"Giảng viên An, nếu chị không đồng ý chuyện tôi nói thì cũng xin chị thành thật một chút. Buồn cười thật, chị thân mật cùng người khác là để cho tôi xem sao. Nếu muốn nói gì thì cứ nói thẳng, chỉ chị và tôi."
Chỉ mấy dòng ngắn ngủi như vậy mà như cả ngàn cân đè xuống, ép cho An Mân cảm giác như nghẹt thở, khó chịu không thôi. Hướng theo hướng Vệ Lương rời đi mà chạy tới, bước chân bỗng dừng lại. Trước mặt nàng, Vệ Lương xoay người, không một thanh âm, chỉ yên lặng nhìn nàng.
"Vệ Lương. " An Mân bước tới gần Nàng, nho nhỏ mà kêu tên Nàng. Từ nhỏ đến lớn, chuyện mà An Mân sợ nhất chính là cãi nhau với người khác.
Nàng từng nhìn thấy hai người vốn là tương thân tương ái suốt ngày cười đùa với nhau nhưng chỉ vì một tranh chấp nho nhỏ mà có thể trở nên bất hòa xem nhau như hai người xa lạ, nàng sợ như vậy, sợ cái cảm giác đó. Tuy rằng, những người đó đều chẳng phải người nàng quen biết.
"Đi ăn cơm thôi. "
Vệ Lương cũng không nói gì nhiều, trực tiếp nắm lấy tay nàng dắt đi. Tay của An Mân rất nhỏ, ấm ấm mềm mềm. Trong nháy mắt tay của Vệ Lương và tay nàng chạm vào nhau, Vệ Lương thậm chí còn cảm thấy chỉ cần cầm lấy bàn tay nàng như bây giờ thôi đã là khắc cốt triền miên. Như vậy, chính mình có thể yêu cầu nàng sao, những cảm giác ấm áp này, chỉ thuộc về chính mình được không?
Cảm xúc lạnh lẽo từ bàn tay truyền tới làm cho An Mân bất giác đau lòng. Đứa nhỏ này!!! Vệ Lương đã đợi nàng từ bao giờ hay chỉ đơn giản tay Nàng luôn lạnh thế này!!!
Những tò mò bát quái trước đây trong nàng về Vệ Lương nhất thời tan biến. Nàng không muốn chỉ là biết về Vệ Lương như những người khác, tò mò về thân thế, khó hiểu về tính cách hay chỉ là bị vẻ bề ngoài của Vệ Lương cuốn hút. Nàng muốn hiểu Vệ Lương, hiểu người con gái mà nàng chỉ mới gặp Nàng có hai lần.
Suy nghĩ như vậy càng làm cho An Mân có cảm xúc và suy nghĩ về Vệ Lương nhiều hơn, bước chân của cả hai cũng không biết từ lúc nào trở nên ăn ý hòa nhịp, cứ cùng nhau đồng hành mà bước, ăn khớp như đã quen thuộc tự bao giờ.
An Mân hơi nghiêng nghiêng đầu, trước mắt nàng, những tia nắng vàng óng ánh lên sườn mặt của Vệ Lương, làm dịu đi nét ngông cuồng lãnh đạm, càng tăng thêm chút đạm mạc, tao nhã. Nàng thật đẹp!!!
Giờ khắc này, không hiểu sao trong lòng An Mân dâng lên một cảm xúc hạnh phúc khó tả.
"Này, em như thế nào biết chị nhất định sẽ đuổi theo? " Tới khi đã ngồi xuống bàn ăn thì An Mân mới nhớ tới nghi vấn này, nàng nhanh chóng hướng về phía Vệ Lương mà hỏi, trong ánh mắt nàng không giấu được vẻ thắc mắc nghi hoặc.
Vệ Lương nhìn nàng một chút, mỉm cười nói ra ba chữ:
"Chị mềm lòng."
Nghe được đáp án từ Vệ Lương, An Mân nhắm mắt lại, hít thật sau như cố kìm nén cơn tức giận của mình. Dường như trong lời nói của Vệ Lương như muốn nói cho nàng biết: Tự làm tự chịu, như vậy có thể trách được ai đâu chứ.
Vệ Lương nhìn hành động hờn dỗi của An Mân, khóe môi không khỏi mỉm cười. Sau đó Nàng nhanh chóng lấy ra một cái hộp tinh xảo từ trong túi quần đưa cho An Mân:
"Cho chị."
"Cái gì vậy?" An Mân tò mò.
