Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 24



“Cưng ơi, dậy đi.”

Tôi vừa mở mắt ra thì môi đã nhận được một nụ hôn nhẹ, tôi không quen nên nghiêng đầu tránh. Tối qua tôi và Lâm Dung không làm đến bước cuối cùng vì anh ta lo phía sau của tôi sẽ bị thương, thế nhưng vẫn dùng những hình thức khác hành tôi đến gần một giờ mới kết thúc.

“Mấy giờ rồi?” Tôi ngái ngủ ngồi dậy.

“Bảy giờ.”

Tôi lại nằm xuống, không được rồi, buồn ngủ.

Trong cơn mơ màng tôi nhìn thấy Lâm Dung chui vào chăn, sau đó giữa hai chân tôi phồng lên một cục, Tiểu Tô Đống được ngậm sâu thật sâu.

Tôi luồn tay vào tóc Lâm Dung, đù má, khẩu giao sáng sớm đúng là quá đã, Lâm Dung phun ra nuốt vào vài cái sau đó vén chăn lên nói: “Tỉnh táo hơn chưa?”

Kiểu dịch vụ đánh thức này tôi rất ưng, tôi thỏa mãn đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, đồ dùng đều đã được Lâm Dung chuẩn bị sẵn. Tôi vừa đánh răng vừa quan sát phòng vệ sinh nhà anh ta. Thiết bị lắp đặt đơn giản, đồ dùng vệ sinh sắp xếp cực kì ngăn nắp, làm tôi nhớ đến câu nói kinh điển trong phim “Thám tử phố Tàu”: Phòng ốc sạch sẽ không có mùi lạ, không phải chuyển giới cũng là gay. Đúng là nói chí phải.

Nhìn bữa sáng đơn giản đẹp mắt trên bàn, tôi có ảo giác mình là đàn ông đã có vợ. Lâm Dung bày sandwich đã làm xong trước mặt tôi, sau đó bưng cho tôi một cốc sữa bò.

“Tôi không thích uống sữa.” Tôi đẩy trở về.

“Thảo nào không cao được.”

Tôi bất mãn nhìn anh ta: “Mét bảy tám đã tính là không thấp rồi. Tại anh cao quá thì có.”

“Được được được, là tôi cao quá, vậy nước rau cần?”

“Không uống.”

“Nước cam?”

“Uống tạm vậy, à này, đừng cho cà chua vào trong sandwich, tôi không thích lắm. Cho nhiều phô mai, ít rau sống, với lại chiên thêm ít thịt xông khói nữa.”

Lâm Dung lấy nước ép hoa quả trong tủ lạnh đổ ra cốc rồi bưng ra, sau đó lại vào bếp làm sandwich cho tôi. Tôi nhìn bóng lưng anh ta cười trộm, anh ta quay đầu lại như thể cảm nhận được ánh mắt của tôi. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, tôi thề là tôi đọc được điều này trong mắt anh ta: Em cứ sai bảo tôi đi, sớm muộn gì tôi cũng đòi lại hết từ trên người em.

Đù…

Lúc đi trên sân trường, đột nhiên tôi nhớ đến dáng vẻ mệt mỏi của anh ta hôm qua khi đứng trước cửa phòng ký túc xá, trí tò mò của tôi nổi lên, bèn hỏi: “Hôm qua anh từ đâu chạy đến vậy?”

Lâm Dung mở Wechat lên lướt đến một giao diện trò chuyện rồi đưa điện thoại cho tôi. Một người được đặt tên là “Khói Bụi” gửi liền một mạch hơn mười tin nhắn, tất cả đều là mắng Lâm Dung vong ân phụ nghĩa trọng sắc khinh bạn.

“Cuộc điện thoại đó tôi gọi ở trạm thu phí, lúc đó tôi đang định đưa cậu ta đến thành phố Lâm.”

“Sau đó thì sao…”

“Sau đó tôi lái xe đi tìm em.”

“Còn anh ta thì sao…”

“Hình như tốn khá nhiều tiền để gọi xe tư nhân trong thành phố đến đón.”

Tôi lúng túng trả điện thoại lại cho Lâm Dung, lòng thầm mắng mình lắm miệng, nhưng lại không kìm được dòng nước ấm trào dâng trong lồng ngực.

Tôi và Lâm Dung tách nhau ra trước tòa nhà số 0, anh ta nhìn tôi: “Buổi trưa cùng ăn chứ?”

“Nói sau đi.”

Lâm Dung túm tay tôi: “Sớm sửa tên Wechat của tôi đi đấy.”

