Cửa phòng đẩy ra, một mùi thơm dịu dàng bay vào, là Chủ tịch thị trấn Phong Lâm mới nhậm chức – Cao Khiết.
Cách ăn mặc của Cao Khiết hôm nay cực kỳ gọn gàng.
Mái tóc dài ngang vai đã bị cắt đi, thành mái tóc ngắn ngang vai, kết hợp với bộ đồ tây trang màu xám, một chiếc áo khoác mỏng màu đen…trông cô giống điển hình của một mỹ nhân trí thức, khiến người ta vừa nhìn thấy đã biết cô là nữ cán bộ rồi, không thể là ở một ngành khác.
Mặc dù như thế, nhưng dung nhan xinh đẹp, đôi mắt đen nhánh, bộ ngực cao nhất của cô luôn là “lực sát thương” đối với cánh mày râu.
- Xin chào Chủ tịch Địa Khu.
Cao Khiết hơi cúi đầu chào hỏi Khâu Minh Sơn.
Khâu Minh Sơn mỉm cười, vuốt cằm nói:
- Cao Khiết đấy à, nào ngồi đi.
- Vâng, cảm ơn Chủ tịch Địa Khu.
Cao Khiết đáp ứng một tiếng, đi vào chỗ ghế sô pha đối diện với Phạm Hồng Vũ nhưng cô không ngồi ngay, mà đợi Khâu Minh Sơn quay lại mới ngồi xuống, cô ngồi thẳng người, rất chuyên chú nhìn Khâu Minh Sơn.
Cao Khiết vốn thuộc phái trung lập, về sau do chịu ảnh hưởng từ Phạm Hồng Vũ, cho nên dần dần đứng về phía Khâu Minh Sơn. Hiện giờ cô được tính là người bên phía Khâu Minh Sơn rồi. Nhìn cách cô vừa chào hỏi Khâu Minh Sơn là đủ biết giữa cô và Khâu Minh Sơn vẫn còn một khoảng cách, thận trọng mà quy củ, không được tự nhiên như Phạm Hồng Vũ.
Về mặt giới tính thì không vấn đề gì, chủ yếu là khả năng ăn ý với nhau.
- Thế nào? Thời gian này triển khai công tác thuận lợi chứ?
Khâu Minh Sơn cười ha hả hỏi, đối đãi với Cao Khiết khác hắn với Phạm Hồng Vũ.
Cao Khiết khẽ lắc đầu, thẳng thắn đáp:
- Chủ tịch Địa Khu, nói thật, không thuận lợi lắm đâu.
Hai hàng lông mày của Khâu Minh Sơn nhíu lại, quan tâm hỏi han:
- Hả? Vậy cô nói một chút xem, không thuận lợi ở điểm gì?
Cao Khiết nói:
- Mấy chốt vẫn là vấn đề quan niệm. Chênh lệch về tư tưởng quan niệm quá xa. Thành viên trong bộ máy của thị trấn Phong Lâm, trừ tôi ra, cán bộ trẻ nhất cũng đã ba mươi lăm tuổi. Hơn nữa rất nhiều người đều là người địa phương, quan hệ bằng hữu thân thích rất phức tạp, địa phương chủ nghĩa quá lớn. Nhìn bề ngoài thì có vẻ các đồng chí ấy rất ủng hộ tôi, nhưng khi dính đến công tác thực tế thì mọi người vẫn làm theo quy tắc đã định, trước kia làm thế nào thì giờ làm thế đó, điều họ suy xét không phải là công việc có thuận lợi không mà là lợi ích của mình có được bảo đảm không, có bị tổn hại không…cho dù là một công việc rất nhỏ, muốn có được chút thay đổi thì cũng phải mướt mồ hôi.
Trước mặt Khâu Minh Sơn, Cao Khiết cũng không vòng vo mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Phạm Hồng Vũ cười cười.
Đây không phải là tình trạng của mỗi thị trấn Phong Lâm, mà hầu hết ở các nơi đều có. Giai đoạn hiện tại, việc bố trí bộ máy lãnh đạo, cán bộ lão thành chiếm đa số, cán bộ trung thanh niên rất hiếm. Còn về trường hợp một cô gái 24-25 tuổi như Cao Khiết đảm nhiệm chủ tịch thị trấn thì là trược hợp đặc biệt của đặc biệt.
Trẻ tuổi, là cán bộ nữ, có bằng cấp, xuất thân từ hệ thống tuyên giáo, chính là nguyên nhân chủ yếu tạo nên trường hợp đặc biệt này.
Trung ương có văn kiện yêu cầu hẳn hoi.
Còn về nguyên nhân phía sau thì rất khó nói.
Cao Khiết lúc này liền hung hăng nhìn hắn.
Ai bảo hắn “cười đểu” cơ chứ.
Thật là chẳng có chút lương tâm nào cả.
- Vậy cô cảm thấy cần phải làm gì?
