức công ty Thiên Lạc. Không phải Du Thiên Lạc cũng đã bị lừa, đưa ra con số năm triệu rồi sao? Nếu Du Thiên Lạc đã nói ra cái giá này thì khi chính thức ký hợp đồng không thể thiếu quá nhiều. E là cũng phải bỏ ba triệu một năm.
Đây chẳng phải tốn tiền vô ích sao?
Đài trưởng Diêu sớm đã muốn giúp Du Thiên Lạc, chỉ cần tăng thêm chừng năm trăm một năm so với cái giá ban đầu của công ty Khả Hân là được rồi. Không ngờ vừa đến cửa nhà hàng đã đụng phải người của công ty Khả Hân, bỗng nhiên lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trong một thời gian ngắn, Đài trưởng Diêu cũng không dễ quyết đoán.
Du Thiên Lạc vất vả phục hồi tinh thần, cười lạnh một tiếng, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, da trâu ai cũng thổi được. Hai chục triệu một năm, anh kể chuyện cười à…
Nói thì nói vậy, nhưng rõ ràng giọng của Du Thiên Lạc không được khí phách như khi nãy.
Phạm Hồng Vũ này trông không giống đang nói hươu nói vượn. Dù thế nào, người ta cũng là Chủ tịch huyện. Hai mấy tuổi có thể làm Chủ tịch huyện, không có bản lãnh thì sao làm được. Hơn nữa, từ mặt chữ nghĩa mà nói, những gì Phạm Hồng Vũ nói không hề thái quá. Công ty Khả Hân đã quảng cáo trên CCTV ba năm, ngay cả công ty Thiên Lạc bọn họ cũng bày đầy nước uống của Khả Hân. Chính miệng của Du Thiên Lạc cũng đã từng uống, thậm chí đãi tiệc mời khách, cũng đều dùng sản phẩm của Khả Hân.
Mức tiêu thụ đó chắc chắn là một con số khổng lồ.
Cũng vì nhìn thấy tấm gương thành công của công ty Khả Hân, Du Thiên Lạc mới quyết định dấn thân vào thị trường đô uống. Một doanh nghiệp nhỏ bé của xó xỉnh Thanh Sơn mà cũng kiếm được miếng bánh lớn như vậy, không lý gì Du Thiên Lạc gã lại không làm được.
Phạm Hồng Vũ không để ý đến câu châm chọc của Du Thiên Lạc, tiếp tục nói: - Du tổng, một tiết mục của CCTV, ngoại trừ giờ vàng 7h, còn có những giờ khác rất tốt, công ty Thiên Lạch nếu không ngại hãy đầu tư vào những giờ đó, giá cả cũng tương đối thấp, lợi ích quảng cáo cũng không tệ. Chẳng cần phải sống chết cạnh tranh với công ty Khả Hân chúng tôi như vậy đâu. Cạnh tranh buôn bán, có thể là cùng thắng mà!