Ánh mắt của Quản Lệ Mai lướt qua người Cao Khiết rất nhanh, sau đó tập trung vào Triệu Ca, nụ cười trên mặt cũng biến mắt, mà thay vào đó là sự âm trầm kèm theo một chút tức giận.
Không ngờ còn theo tới cả doanh trại quân đội cơ đấy.
- Mẹ…
Da đầu Phạm Hồng Vũ cũng run lên, nhưng vẫn “cả gan” đứng lên, cười đùa một tiếng.
Tình huống thế này, hắn chưa từng dự liệu, cũng không có bất kỳ “phương án ứng đối” nào. Nhưng muốn dập tắt ngọn lửa giận trong người mẹ, thì không phải là chuyện quá khó.
Quản Lệ Mai ừ một tiếng, sắc mặt có chút dịu đi, cố gắng gượng cười.
Bất kể nói thế nào, nơi này còn có người khác nữa, phải giữ thể diện cho con trai. Nếu như ở nơi khác tuyệt đối Quản Lệ Mai sẽ không để yên như thế. Phạm Hồng Vũ trong con mắt bà, thuần túy vẫn là một đứa trẻ con, cần gì phải giữ thể diện? Làm mẹ, đương nhiên muốn nói là nói, muốn chửi thì chửi. Hiện giờ tình hình đã khác, Phạm Hồng Vũ “nổi danh” như vậy, nghiễm nhiên là một nhân vật rồi. Cao Khiết nhìn qua tuyệt đối không phải là cô gái bình thường, dường như là con nhà giàu có, thì càng không thể để mất phong độ trước mặt cô được.
Triệu Ca rất căng thẳng, trong lòng rất muốn đi lên chào hỏi Quản Lệ Mai nhưng hai chân cứ dính chặt lấy nhau, miệng muốn nói nhưng lúc này cũng như bị cứng đơ, không thể phát ra âm thanh nào, chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.
Cao Khiết thông minh sắc sảo, trong khoảnh khắc đã đoán ra việc Quản Lệ Mai không chào đón Triệu Ca.
Vừa rồi trong lúc nói chuyện phiếm, Cao Khiết cũng đại khái biết một số tình hình của Triệu Ca, dựa vào quan đểm thế tục, thì quả thật Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca rất không xứng đôi, Quản Lệ Mai không thích Triệu Ca là điều đương nhiên. Thậm chí Cao Khiết cũng không cảm thấy bọn họ có “hy vọng”.
Cao Khiết cũng không phải không rành thế sự. Trong lòng cô vốn không cho rằng tình yêu thuần khiết là chí cao vô thượng.
Nói cho cùng, tình yêu là loại tình cảm của con người, mà con người là động vật xã hội. Từ trước đến nay vốn không có loại tình yêu nào nằm ngoài tính xã hội của loài người mà có thể tồn tại.
Chỉ có điều lúc này, Cao Khiết tự nhiên muốn ra mặt, cô muốn hóa giải cảnh tượng này.
- Cháu chào cô ạ.
Cao Khiết tự nhiên cười nói, tiến lên cúi đầu chào hỏi Quản Lệ Mai,
Quản Lệ Mai lập tức khôi phục lại vẻ tươi cười, gật đầu lia lịa. Trong đầu tuy có giận Phạm Hồng Vũ đã “lừa gạt” mình, nhưng cũng âm thầm khen ngợi con trai mình tinh tường. Một mỹ nữ như thế đã khó tìm, mà trong phòng của hắn xuất hiện đến hai cô.
- Xin hỏi cháu là…
- Cô, cháu tên là Cao Khiết, công tác ở ban Tuyên giáo Địa ủy, là đồng sự trước đây của Hồng Vũ.
Cao Khiết giới thiệu bản thân mình rất tự nhiên.
- Mẹ, chị ấy là Phó trưởng phòng ở ban Tuyên giáo Địa ủy.
Phạm Hồng Vũ giới thiệu thêm chức vụ của Cao Khiết.
Quản Lệ Mai tỏ vẻ kinh ngạc, luôn miệng nói:
- Biết rồi biết rồi, đây chính là Phó trưởng phòng Cao có đúng không? Mẹ đã nghe nói qua rồi.
Cao Khiết kinh ngạc, mỉm cười nói:
- Cô Quản đã nghe nói về cháu rồi sao?
- Đương nhiên, một tài nữ nổi danh địa khu Ngạn Hoa, ai mà không biết chứ? Hơn nữa cô còn nghe nói cháu sắp đi thị trấn Phong Lâm làm chủ tịch thị trấn cơ…Chao ôi, cháu thật là giỏi đấy…
Quản Lệ Mai cảm thán nói.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết liền nhìn nhau một cái.