Khâu Minh Sơn hỏi ngược lại.
Lần này đúng là khiến Cao Khiết khó mở miệng rồi. Hôm nay cô đến cầu kiến Khâu Minh Sơn, chính là đến để cầu viện, nếu không được thì cũng mong là Khâu Minh Sơn sẽ cho cô một ý kiến hay, không ngờ Khâu Minh Sơn lại hỏi ngược lại như vậy.
Nếu như tôi biết xử lý thế nào thì còn đến tìm ông để làm gì?
Cao Khiết oán thầm một câu.
Nhưng hỏi vặn cấp dưới chính là đặc quyền của lãnh đạo, Cao Khiết có ý kiến cũng không thể nói ra được.
- Cao Khiết, mọi việc đều phải có quá trình, không thể nóng vội được. Cái cô nói là tình trạng chung rồi, muốn thay đổi không phải là việc một sớm một chiều được. Chỉ cần cô kiên trì nguyên tắc, xử lý việc cụ thể, tin rằng các đồng chí sẽ dần dần thay đổi quan niệm thôi.
Dường như Khâu Minh Sơn cũng biết Cao Khiết đang oán thầm mình, cho nên vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói.
Lời này, nếu như từ miệng các lãnh đạo khác nói ra thì đó là điển hình của kiểu cách văn chương, không coi là thật. Nhưng từ miệng Khâu Minh Sơn ra thì lại rất có hàm ý.
Bản thân Khâu Minh Sơn chính là làm như vậy.
Không thể phủ nhận, thân trong quan trường, bên cạnh Khâu Minh Sơn cũng có nhóm riêng của mình, có cán bộ thân cận, như Phạm Vệ Quốc, Phạm Hồng Vũ, Thái Dương chẳng hạn…nhưng nhóm này không phải vì lợi ích mà hình thành, mà là do nhân cách của Khâu Minh Sơn đã hình thành nên sức hút, có lý lưởng, có mục tiêu phấn đấu chung.
Ở những năm tám mươi, lý tưởng nhân sinh và mục tiêu phấn đấu chung không phải là một câu nói suông, mà là trụ cột tinh thần của rất nhiều người.
- Vâng, Chủ tịch Địa Khu.
Cao Khiết vội vàng đáp ứng, lại thở dài, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
- Có gì thì cứ nói đi.
Giọng điệu của Khâu Minh Sơn lại trở nên hòa ái.
- Chủ tịch Địa Khu, vậy, có thích hợp để điều chỉnh bộ máy của thị trấn Phong Lâm được không? Cán bộ lão thành nhiều quá, quả thật không dễ để triển khai công việc, đến một bộ máy có tiếng nói chung cũng không có…
Cao Khiết lấy dũng khí nói.
Khâu Minh Sơn mỉm cười, khẽ lắc đầu nói:
- Cao Khiết, tâm tình của cô tôi có thể hiểu được, nhưng người khác có ý kiến không thống nhất với cô là cô đòi chuyển người ta đi, ý nghĩ này rất không đúng. Ha ha, hơn nữa, đồng chí Tống Mâu cũng chưa chắc đã đồng ý.
Người tên là Tống Mâu này chính là Ủy viên Địa ủy Thời nhậm, Bí thư Thị ủy Ngạn Hoa.
Thị trấn Phong Lâm dù sao cũng trực thuộc thị xã Ngạn Hoa, mà Tống Mâu là tâm phúc của Lương Quang Hoa đề bạt lên, lời của Chủ tịch Địa Khu nói, Bí thư Tống chưa chắc đã nể mặt.
Cao Khiết không khỏi tỏ rất thất vọng, sau đó lại hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cũng rất oan uổng!
Chỉ là tâm tư của con gái, từ trước đến giờ cũng giống như mê cung vậy, cực kỳ khó đoán. Chủ nhiệm Pham nếu đã là bạn bè của Chủ tịch thị trấn Cao, thì thời điểm mấy chốt, để cho người ta trừng mắt mấy lần cho hả giận, coi như là hết nghĩa vụ của bạn bè.
Khâu Minh Sơn sau đó lại tươi cười, nói:
- Chủ tịch thị trấn Cao, cũng đừng thất vọng, bộ máy của thị trấn Phong Lâm tạm thời không thể điều chỉnh, nhưng viện binh thì vẫn có.
- A…vậy thì tốt quá…Ai thế?
Cao Khiết lập tức trở nên phấn chấn, vội vàng hỏi.
- À…vị Chủ nhiệm Pham này giao cho cô đấy.
Khâu Minh Sơn chỉ tay sang Phạm Hồng Vũ, cười nói:
- Cho cô một đại tướng, đủ để chống đỡ mười vạn hùng binh.
Phạm Hồng Vũ không khỏi trợn mắt há mồm.
Sao tự nhiên mình lại phải đến thị trấn Phong Lâm “sung quân” thế này?