Vệ Lương không nói lời nào mà mở hộp ra, từ bên trong Nàng lấy ra một chiếc lắc tay màu bạc, nó y hệt như chiếc Nàng mua tặng cho Đường Chi Ngữ làm lễ vật sinh nhật. Lần đó trong lúc mua quà cho Đường Chi Ngữ không hiểu sao Nàng lại nghĩ tới An Mân, vậy nên mua hai chiếc. Vệ Lương giúp An Mân đeo chiếc lắc tay vào.
"Cám ơn."
An Mân nhìn Vệ Lương, chân thành mà nói. Đây có thể nói là lần đầu nàng nhận được một món quà đẹp như vậy, thật tốt. Trong lòng nàng không khỏi đem Diệp Đình Tri ra so sánh với Vệ Lương, thật rõ ràng, lúc này xem ra ở việc thưởng thức cái đẹp Vệ Lương thắng Diệp Đình Tri vạn lần.
"Lát nữa tôi có thể đến thăm Nhan Nhan được không? "
Vệ Lương bóc xong vỏ một con tôm, sau đó lại chấm một ít tương rồi bỏ vào chén của An Mân. Nếu đã quyết định theo đuổi An Mân, như vậy cũng nên bài bản một chút, tỏ ra chút thành ý, làm tới nơi tới chốn. Mà bước đầu tiên theo như Vệ Lương- Nàng nghĩ thì, cần thu phục nhân tâm, đánh vào trong lòng trước đã.
"Được đó!! Con bé luôn nhắc tới em không ngừng, hiện tại đến ngay cả chị hai của chị cũng ngạc nhiên về em không kém. Ngày nào cũng nghe con bé nói em giỏi thế nào, em giỏi thế nọ, còn khen em ngầu..."
An Mân đương nhiên không có khả năng đọc suy nghĩ của người khác, vậy nên nàng cũng không có khả năng biết những gì mà Vệ Lương đang suy nghĩ, nàng vui vẻ ăn con tôm mà Vệ Lương bóc sẵn cho mình. Trong lòng càng hạnh phúc, ở phương diện chăm sóc người khác, Vệ Lương thắng.
Sau khi ăn cơm trưa xong, cả hai cùng kêu xe đến nhà trọ của chị hai An Mân. Dọc đường đi, Vệ Lương không mạnh không nhẹ thoải mái nắm lấy bàn tay của An Mân, chưa từng có ý định buông ra.
Cửa vừa mở, một thân ảnh bé bé như một chú bướm nhanh chóng bay về phía An Mân ôm lấy nàng, hành động này làm cho An Mân không khỏi vui vẻ cười duyên.
Bỗng nhìn đến Vệ Lương đang đứng phía sau An Mân, ánh mắt chú bướm xinh xắn kia bỗng lóe sáng lên. Buông ra An Mân mà nhanh chống nhào xổm vào người Vệ Lương:
"Chị ơi!!!!"
An Mân chu mỏ tức giận tiểu phản phúc, mắt nàng trừng trừng nhìn bé con cố tỏ ra như đang giận, còn Vệ Lương thì nhìn nàng với ánh mắt ôn nhu nhưng khóe miệng không khỏi đắc ý tươi cười.
Nghe tiếng vang vọng từ phòng khách tới, An Ngưng từ phòng khách bước ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng không khỏi ha hả cười to thành tiếng.
Vệ Lương bế An Nhan lên, mắt nhìn về phía An Mân, mỉm cười chào hỏi hướng An Ngưng nói một tiếng:
"Chào chị." Hai chị em này sao lại khác nhau đến thế nhỉ!
An Ngưng mặt mày hớn hở vui vẻ tiếp đón hai người, nàng nhanh chóng kêu đứa em ngốc còn đang sửng sờ của mình đi pha trà, chính nàng thì lôi kéo Vệ Lương đến bên sô pha ngồi xuống. Đây là chị đẹp trai mà suốt ngày Nhan Nhan nói đến, rốt cuộc cũng có cơ hội thấy được người!
Từ hôm đi ra ngoài cùng An Mân con bé không ngừng lải nhải nào là chị ấy biết trượt ván, chị ấy biết bắt cướp biết bay gì mà đẹp trai như diễn viên Hàn quốc.... Trong miệng con bé không có nào khác ngoài mấy từ này, cứ nói đi nói lại làm cho An Ngưng không khỏi tò mò về chị đẹp trai còn ngầu như siêu nhân của con bé. Nàng còn hối tiếc sao hôm đó không đi cùng, như vậy thì có thể thấy được chân nhân, xem thử thần thái thế nào rồi.