Đúng là Quản Lệ Mai đã biết về cô thật.
Kỳ thật điều này cũng khá dễ lý giải, địa khu Ngạn Hoa lớn như vậy, trong Địa ủy có tin tức gì sao có thể thể giữ được lâu? Cao Khiết tuổi còn trẻ, lại là cô gái rất xinh đẹp, đảm nhiệm chức chủ tịch một thị trấn lớn, trong lịch sử của địa khu Ngạn Hoa, hình như chưa có tiền lệ, những cán bộ của Địa ủy sao có thể không bàn luận được.
Quản Lệ Mai hiện giờ làm ở Ngạn Hoa, tự nhiên cũng đã nghe nói về Cao Khiết.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Mẹ, thông tin của mẹ cũng nhanh nhạy thật đấy.
Chi bằng cứ nịnh hót một chút, để mẹ đỡ giận thì hơn.
- Con ấy à, đừng có nịnh hót mẹ nữa. Nịnh hót mẹ thì có tác dụng gì chứ? Cuộc sống của con là do con tự quyết định đấy.
Quản Lệ Mai liếc mắt nhìn con trai một chút, nói một câu hai nghĩa, ánh mắt lại tập trung vào Triệu Ca. Càng cảm thấy Triệu Ca “biết vâng lời”, so với một Cao Khiết luôn hưng phấn thì kém quá xa. Chỉ riêng mỗi vẻ xinh đẹp không thì có tác dụng gì chứ? Phải có bản lĩnh, phải có thanh danh tốt. Nếu Cao Khiết là bạn gái của con trai mình thì Quản Lệ Mai khỏi phải nói sẽ vui mừng thế nào.
Tuy nhiên…
Hình như Cao Khiết lớn hơn Phạm Hồng Vũ vài tuổi thì phải.
Cái này…lại không được rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều ý niệm xuất hiện trong đầu Quản Lệ Mai.
Dù Cao Khiết thông minh nhanh nhạy, nhưng cũng không nghĩ đến việc mình sắp trở thành “con dâu” trong lòng Quản Lệ Mai.
- Mẹ, mẹ ngồi đi…
Phạm Hồng Vũ lễ phép nói.
Quản Lệ Mai cũng không vội ngồi ngay, liền đặt chiếc túi lên trên bàn, nói:
- Hồng Vũ, ba con nói, để con ăn Tết năm nay ở đây, mẹ mang cho con một ít bánh kẹo.
Đại bộ phận thành viên của tổ chuyên án đã về tỉnh, chỉ còn lại mấy người ở bệnh viện Nhân dân huyện Vũ Dương để theo dõi Trịnh Phong Khuông và Hoàng Liên Sinh nằm viện.
Hai người này bị thương quá nặng, tạm thời không thể xuất viện.
Còn về những nghi phạm khác, vẫn được giam giữ ở quân doanh, cũng không cần các lãnh đạo tổ chuyên án nhọc công quan tâm, hơn một ngàn chiến sỹ võ trang đầy đủ, có thể đáng tin hơn bất cứ trại giam nào. Lúc trước bộ đội không chịu giao người, một số đồng chí trong tổ chuyên án còn không bằng lòng, giờ thì lại rất vui mừng.
Nếu không thì không biết bao nhiêu người phải ở lại ăn tết ở Vũ Dương này.
Tuy rằng ở Vũ Dương, đám thân tín của Trịnh Thiên Bình cơ bản đã bị quét sạch, những nghi phạm kia cho dù giam ở trại giam huyện Vũ Dương, nhưng khả năng thông cung và chạy thoát cũng không lớn, nhưng vụ án này can hệ quá lớn, không nên mạo hiểm thì hơn.
Trước mắt thế cục cũng đã dần rõ ràng, để đảm bảo có thể đạt được mục đích, trước khi vụ án được xét xử, Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn phải tiếp tục ở lại quân doanh, không được đi đâu.
Chỉ cần bị vào trại gian, thì vết ô trong hồ sơ lý lịch sẽ không bao giờ có thể rửa sạch được.
Trong túi của Quản Lệ Mai mang theo rất nhiều bánh kẹo, xem ra bà đã tốn không ít tiền vào đây. Loại bánh kẹo hảo hạng này, cho dù là Phạm gia thì cũng chỉ ngày Tết âm lịch mới có, còn với gia đình bình thường thì càng khó gặp rồi. Phạm Hồng Vũ đã ở quân doanh của người ta đã mấy chục ngày rồi, với lại cũng sắp đến Tết âm lịch thì mình cũng phải thể hiện một chút với các lãnh đạo chứ.
