Nhưng mà Phạm Hồng Vũ lại nói ra vấn đề về bộ máy cán bộ của Nông trường Triều Dương.
- Bí thư Đàm! về tình hình Nông trường Triều Dương, cháu cũng muốn báo cáo với chú một chút.
Đàm Khải Hoa hút một hơi thuốc, liếc nhìn hắn một cái, gật gật đầu.
Phạm Hồng Vũ báo cáo với Đàm Khải Hoa về toàn thể tình hình nông trường theo lệ thường.
- Số tiền hai mươi triệu mượn của ngân hàng công thương tỉnh vẫn còn chưa trả ư?
Những nội dung khác Đàm Khải Hoa chỉ nghe mà không hề lên tiếng. Tình hình cơ bản của Nông trường Triều Dương, ông ta hiểu rõ, cũng biết rằng dưới sự lãnh đạo của Phạm Hồng Vũ Nông trường Triều Dương đã khắc phục được khó khăn, mâu thuẫn của Nông trường Triều Dương với quần chúng khu Thập Nguyên đã đạt được thỏa hiệp căn bản. Chỉ cần nông trường giữ được sự phát triển kinh tế tốt đẹp như thế này, của Phạm Hồng Vũ ở huyện Vân Hồ, thì chắc rằng sẽ không xảy ra lộn xộn nữa.
Đến khi Phạm Hồng Vũ nói đến khoản nợ của Nông trường Triều Dương thì mới kinh ngạc hỏi ngược lại một câu.
Phạm Hồng Vũ đáp: - Đúng vậy, Bí thư Đàm! Tạm thời vẫn chưa trả, nông trường hiện nay mới có chút khởi sắc, thế nhưng mà trước đây nợ quá nhiều, không chỉ nợ ngân hàng thôi đâu mà còn nợ lương và trợ cấp của cán bộ công nhân nông trường nữa, khoản tiền này để phát lương trước cho cán bộ công nhân viên để ổn định tinh thần, phấn chấn chí khí. Tiền nợ ngân hàng đành phải khất lại, từ từ rồi sẽ trả.
Lời nói rất có lý, Đàm Khải Hoa khẽ vuốt cằm biểu thị đồng tình.
Bởi vậy mới chứng minh được, Phạm Hồng Vũ trước tiên là một con người đủ tư cách rồi sau đó mới là người kiến thiết kinh tế giỏi. Một người luôn đặt hòa bình ổn định lên hàng đầu, vấn đề kinh tế xếp sau.
Nhưng Đàm Khải Hoa thật ra cũng không biết là Phạm Hồng Vũ đã kéo một màn sương mù che mắt ông ta. Món nợ hai mươi triệu của ngân hàng Công thương là chưa trả nhưng đã trả tiền lãi rồi, Nông trường Triều Dương ưu tiên trả khoản vay ở ngân hàng Nông nghiệp trước. Món nợ này đã lâu lắm rồi, lãi mẹ đẻ lãi con nhiều vô kể. Căn cứ theo tốc độ phát triển của Nông trường Triều Dương thì món nợ với ngân hàng Công thương chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Phạm Hồng Vũ phải nói quá một chút về khó khăn của Nông trường Triều Dương. Để cho Đàm Khải Hoa cẩm thấy nông trường vẫn còn khó khăn, chứ không phải là cái bánh thơm nên sẽ không nhòm ngó gì nữa.
- Bí thư Đàm, trước mắt thì Nông trường Triều Dương đã có thể đi vào quỹ đạo rồi. sau này cháu muốn tập trung sức lực vào việc quản lý Vân Hồ, bên nông trườngcháu sợ rằng sẽ không theo sát được nữa.
Đàm Khải Hoa liền cười một tiếng.
Cái lý do này thật là đàng hoàng, chỉ là cân nhắc đắn đo một chút, cứ cho rằng Phạm Hồng Vũ đảm nhận chức vụ Bí thư huyện ủy Vân Hồ thì việc kiêm nhiệm thêm chức Bí thư Đảng bộ Nông trường Triều Dương cũng không thêm việc gì nhiều. Với tổng diện tích đất đai và số dân của nông trường cũng không bằng một nửa của khu Thập Nguyên, Phạm Hồng Vũ hoàn toàn có thể quản thêm cả Nông trường Triều Dương cũng giống như một khu trực thuộc huyện Vân Hồ vậy.
Nhưng đồng chí Phạm đã nói như vậy rồi, Đàm Khải Hoa cũng không cần bóc trần ra nữa.
Lại nhìn hắn xem còn có yêu cầu gì nữa.
