Cảnh Phi còn chưa nói gì, Hoàng Tử Hiên liền nhảy lên nói:
- Giám đốc Trần, nếu cậu làm như trước thì không được rồi, tôi đã nói với cậu ở nông trường điều chính yếu là làm việc, không phải chỉ nói suông. Cậu biết lần đầu tiên tôi cùng Bí thư Phạm gặp nhau như thế nào không?
Trần Hòa Bình cảm thấy có chút xấu hổ.
Anh ta mang thân phận là Thư ký tỉnh ủy, thật sự chưa quen với người có tính ngay thẳng như Hoàng Tử Hiên, ở cơ quan làm việc ai cũng nho nhã lễ độ, nếu không sẽ bị người ta cợt nhã, nào có ai như Hoàng Tử Hiên.
Trong chốc lát không biết nên tiếp lời thế nào.
Phạm Hồng Vũ cười không nói, cũng không định giải vây cho Trần Hòa Bình. Từ nay về sau Trần Hòa Bình cùng Hoàng Tử Hiên hợp tác, dần dần anh ta sẽ quen tính cách của Hoàng Tử Hiên mà thôi. Đây cũng chính là nguyên nhân Phạm Hồng Vũ cùng Trần Hòa Bình đến Nông trường Triều Dương. Buổi tối, tụ tập ở nhà lão bí thư, họ làm quen lẫn nhau một chút, hiện tại hắn vẫn chưa nhận chức Bí thư Đảng ủy, xem như chưa ràng buộc, ngay mai công văn bổ nhiệm được công bố thì mọi chuyện hoàn toàn không giống nhau.
Hoàng Tử Hiên cũng không để ý đến sự xấu hổ của Trần Hòa Bình, tiếp tục nói:
- Chuyện thế này, lúc đó Tiểu Đỗ bị cảnh sát Thập Nguyên bắt, tôi liền mang súng đến định cướp người không ngờ bị Bí thư Phạm đánh cho tơi tả, ha ha.....
Hoàng Tử Hiên cười ha hả, Đỗ Song Ngư cũng cười lắc đầu, Ngô Chi Tâm còn hé miệng cười khẽ.
Khi ấy họ tận mắt nhìn thấy, lúc đó vô cùng lo lắng, bây giờ mới nhớ tự nhiên cảm động, khi đó Bí thư Phạm xử lý thật sự khá khôn ngoan.
Trần Hòa Bình trợn mắt há mồm, kìm lòng không được đưa mắt nhìn Phạm Hồng Vũ.
Lão đại này là ai vậy chứ?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, vỗ vỗ vai anh ta nói:
- Hòa Bình, tính của Tử Hiên là như vậy, ruột cứ thẳng tuốt như thế, là người ngay thẳng nhưng không để bụng, sau này cậu cùng anh ta giao tiếp trong thời gian dài sẽ hiểu được thôi.
Trần Hòa Bình vội gật đầu không ngừng nói:
- Ngay thẳng là tốt, ngay thẳng là tốt, ở cơ quan hàng ngày phải cẩn thật dè dặt, nói gì cũng lo lắng, trong tâm không yên ổn, thật đúng là mệt.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.
Trần Hòa Bình không hổ danh là người làm lâu năm như vậy, thăm dò ý tứ qua lời nói cùng sắc mặt thì Hoàng Tử Hiên không thể nào khéo léo bằng anh ta.
Cảnh Phi bỗng nhiên nói:
- Tử Hiên, công tác ở nông trường thì có thể ngay thẳng nhưng hiện tại cậu sẽ giữ chức Phó bí thư huyện Vân Hồ nếu cứ như vậy thì không tốt lắm, tính cách cần phải sửa lại mới được.
Hoàng Tử Hiên lại không hiểu được lời nói của Cảnh Phi, vung tay lên nói sang sảng:
- Không sao, không sao, cái chức Phó bí thư huyện ủy vốn chỉ là hư danh thôi, có gì đảm đương không nổi chứ. Hơn nữa còn có Bí thư Phạm mà, mọi chuyện cứ nghe theo lời của Bí thư Phạm chắc chắn không có gì sai trái.
Cảnh Phi thật sự có chút thoáng buồn.
Vướng mắt này đáp sao đây.
Ai nói với cậu chức Phó bí thư huyện ủy chỉ là hư danh chứ? Thật sự là hư danh thì Phạm Hồng Vũ đâu có làm, như lời Hoàng Tử Hiên nói, chỉ cần có Phạm Hồng Vũ ở huyện Vân Hồ, Nông trường Triều Dương cùng huyện Vân Hồ sẽ không có xảy ra mâu thuẫn. Nhưng Phạm Hồng Vũ sẽ không tốn không ít công sức để sắp xếp chức vị này vào tay của Hoàng Tử Hiên, mà chức đó chỉ là một chức suông đâu.