- Nào, Chủ tịch thị trấn Cao, ăn kẹo đi.
Quản Lệ Mai bốc một nắm kẹo to đưa cho Cao Khiết.
Cao Khiết hai tay nhận lấy, cười nói:
- Cô Quản, hiện tại cháu vẫn chưa là Chủ tịch thị trấn, gọi như vậy không hay lắm.
- Haiz, ăn Tết xong không phải sẽ bổ nhiệm sao? Việc này ở địa khu ai cũng biết mà, không sao đâu.
Quản Lệ Mai liên thanh nói.
Cao Khiết mỉm cười, để lại một nửa số kẹo lên trên bàn, rồi đưa mấy chiếc cho Triệu Ca, nói:
- Nào, Ca Nhi, ăn kẹo đi.
Từ lúc Quản Lệ Mai bước vào cửa đến giờ, Triệu Ca chưa nói một từ nào, thậm chí còn không dám ngẩng mặt lên, Cao Khiết cũng cảm thấy rầu rĩ thay cô.
- Cảm ơn Phó phòng Cao.
Triệu Ca hạ giọng nói.
Quản Lệ Mai nhìn Triệu Ca một cái, lúc này mới ngồi xuống ghế.
Đau khổ lâu như vậy, Triệu Ca rốt cục cũng được “sống lại, khẽ đặt chiếc kẹo lên bàn, vội vàng đi pha một cốc trà nóng, hai tay bưng đến trước mặt Quản Lệ Mai, cúi đầu, giọng run rẩy nói:
- Cô…cô Quản, cô uống nước đi ạ.
Quản Lệ Mai nhận lấy chén trà, nói:
- Triệu Ca, cháu cũng tới đây?
Ngữ điệu bình thản, nhưng thần sắc rất nghiêm nghị.
- Vâng, cô Quản.
Triệu Ca xoắn góc áo, nhẹ giọng đáp.
- Bây giờ cháu làm công việc gì? Lão Triệu và mẹ cháu vẫn khỏe chứ.
Quản Lệ Mai thuận miệng hỏi.
Nhìn bộ dạng uyển chuyển dịu dàng của Triệu Ca, Quản Lệ Mai cũng có chút thương tiếc cô. Đứa nhỏ này, thật ra cũng rất đáng thương. Nếu như cô không lui tới với Phạm Hồng Vũ thì Quản Lệ Mai đương nhiên sẽ không có ác cảm với cô, thậm chí còn muốn giúp cô nữa. Nhưng nếu để cô trở thành con dâu nhà họ Phạm thì tuyệt đối không thể được.
Đây là nguyên tắc. Đáng tiếc cho một gương mặt xinh đẹp và vẻ dịu dàng nữ tính kia.
- Mẹ, hiện tại Triệu Ca đang nghỉ ngơi ở quê, đợi vụ án này kết thúc, Trịnh Phong Khuông đi gặp Diêm vương thì lúc đó sẽ tính tiếp, bất kể làm gì thì đều có thể kiếm tiền, không lo.
Không đợi Triệu Ca mở miệng, Phạm Hồng Vũ đã “cướp lời”. Mắt thấy Triệu Ca lo lắng, Phạm Hồng Vũ bắt bược phải ra mặt.
Sắc mặt Quản Lệ Mai hơi trầm xuống, không hài lòng nói:
- Hồng Vũ, con là cán bộ nhà nước, hãy quản việc của mình cho tốt đã. Đừng có mải kiếm tiền như vậy, đây không phải là chính đạo. Người nào nên làm kinh doanh, người nào nên ở với người nào, con phải nhận thức cho rõ.
Triệu Ca mới khôi phục lại sắc mặt bình thường, lập tức lại trở nên tái nhợt.
Cao Khiết thấy thế liền chuyển đề tài, cười nói:
- Dì quản, sao chú Phạm hôm nay không tới ạ?
Đối với Cao Khiết, Quản Lệ Mai tươi cười nói:
- Ha ha, ông ấy à, đang tham gia hội nghị tổng kết năm của cục Công nghiệp….À đúng rồi, Chủ tịch thị trấn Cao, cô có người quen ở bộ đội này sao?
Quản Lệ Mai cũng không tin Cao Khiết đến đây chỉ để thăm Phạm Hồng Vũ, nghĩ lại, con trai bà không phải là người có sức hút siêu quần đến vậy.
- À, đúng, anh họ của cháu là Chính ủy Cao.
Không khí trong phòng càng lúc càng nóng lên, Triệu Ca chậm rãi thối lui, cúi đầu, cắn chặt bờ môi tái nhợt, nước mắt cô đã lăn dài trên má.