Quả nhiên, Phạm Hồng Vũ lại nói tiếp: - Bí thư Đàm! nếu như mà được sự đồng ý của Thành ủy, cháu xin từ chức Bí thư Đảng bộ Nông trường Triều Dương, để cho đồng chí Hoàng Tử Hiên làm thay việc này. Đồng chí Hoàng Tử Hiên này, tính tình có hơi nóng nảy nhưng rất thanh liêm chính trực. Rất có uy tại nông trường, tin chắc rằng anh ấy làm tốt được việc này.
Nói thật ra, trong lòng của Đàm Khải Hoa thì Hoàng Tử Hiên không được đến nửa điểm. Anh ta càng thanh liêm chính trực bao nhiêu thì trong còn mắt của Đàm Khải Hoa cũng vẫn là một gói thuốc nổ. Thế nhưng Phạm Hồng Vũ đã nói như vậy rồi thì ông ta cũng nên nể mặt hắn một chút chứ, không phải là muốn thể hiện sự ủng hộ với hắn sao? Lúc nào cũng lấy mấy lời chân thành ra nói suông thì có tác dụng gì chứ.
Phạm Hồng Vũ không dễ bị gạt đâu.
- Ừ, cậu là người hiểu rõ tình hình của Nông trường Triều Dương nhất, nếu như cậu đã thấy phù hợp, thì trên nguyên tắc Thành ủy sẽ không phản đối gì. Nhưng mà, Tiểu Phạm này, mâu thuẫn giữa Nông trường Triều Dương với huyện Vân Hồ đã có từ rất lâu rồi, tuy rằng hai năm nay đã giảm bớt được rồi nhưng vẫn không thể bỏ qua, nhất thiết phải coi trọng vấn đề này. Về điểm này cậu nhất định phải căn dặn Hoàng Tử Hiên thật kỹ càng để cho anh ta bớt tính nóng nảy đi, không phải lúc nào cũng càn quấy được đâu. Còn nữa, cũng phải hỏi ý kiến cả bên phía sở Nông nghiệp tỉnh nữa, dù sao cũng là đơn vị chủ quàn mà.
Phạm Hồng Vũ vội vàng đáp: - Vâng ạ, xin Bí thư Đàm hãy yên tâm,cháu sẽ báo cáo rõ ràng với lãnh đạo Sở Nông nghiệp ạ.
Đàm Khải Hoa không lo lắng về điều này, chỉ cần lãnh đạo Thành phố Tế Hà không có ý kiến gì thì Sở Nông nghiệp cũng sẽ càng không có ý kiến gì, nói rõ hơn chỉ là có báo cáo mà thôi. Cái chức danh Thư ký thứ nhất văn phòng ủy ban tỉnh ủy tiền nhiệm không phải là thấp kém ở các cơ quan trực thuộc tỉnh. Chỉ cần Vưu Lợi Dân còn tại vị một ngày thì đầu não của các cơ quan trực thuộc tỉnh đều phải nể mặt Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ tiếp tục nói: - Còn về vấn đề mâu thuẫn mà lúc nãy Bí thư Đàm nói đến, cháu cho rằng chỉ thị của Bí thư là vô cùng sáng suốt, để đảm báo vấn đề này, cháu kiến nghị cho Hoàng Tử Hiên kiêm nhiệm chức Phó Bí thư huyện ủy huyện Vân Hồ, để tiện việc phối hợp xử lý tranh cãi mâu thuẫn giữa hai bên.
Được thôi, đợi ở đây nhé!
Hoàng Tử Hiên được kiêm nhiệm chức Phó Bí thư Huyện ủy huyện Vân Hồ. Cho dù chỉ là kiêm nhiệm thôi, trên lý thuyết thì không thể tham gia vào chính sách nội bộ của huyện Vân Hồ được, nhưng mà điều này cũng là vì người mà khác biệt. Chỉ cần Phạm Hồng Vũ còn ngồi ở cái ghế huyện ủy Vân Hồ đó thì cái chức phó Bí thư huyện ủy của Hoàng Tử Hiên sẽ nhất định phát huy được tác dụng của nó. Dù sao thì chức phó Bí thư kiêm nhiệm cũng có tư cách để tham gia vào cuộc họp Bí thư và cuộc họp thường vụ huyện ủy rồi, trong cuộc họp cũng được quyền phát ngôn và bỏ phiếu như nhau.