Trong lòng Cảnh Phi hiểu được, đấy chính là Phạm Hồng Vũ trải sẵn đường để Hoàng Tử Hiên ra khỏi nông trường, kiêm chức vị Phó bí thư này, Hoàng Tử Hiên mới có lý lịch tốt được, không thể để anh ta ở Nông trường Triều Dương mãi. Thời điểm này, Phạm Hồng Vũ có thể đưa Hoàng Tử Hiên lên vị trí lãnh đạo, thậm chí trong tương lai Phạm Hồng Vũ còn rời khỏi huyện Vân Hồ, cũng có thể để Hoàng Tử Hiên tiếp nhận chức Bí thư Huyện ủy, điều này cũng không phải không có khả năng. Điểm này nhìn Phạm Hồng Vũ dẫn theo Trần Hòa Bình thì có thể đoán ra được.
Từ xưa đến nay, các quan đại thần, trọng thần trong triều đình thậm chí các vua chúa muốn giữ vững ngai vàng của mình đếu đích thân lựa chọn người cho mình. Hoàng Tử Hiên là người có năng lực, là người chính trực thanh liêm, hơn nữa tuổi trẻ tài cao, đúng là đối tượng thích hợp để bồi dưỡng cán bộ.
Nhưng nơi này có khá nhiều người như vậy thật sự Cảnh Phi khó mà nói rõ được, hai ngày nữa nhắc Hoàng Tử Hiên thì cũng thế. Chỉ cần Phạm Hồng Vũ có thể hiểu được Hoàng Tử Hiên thì Hoàng Tử Hiên luôn có cơ hội.
Trần Hòa Bình lại mỉm cười nói:
- Bí thư Hoàng, trước kia Bí thư Phạm công tác cùng tôi thường xuyên nói với chúng tôi, không có chức vụ không quan trọng, chỉ có người không quan trọng thôi. Dù làm ở bất kỳ chức vị nào, mỗi người chúng ta đều làm tốt công tác của mình, tận tâm tận lực hoàn thành nhiệm vụ của mình là được.
Cảnh Phi không khỏi kinh ngạc nhìn Trần Hòa Bình, đưa mắt nhìn âm thầm gật đầu.
Người trẻ tuổi này thật sự khá hiểu suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ, không hổ làm cán bộ tỉnh ủy, cũng khó trách Phạm Hồng Vũ cố ý đề bạt bồi dưỡng anh ta, quả nhiên là rất có lý. Nói về cách nhìn của người trong quan trường thì anh ta có thể mạnh hơn Hoàng Tử Hiên nhiều.
Hoàng Tử Hiên là người ngay thẳng, đầu óc có chút ngốc nghếch, là người rất tốt, nghe Trần Hòa Bình nói những lời này có lý, đưa tay gãi đầu nói:
- Giám đốc Trần nói rất có đạo lý, ha ha, chỉ cần là Bí thư Phạm nói thì tất nhiên là có đạo lý rồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Nào, mọi người chúng ta cùng nhau cạn ly, vì tương lai tốt đẹp của nông trường chúng ta.
Mọi người ai cũng vui mừng hớn hở nâng chén.
Rượu là rượu gạo do Nông trường Triều Dương ủ, hương vị ngọt ngào, uống vào có vị dịu, cảm giác thật sảng khoái.
Cụng chén nhau, Bí thư Cảnh cùng vợ liền tự mình gắp cá phiến bỏ trong bát của Phạm Hồng Vũ cùng Trần Hòa Bình cười tủm tỉm nói:
- Giám đốc Trần, nếm thử đi, ngon lắm, đây là món đặc sản, hương vị khá thơm.
Trần Hòa Bình luôn miệng nói cảm ơn, ăn miếng cá phiến này vào, quả thật hương vị khá ngon.
Mọi người cùng uống rượu ăn lẫu, nói chuyện phím, tiếng cười đùa không ngớt, không khí vô cùng rôm rã.
Trần Hòa Bình có chút tò mò về nhà ở của Cảnh Phi, không phải anh ta chưa từng thấy quan nhà ngang như thế này, nhưng điều mấu chốt chính là theo báo cáo mà Trần Hòa Bình đã đọc thì nguồn tài chính ở Nông trường Triều Dương đủ để xây dựng một tòa nhà mới, nhưng không hiểu sao Hoàng Tử Hiên cùng cán bộ lãnh đạo chủ chốt vẫn ở trong ngôi nhà ngang cũ kĩ này.
Nhìn chung ngôi nhà này đã khá rách nát.
Hoàng Tử Hiên hiểu được tâm tư của hắn, cười ha hả nói:
- Giám đốc Trần, có phải cậu trách chúng tôi ở nơi quá kém không? Không dấu gì cậu, ký túc xá mới có thể sử dụng vào tháng sáu năm sau, chúng tôi còn muốn ở lại nơi này hai ba năm nữa đấy.
- Vì cái gì?
Trần Hòa Bình bị Hoàng Tử Hiên đoán trúng suy nghĩa cũng không kinh ngạc, ngược lại tò mò hỏi.
- Không tại sao cả, vì chúng tôi là cán bộ lãnh đạo, ở Nông trường Triều Dương có khá nhiều lão cán bộ lớn tuổi, tam đại đồng đường, phải ưu tiên để họ ở trước. Nhà ở cho cán bộ không phải đủ hết, chỉ làm từng bước, từng bước một, không phải ai cũng được đến ở nơi mới.