Mà hôm nay "chị đẹp trai" bằng xương bằng thịt đang ngồi nghiêm chỉnh trước mắt nàng, hỏi thử sao nàng không thể không khích động được cơ chứ???
Vì vậy, lúc An Mân bưng trà đến chỉ thấy An Ngưng không ngừng lay cánh tay của Vệ Lương mà hỏi chuyện, Nhan Nhan dường như bị mẹ của con bé bỏ quên một bên, vẻ mặt bất mãn nhưng lại không thể nói được lời nào, càng làm cho người ta không thể tin được là, cái người lạnh lùng lúc nào cũng ngạo nghễ không thèm để ý tới ai lúc này đang cười tươi như hoa, còn có lúm đồng tiền nữa chứ.
Không biết vì sao, hình ảnh này làm cho An Mân cảm thấy thực ấm áp, giống như chính nàng đang dẫn người yêu về ra mắt người lớn trong nhà, mà trong nhà mọi người thì yêu thích quý mến người yêu của nàng, làm cho chính nàng trong nháy mắt thì trở nên an tâm hơn rất nhiều.
Đương nhiên, tới lúc An Mân tỉnh táo suy nghĩ lại những gì nàng mới vừa tưởng tượng thì không khỏi mắng chính mình một hơi. Quỷ tha ma bắt đi!!! Gần đây luôn suy nghĩ bậy bạ, chắc là tại công việc nhiều quá stress đây, nghỉ ngơi, cần nghỉ ngơi.....
Mà trong lúc An Mân còn đang rối rắm với mấy cái suy nghĩ của mình thì đầu sỏ gây tai họa cho nàng, lúc này đây đang hưởng thụ tiểu mỹ nhân trong lòng, đại mỹ nhân thì ở bên cạnh hỏi han hạnh phúc.
"Chị ơi, chị ơi, chị chỉ Nhan Nhan chơi trượt ván đi! Đi chị."
An Nhan nhanh chóng trượt một cái vọt ra khỏi vòng tay Nàng, nhanh chóng Nàng nhìn thấy bé đang ôm một tấm ván trượt màu đỏ, đôi mắt to tròn nhằm chằm chằm Nàng năn nỉ.
"Nhóc con này thật sự là mê chơi quá rồi, từ hôm đó về nhà xong, hôm sau liền lôi chị ra ngoài bắt mua ván trượt cho bằng được, hơn nữa đặc biệt phải mua màu đỏ mới chịu, nói cái gì chị đẹp trai trượt ván màu đỏ như vậy, Nhan Nhan trượt giống chị ấy mới ngầu." An Ngưng âu yếm nhìn tiểu thiên sứ của nàng, có chút bất đắc dĩ.
"Không chỉ như vậy thôi đâu, nhiều lúc ngủ trưa, chị còn nghe con bé cứ nói mê gì mà "Chị ơi dạy em" linh ta linh tinh. Nhóc con này dường như bị em bỏ bùa mê rồi! " An Mân một bên phụ họa cho chị gái mình.
"Có thật vậy không!" Vệ Lương ôm An Nhan, để cô bé ngồi trên đùi Nàng.
"Nhan Nhan nếu thật sự muốn học thì phải cố gắng nhiều lắm đó, trước tiên là không thể sợ té sợ đau nè!"
An Nhan chớp mắt mấy cái, không trả lời mà còn hỏi ngược lại Vệ Lương:
"Lúc chị học có bị té lần nào không, có đau lắm không? "
"Đương nhiên, chị tập trượt ván đều bị té, còn bị gãy tay nữa là."
An Nhan vừa nghe Vệ Lương nói vậy, con bé không khỏi nhíu mi sợ hãi.Nhưng sau một lúc, ánh mắt con bé hiện lên vẻ quyết tâm.
"Nhan Nhan không sợ! Nhan Nhan muốn phải thay đổi, muốn phải lợi hại như chị, như vậy mới có thể bảo vệ mẹ, bảo vệ dì út...."
An Nhan nắm chặt nắm tay lại giơ lên cao, khuôn mặt non nớt bỗng chốc trở nên nghiêm nghị mà phản phất dường như cả người lớn cũng không có. Ở trong lòng con bé, bảo vệ mẹ và dì út dường như trở thành sứ mạng thiên liêng của bé rồi.
Vệ Lương nhìn con bé một lát rồi gật đầu mỉm cười.