Nhưng mà lý do của Phạm Hồng Vũ rất đầy đủ, Đàm Khải Hoa cũng không thể chối từ, cũng không suy nghĩ kỹ lại nữa, liền gật đầu đồng ý: - Ừ! Sắp xếp như thế cũng được. Tiểu Phạm! vẫn là câu nói đó, tính khí của Hoàng Tử Hiên không được tốt, cậu phải rèn giũa anh ta nhiều thêm nữa, ngọc không mài không thành khí mà!
Thật sự nói đến tính cách, Hoàng Tử Hiên mà quá nóng thì Phạm Hồng Vũ làm sao mà tốt hơn anh ta được?
Để một người nóng tính đi rèn giũa cho một người nóng tính khác không biết sẽ giũa ra cái gì nữa.
- Được ạ! Xin Bí thư Đàm cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ trao đổi nhiều hơn với anh ta. Chỉ cần nông trường không ngừng phát triển thì tin chắc rằng tính khí của Hoàng Tử Hiên nhất định sẽ thay đổi được.
Thật ra Hoàng Tử Hiên đã sửa được tính khí nóng nảy của mình khá nhiều rồi. Ngày trước nông trường còn nghèo, Hoàng Tử Hiên mỗi ngày đều khó chịu, làm gì có tâm trạng thoải mái thì tính khí tự nhiên xấu đi. Bây giờ Phạm Hồng Vũ đã vực nông trường dậy bước đi trên con đường lớn thênh thang rồi, Giám đốc nông trường Hoàng mỗi ngày đều uống rượu ít đi, tiền có nhiều để đếm, cuộc sống hằng ngày thoải mái rồi, bước đi đến đâu cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, tâm trạng quá tốt thì làm sao còn dễ dàng nổi giận với người khác được chứ?
Đồng chí Hoàng Tử Hiên đâu phải là cái máy đánh lửa chứ.
Về sự lựa chọn người tiếp nhiệm Giám đốc Nông trường Triều Dương thì trong thâm tâm Phạm Hồng Vũ đã có người phù hợp rồi, chỉ là giờ đây không nên nói ngông nói cuồng trước với Đàm Khải Hoa thôi, ngoan ngoãn nghe theo. Chỉ cần Hoàng Tử Hiên được làm chức Bí thư Đảng ủy Nông trường Triều Dương thì cái ghế Giám đốc này sẽ trống ngay thôi, đến lúc đó chỉ cần chọn ngay người mà Phạm Hồng Vũ đã tiến cử là được rồi. Còn gánh nặng hai mươi triệu nợ ngân hàng công thương kia nữa nên các lãnh đạo chủ chốt của Thành phố không ai muốn đem thân tín của mình đi Nông trường Triều Dương mà lãnh cả.
Nói xong vấn đề của Nông trường Triều Dương, Đàm Khải Hoa liền chuyển sang Cao Khiết nãy giờ vẫn im lặng ngồi nghe, sắc mặt bèn biến đổi sang ôn hòa, mỉm cười hỏi: - Tiểu Cao! Cháu có ý kiến gì về chức vụ sắp sửa đảm nhiệm không?
Cao Khiết liền khom người về phía Đàm Khải Hoa mỉm cười nói: - Bí thư Đàm! cháu không quen thuộc tình hình Thành phố tế Hà lắm, cải cách thể chế là một công việc vô cùng quan trọng, cháu chưa có chút vốn liếng nào cả, xin được Bí thư Đàm chỉ giáo ạ!
Chức vụ mới của Cao Khiết là do trên tỉnh trực tiếp bổ nhiệm, dù sao cũng là sự điều động vượt cấp.
Căn cứ theo ý kiến chỉ đạo của ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, Cao Khiết bước đầu đảm nhiệm Phó chủ nhiệm thường vụ ủy ban cải cách thể chế kinh tế Thành phố Tế Hà kiêm chủ nhiệm văn phòng xúc tiến đầu tư Thành phố. Chủ nhiệm ủy ban cái cách thể chế Thành phố Tế Hà sẽ do một vị Phó Bí thư Thành ủy trực tiếp đảm nhiệm. Vào thập kỷ tám chín mươi thì cải cách thể chế là một công việc vô cùng quan trọng. Thông thường, chủ nhiệm ủy ban cải cách thể chế đều là do lãnh đạo cấp trên kiêm nhiệm, nhưng kỳ thực ra công việc lại do phó chủ nhiệm quản là chính. Theo đó, cấpThành phố như Tế Hà thì Phó chủ nhiệm thường vụ đảm nhiệm mọi phương diện của ủy ban cải cách này cũng là lãnh đạo cấp sở chính.