Tôi giãy ra, anh ta nhìn thấy lúc nào vậy?

“Vậy thì anh đổi avatar con vịt đi.”

“Được.”

“Chốt kèo?”

“Chốt.”

Thứ hai là ngày học môn chung, tôi đi quanh phòng học hai ba vòng vẫn không tìm được Vương Nghị, thế là bèn lấy điện thoại ra gọi cho cậu ấy.

“Xin lỗi, người nhận đã tắt máy.”

Sao cậu ấy lại tắt máy? Tôi gửi một tin nhắn thoại qua Wechat, sau đó chờ đến lúc gần vào giờ học Vương Nghị cũng chưa đến, tôi lén chuồn ra từ cửa sau chạy về ký túc xá, thế mà cửa phòng lại khóa.

Tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, phát hiện giường của Vương Nghị vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, trông như tối qua không có người ngủ vậy. Tôi lấy điện thoại ra gọi trưởng buồng xem có gặp cậu ấy không, trường buồng gửi đúng một chữ “no”.

Không tìm được Vương Nghị tôi cũng không muốn lên lớp nữa. Cậu ấy chưa bao giờ vô duyên vô cớ biến mất, tôi gọi lại mấy cuộc điện thoại nữa, lần nào đầu bên kia cũng báo người nhận tắt máy. Tôi ngồi xuống giường, đột nhiên nhìn thấy một cây bút nước gãy làm đôi, nhìn có vẻ như là bị ai đó bẻ gãy.

Tôi tựa vào giường lo lắng xem điện thoại, Nghị Nghị, ông đang ở đâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lúc gần mười giờ, cửa phòng ký túc đột nhiên bật mở, tôi ngẩng lên, thấy Vương Nghị đứng ngoài cửa, cậu ấy cúi đầu đi vào như thể không nhìn thấy tôi.

“Ông đi đâu thế?” Tôi đứng dậy xuống giường hỏi, “Tôi tìm ông cả buổi sáng, ông…” Tôi chợt ngửi thấy mùi rượu.

“Nghị Nghị, ông uống rượu à?”

Cậu ấy đi lướt qua tôi vật luôn ra giường, cả đêm tôi không về, cậu ấy đi ngâm mình trong chum rượu hay gì? Thế mà hơi men lại nồng nặc thế này.

Nhìn Vương Nghị nằm nhoài trên giường, tôi cúi xuống cởi giày cho cậu ấy, để hai chân cậu ấy lên giường. Mặt Vương Nghị trắng bợt, ai cũng nói thấy người ta uống rượu đỏ mặt là khó chịu, thực ra tôi thấy càng uống mặt càng nhợt nhạt thế này còn khiến người ta đau lòng hơn. Cậu ấy không nói, bạn sẽ không bao giờ biết rốt cuộc cậu ấy say hay chưa, hoặc là say rồi thì khó chịu đến mức nào.

Tôi vào phòng vệ sinh làm ướt khăn mặt, tháo kính của Vương Nghị xuống nhẹ nhàng lau mặt cho cậu ấy. Vương Nghị mở mắt mơ màng nhìn tôi.

“Mộc Đông…”

Tôi “xì” một tiếng: “Còn nhận ra tôi là ai hả? Uống nhiều rượu thế này, ông định tàn phá cơ thể mình đấy phải không!”

Vương Nghị không nói mà kéo tay tôi áp lên mặt cậu ấy.

“Làm nũng cũng vô ích… Đù, sao mặt với tay ông lạnh thế này.” Tôi thở dài đưa nốt tay còn lại ra ủ ấm cho cậu ấy.

Mặt Vương Nghị áp vào lòng bàn tay tôi dụi nhè nhè, miệng lẩm bẩm: “Đừng đi với anh ta, đừng đi…”

Hẹn chịch thất bại à? Tôi kéo ghế ngồi bên giường Vương Nghị, xoa xoa đầu cậu ấy: “Được rồi được rồi, vậy gái không đi nữa, mau ngủ đi.”

Vương Nghị nhíu mày, sau đó dần hít thở đều.

Tôi dùng tay khác mở điện thoại lên, tin nhắn của Lâm Dung nhảy ra.

[Lâm Dung: Tôi nhớ em rồi, làm sao đây?]

[Tôi: …]

[Lâm Dung: Vậy chúng ta cúp học đi!]

[Tôi: …]

[Lâm Dung: Muốn mau mau tốt nghiệp để ngày nào cũng được ở bên em từng giờ từng phút.]