Không phải nói triệu Phạm Hồng Vũ về Văn phòng UBND Địa khu rồi sao?
Hiện giờ, trong đầu Chủ nhiệm Phạm đều là chuyện phương án đấu thầu tuyến đường số 3. Trừ hắn ra, ở địa khu Ngạn Hoa không còn ai có thể hiểu được việc khoán trắng con đường này cả, thậm chí còn chưa nghe nói qua.
Cao Khiết liếc nhìn Phạm Hồng Vũ, hé miệng cười, lập tức thất vọng nói:
- Tôi tưởng là ai…cậu ta ấy à, ngoài quấy rối, đánh nhau ra thì còn biết làm gì nữa đâu.
Khuôn mặt Phạm Hồng Vũ đen như đít nồi.
Đây là đánh giá kiểu gì vậy?
Khâu Minh Sơn cười ha hả nói:
- Đánh giá này rất đúng trọng tâm, quấy rồi, Chủ nhiệm Phạm là một hảo thủ. Tuy nhiên, Cao Khiết, làm lãnh đạo thì phải biết dùng người mới được. Cô không phải nói cục diện thị trấn Phong Lâm đang buồn hay sao? Mang một tên biết quấy rối đến, gây sức ép thì không chừng lại được việc đấy.
- Vậy, nếu như cậu ta làm hỏng bét thì tôi là người phải đi thu dọn chiến trường à?
- Đó là điều đương nhiên, bằng không, lãnh đạo để làm gì?
Phạm Hồng Vũ không thể nhịn thêm được nữa, gạt tay nói:
- Hai vị lãnh đạo, đồng chí Phạm Hồng Vũ đúng là một đống phân chó, không nơi nào nghênh đón cả…Tuy nhiên, Chủ tịch Địa Khu, nếu để tôi đi thị trấn Phong Lâm, thì cũng phải cho một đặc quyền gì đó chứ? Thượng Phương bảo kiếm có hay không?
Khâu Minh Sơn lắc đầu nói:
- Không có, đừng nói là Thượng Phương bảo kiếm, mà đến một thân phận chính thức cậu cũng không có. Lấy thân phận của một nhân viên công tác của Văn phòng UBND địa khu xuống rèn luyện, còn chức vụ thì tôi thấy để là thư ký phòng đảng là được rồi. Cậu nhớ nhé, thư ký Phạm. Trong nửa năm, diện mạo của thị trấn Phong Lâm phải có được một sự thay đổi nhất định. Không những phải hỗ trợ công tác cho Cao Khiết, mà kinh tế phải có sự phát triển nhất định, ít nhất phải có được một nền tàng tốt, đã hiểu chưa?
- Chủ tịch Địa Khu, điều này không công bằng.
Phạm Hồng Vũ lập tức kêu to.
- Cậu vừa muốn ngựa chạy, nhưng lại không muốn cho ngựa ăn cỏ. Tôi không có bản lĩnh đó.
- Không có bản lĩnh đó?
Khâu Minh Sơn cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.
- Không có bản lĩnh đó thì ông ở trước mặt tôi đòi làm anh hùng hảo hán cái cóc khô gì? Có tiền phải làm việc, không có tiền cũng phải làm việc, lời này ai nói?
Chủ nhiệm Phạm nhất thời có chút kích động.
Xem ra nói này nói nọ trước mặt lãnh đạo phải trả giá trầm trọng. Khâu Minh Sơn sớm đã đợi để bắt mình trả giá ròi.
Làm người không nên quá đắc ý.
Cao Khiết nhìn hắn, mím môi không nói câu gì.
Cô không ngờ rằng, Khâu Minh Sơn lại tăng cường cho cô quân mạnh như vậy.
Người này một mình có thể làm thay đổi cục diện chính trị của địa khu Ngạn Hoa, vậy đối với một thị trấn Phong Lâm, đối với hắn thì nhằm nhò gì.
Khâu Minh Sơn vì ủng hộ Cao Khiết nên đã cử một mãnh tướng đến.
Đủ để chống đỡ mười vạn hùng binh.
Chỉ có điều Chủ nhiệm Phạm cảm thấy buồn bực vô cùng.
Ai biết đây vẫn chưa xong, Khâu Minh Sơn không thèm để ý đến sự phẫn nộ của Phạm Hồng Vũ, tiếp tục nói:
- Còn nữa, thư ký Phạm, xin cậu nhớ cho, chức vụ của cậu, vẫn là nhân việc của Văn phòng UBND địa khu, phương án sửa chữa đường số 3 tôi cho cậu thời gian một tuần, nhất định phải làm ra, phải làm cho được phương án đầy đủ, chứ không phải đại cương.
Quả thật kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn, núi cao còn có núi cao hơn.
Phù phù một tiếng, trước mắt Phạm Hồng Vũ như tối sầm lại, ngã sập xuống đất.