Thời gian Cao Khiết đảm nhiệm lãnh đạo cấp phó sở là hơn ba năm. Lúc Phạm Hồng Vũ vẫn còn chức Bí thư Đảng ủy huyện Phong Lâm thì Cao Khiết đã trở thành trợ lý chủ tịch Thành phố cấp phó sở rồi. Đến nay Phạm Hồng Vũ đã là Chủ tịch huyện Vân Hồ được năm rưỡi và sắp sửa lên chức Bí thư huyện ủy. Đồng chí lãnh đạo Cao Khiết năm xưa giờ thăng quan một nấc là hoàn toàn đúng.
Nếu không thì Phạm Hồng Vũ đã thò cái đuôi lên tận ông trời rồi.
- Tiểu Cao khiêm tốn rồi! ai mà không biết cháu là một tài nữ chứ?
Đàm Khải Hoa giơ ngón tay ra, chỉ chỉ vào mũi của Cao Khiết trong không trung cười ha hả nói.
- Ý chú muốn nói rằng lãnh đạo tỉnh ủy đã cho một nhân tài như cháu xuống Thành phố Tế Hà chúng ta thì đúng thật là rất ủng hộ rồi. Có lẽ đồng chí Khả Tú và đồng chí Vệ Quốc bố chồng cháu đều đến tìm Đàm Khải Hoa tôi để đòi nợ rồi, ha ha…
Đồng chí Khả Tú mà Đàm Khải Hoa nhắc đến chính là Bí thư địa ủy Ngạn Hoa Lâm Khả Tú.
Cao Khiết kết hôn với Phạm Hồng Vũ chính là nguyên nhân trực tiếp để cô rời khỏi Ngạn Hoa. Từ giây phút ký giấy kết hôn, Cao Khiết đã chính thức trở thành con dâu của nhà họ Phạm, nếu mà còn đảm nhận chức vụ dưới trướng của Phạm Vệ Quốc nữa thì không thích hợp lắm. Ý kiến ban đầu của chính bà Cao là muốn điều Cao Khiết lên tỉnh. Đã kết hôn rồi thì nên chuẩn bị sinh con. Cao Khiết cũng đã hai mươi tám tuổi, cũng nên sinh con thôi. Trở về tỉnh thành công tác thì bà Cao có điều kiện gần gũi chăm sóc con, nên cũng đỡ lo lắng.
Sau đó chính Cao Hưng Hán là người quyết định để con gái đến Tế Hà.
Dẫu sao thì hai vợ chồng trẻ mới kết hôn mà ở hai nơi cũng không phải chuyện gì lắm. Tế Hà là Thành phố lớn thứ hai của tỉnh, điều kiện không kém mấy so với Hồng Châu. Đợi đến khi chắc chắn có thai rồi thì Phạm Hồng Vũ sẽ phải nghĩ cách để chăm sóc vợ thôi.
Thằng ranh này không phải là có nhiều tiền lắm sao?
Tiêu cho vợ mình con mình một chút là hoàn toàn có thể.
- Tiểu Cao này, công việc ở bên Ủy ban cải cách thể chế đó thì chú không lo lắng lắm. Với trình độ của cháu, tốt nghiệp đại học Thủ đô, xuất thân từ phóng viên báo tỉnh, lại có nền tảng kinh nghiệm lãnh đạo phong phú, công tác cải cách thể chế doanh nghiệp quốc doanh của Thành phố Ngạn Hoa đã nhận được sự khẳng định đầy đủ của lãnh đạo Quốc vụ viện. Tin chắc rằng cháu sẽ làm tốt văn bản này…. Nhưng về công tác xúc tiến thương mại, chú phải nói thêm vài câu.
- Xin Bí thư Đàm cứ ra chỉ thị đi ạ!
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đều thẳng người dậy, thực sự chăm chú nhìn Đàm Khải Hoa.
- Ha hả! Chỉ thị thì không dám nói, chỉ là mong muốn cháu sẽ nhanh chóng xây dựng được cục diện xúc tiến đầu tư thương mại thôi. Tế Hà chúng ta tuy là lớn thứ hai trong tỉnh, vị trí địa lý cũng tương dối ưu việt, nhưng trong công tác xúc tiến đầu tư lại không được như mong muốn. Chủ yếu vẫn là vấn đề về quan niệm. Sau khi cháu nhận chức thì phải suy nghĩ nhiều, phát huy đầy đủ tính năng động chủ quan của các đồng chí, nhanh chóng xoay chuyển tình huống này.
- Được ạ, Bí thư Đàm, cháu nhất định sẽ kiên quyết quán triệt thực hiện chỉ thị của chú. ----------oOo------.