Hoàng Tử Hiên thuận miệng đáp.
Cảnh Phi, Đỗ Song Ngư cùng mọi người gật đầu đồng ý, dường như chấp thuận, hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Hoàng Tử Hiên.
Trần Hòa Bình không khỏi cảm không cảm phục người lãnh đạo này, Hoàng Tử Hiên nói được như vậy thật sự không có chút gì là làm bộ làm tịch cả, mà hết sức tự nhiên, đại khái, đây thật sự mới là cán bộ chân chính.
Khó trách trên đường đi, Phạm Hồng Vũ rất ca tụng Hoàng Tử Hiên.
Nông trường được một người như vậy dẫn đường, hơn nữa lại được Phạm Hồng Vũ trợ thuẫn, sau này tiền đồ sẽ sáng lạn, hoàn toàn có thể như mong muốn.
Bữa tiệc diễn ra đến chín giờ thì giải tán.
Phạm Hồng Vũ ở lại nông trường, không quay về huyện.
Ngày kế tiếp, Đại lễ đường của nông trường diễn ra, trang trí vô cùng rạng rỡ, cán bộ công nhân viên các cơ quan đến dự, họ đến chủ yếu để cổ vũ cho lãnh đạo của họ, nhìn lên hội trường để thấy thượng cấp của mình.
Phạm Hồng Vũ cùng cán bộ Ban tổ chức tỉnh ủy, cùng với phó Bộ trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy ngồi ở vị trí chủ tịch, Hoàng Tử Hiên cùng Trần Hòa Bình ngồi hai bên, lão bí thư Cảnh Phi cùng các lão lãnh đạo khác ngồi trên lễ đài.
Hội nghị do Hoàng Tử Hiên chủ trì.
Từ trước đến giờ Hoàng Tử Hiên nói chuyện rất ít lời, mà nhiều ý nghĩa, không nói dài dòng. Hôm nay tựa như có điểm ngoại lệ, lời nói đầu đã nói đến những thay đổi của Nông trường Triều Dương hơn một năm qua, cũng không chút che dấu sự tôn sùng của y với Phạm Hồng Vũ.
Lời nói đầu anh ta nói trong mười phút, vừa dứt liền vang lên tiếng vỗ tay không ngớt.
Những cán bộ ở Nông trường không một ai không biết, Giám đốc Hoàng đã nói lên tiếng lòng của mọi người, giống như Hoàng Tử Hiên nói, không có Bí thư Phạm thì sẽ không có Nông trường Triều Dương của ngày hôm nay.
Sau đó, cán bộ tổ chức tỉnh ủy lên đọc công khai việc bổ nhiệm trước mặt mọi người.
Tuy rằng đoàn người sớm biết Bí thư Phạm phải rời khỏi nông trường, từ này không dính dáng gì đến Nông trường Triều Dương này nữa, nhưng họ chờ đại hội diễn ra để nghiệm chứng, sau đó những người có cảm tình với Bí thư Phạm nhất là các đồng chí nữ không khỏi rơi lệ đau buồn.
Đã hơn một năm kể từ ngày Phạm Hồng Vũ đến Nông trường Triều Dương, hắn trở thành "tinh thần" nơi này, hiện giờ Bí thư Phạm "không để ý" đến nên mọi người cảm giác trống trải, không dễ chịu chút nào.
Cán bộ công nhân viên chức công tác ở Nông trường Triều Dương đối với Phạm Hồng Vũ đánh giá khá cao, không phải họ tự nói, mà trải qua lãnh đạo tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tự mình thẩm định "lời bình".
- Dưới đây xin giới thiệu vị Bí thư Phạm của chúng ta cho ý kiến.
Hoàng Tử Hiên cao giọng nói.
Tiếng vỗ tay như pháo nổ.
Hai tay Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng vẫy vẫy xuống ra hiệu im lặng, mọi người đưa mắt nhìn vị lãnh đạo trẻ tuổi kia, nhìn không chớp mắt, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
- Các đồng chí, tôi có lời muốn nói, đầu tiên cám ơn các đồng chí hơn một năm nay đã cộng tác nhiệt tình, giúp đỡ nhiệt tình, tôi vô cùng cảm ơn quý vị. Tôi tin tưởng, Hoàng Tử Hiên cùng đồng chí Trần Hòa Bình sẽ làm các vị lãnh đạo tốt của các vị, tương lai của Nông trường Triều Dương sẽ tiến xa hơn, về một nơi sáng sủa hơn. Tôi đã nói xong, cảm ơn mọi người!
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả ra.
Đây là lời diễn thuyết cáo biệt của Bí thư Phạm sao?
Ngắn gọn thế sao?
Ngay sau đó mọi người hồi phục lại tinh thần, tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô vang lên, ngồi vị trí dẫn đầu Đỗ Song Ngư đứng lên, ngay lập tức mọi người cũng đứng lên, mang ý nghĩa kính trọng vô cùng, tiếng vỗ tay kéo dài không ngớt.