Cách nhà trọ của An Mân không xa có một cái quảng trường nhỏ. Bởi vì chỗ này là khu dân cư, bình thường sáng sớm hay tối muộn thì cũng chỉ có vài ông bà lão rèn luyện tập dưỡng sinh chứ chẳng có nhiều người cho lắm.
Vệ Lương giúp An Nhan mang mũ bảo hiểm, đeo luôn bao cổ tay với đầu gối, sau đó Nàng chăm chú chậm rãi nói từng điều chú ý nhỏ nhất, chỉ chỉ An Nhan phải làm thế này thế nọ, nói xong Nàng xoa đầu An Nhan một cái rồi ở một bên nhìn chính cô bé tự mình chơi đùa.
An Mân đứng bên cạnh nhìn hai người các Nàng một lớn một nhỏ tíu ta tíu tít, trong lòng nàng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ thấy đôi chân mày của nàng ngẫu nhiên trong chốc lát lại nhíu nhíu trong chốc lát lại giãn ra vui mừng.
Được một lát, An Nhan dường như đã chơi mệt rồi, chạy nhanh đến bên băng ghế, nằm úp lên đùi của An Mân mà thở phì phò. Vệ Lương cười cười nhìn bé rồi nói:
"Nhan Nhan, muốn chị biểu diễn cho em coi không?"
"Dạ muốn!"
"Không cần!"
Hai thanh âm dường như nói ra cùng một lúc, Vệ Lương nhếch môi nhìn An Mân, ánh mắt lộ ra vẻ suy nghĩ. Lúc nãy trước khi ra ngoài, An Mân đã thay đổi bộ đồ công chức nghiêm chỉnh của nàng bằng một bộ đồ thể thao đơn giản màu trắng, dáng người nhỏ nhắn, đuôi tóc được buột cao lên, tinh thần thư thái càng thêm vẻ khỏe khoắn trẻ trung. Vệ Lương cảm thấy rất muốn ôm nàng vào lòng.
"Yên tâm, hiện tại tôi muốn bị thương cũng khó lắm." Vệ Lương nói xong, nhảy lên ván trượt, chạy đà uốn lượn, biểu diễn kỹ xảo. Ván trượt màu đỏ dưới chân nàng giống như một đám lửa nhỏ, nhẹ nhàng sinh động, lại uyển chuyển không kém phần điệu nghệ. Giữa những chướng ngại vật chập chùng, Vệ Lương lướt đi như chỗ bằng phẳng không người, Nàng lướt ván đùa giỡn, vẻ mặt mang theo nét vui vẻ tự tin.
An Nhan nhảy xuống khỏi băng ghế, bé con dõi mắt nhìn theo thân ảnh của Vệ Lương không ngừng, khuôn mặt sáng lạn mừng rỡ vỗ tay, trong đôi mắt trong veo của bé dường như không giấu nổi tràn đầy vẻ hâm mộ.
Mà từ lúc Vệ Lương bước chân lên ván trượt kia một khắc thì tầm mắt của An Mân không hề rời đi Nàng dù chỉ một giây. Trong tiềm thức của mình, nàng sợ hãi, sợ Vệ Lương té ngã, sợ Nàng như lời Nàng nói té tới nỗi gãy tay, chính là như vậy thì nàng sẽ vì Nàng mà đau lòng.
Mà thực tế thì chính An Mân cũng không ý thức được nhưng suy nghĩ hiện tại trong đầu mình, nàng không hề biết, hình ảnh của Vệ Lương cứ từng chút từng chút mà tiến vào trong lòng nàng, tình cảm của nàng dành cho Vệ Lương cũng từng chút từng chút mà sinh sôi.
Nhìn thấy ai đó trên trán tràn đầy mồ hôi đang nhanh chóng tiến về phía mình, An Mân đưa tay lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng vì Nàng lau đi mồ hôi. Vệ Lương cao hơn An Mân tới hơn nửa cái đầu, vì vậy nàng không có cách nào khác hơn phải nhón mủi chân lên, một tay ôm lấy cánh tay của Vệ Lương để giữ cân bằng cho mình một tay thay Nàng lau mặt.
Vệ Lương im lặng hưởng thụ cái cảm giác ấm áp mà An Mân mang lại cho Nàng. Lúc này đây, nhìn vẻ mặt ôn nhu của An Mân, khóe miệng Nàng không khỏi vun lên dáng cười, một nụ cười trong sáng vô hại như của một thiên thần.