Tôi vừa mắng Lâm Dung bị thần kinh, vừa nghĩ liệu tốt nghiệp rồi bọn tôi còn có thể ở bên nhau nữa thật ư? Bọn tôi cũng phải tốt nghiệp, tìm việc, mỗi người một ngả, có ở cùng thành phố hay không còn chưa biết nữa là từng giờ từng phút? Trừ phi…đm đừng bảo Lâm Dung định bao nuôi tôi đấy nhé? Tôi căm tức gửi cho Lâm Dung hai icon giơ ngón giữa.

Vương Nghị trên giường nhúc nhích đầu tôi mới có cảm giác tay mình hơi tê rồi, nhưng thấy cậu ấy đang ngủ ngon lại nghĩ thôi cố chịu một lát nữa, nhưng mà tôi phải lấy điện thoại ra chụp lại một bức mới được, lưu giữ chứng cứ để dễ bề gạ cậu ấy bao ăn.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ, tôi cảm thấy sau lưng ấm áp, tối qua ngủ muộn, sáng nay lại dậy sớm, cơn buồn ngủ kéo đến, tôi ngáp một cái, ghé vào bên cạnh Vương Nghị ngủ thiếp đi.

“Mộc Đông?”

“Ừm?” Tôi mở mắt, tay phải đã không còn cảm giác, “Tay tôi, tay tôi mất cảm giác rồi…”

Vương Nghị vội vàng giúp tôi cử động tay phải, một lát sau cảm giác tê rần như kim chích truyền đến.

“Tối qua ông đi đâu mà uống nhiều rượu thế?”

Vương Nghị xuống giường rót cho mình một cốc nước, cúi đầu đáp: “Không cần ông lo.”

Tôi càng tin chắc rằng Vương Nghị hẹn chịch thất bại: “Anh em mình còn chuyện gì không chia sẻ được cơ chứ. Không phải ngại, tôi sẽ không cười ông đâu.”

“Thật không?” Vương Nghị nhìn tôi, “Vậy hay là ông nói cho tôi biết tối qua ông đi đâu làm gì trước đi?”

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy, lẽ nào cậu ấy phát hiện ra gì rồi

“Thì tôi với Lâm Dung cùng nhau…cùng nhau thảo luận chút chuyện…”

Vương Nghị nghe xong chỉ lạnh lùng nhìn tôi: “Mộc Đông, lừa tôi vui lắm phải không?”

“Không phải.” Chỉ là tôi…không biết phải nói thật với ông thế nào thôi.

“Mộc Đông, có phải ông với Lâm Dung…hẹn hò rồi không?”

Tôi không dám ngẩng lên nhìn Vương Nghị, tôi sợ nhìn thấy vẻ chán ghét, thất vọng, thậm chí là ghê tởm từ nét mặt của cậu ấy.

“Ừm.” Tôi cúi thấp đầu rầu rĩ đáp.

Phòng ký túc thoáng chốc trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi tôi nghe được cả tiếng hít thở hồi hộp của mình.

“Mộc Đông, Lâm Dung không phải người tốt, ông có biết không?”

Tôi ngẩng đầu: “Gì cơ?”

Vương Nghị thở dài: “Từng có người nhảy lầu vì anh ta, anh ta nhìn người đó nhảy xuống, mắt không chớp lấy một cái.”

Sống lưng tôi lạnh toát, không kìm được tưởng tượng cảnh tượng đó và ánh mắt lạnh lùng vô tình của Lâm Dung.

“Chắc không phải đâu…”

Vương Nghị ngồi xuống cạnh tôi: “Ông nói không phải, nhưng ông hiểu bao nhiêu về Lâm Dung? Ông có biết anh ta giấu lịch sử bệnh tâm thần nhiều năm của mình không?”

Tâm trí tôi đang rất loạn, tôi khó có thể liên kết được những chuyện này với người sáng sớm nay mỉm cười bưng bữa sáng ra cho mình.

“Nghị Nghị, sao ông biết những chuyện này?”

Vương Nghị không trả lời thẳng mà chỉ nói: “Những chuyện khác ông không cần biết, ông chỉ cần hiểu tôi sẽ không lừa ông là được.”

“Nhưng mà…tôi đã đồng ý với anh ta rồi…” Hôm nay mới là ngày đầu tiên bọn tôi xác định quan hệ.

Hai tay Vương Nghị bóp chặt bả vai tôi, nhìn tôi nói: “Mộc Đông, Lâm Dung không phải người có tâm lý lành mạnh, anh ta có thể thơ ơ nhìn một người mất mạng trước mắt mình thì làm sao thích ai đó được?”

Tôi cúi đầu không biết nên nói gì, nói tôi sẽ chia tay với Lâm Dung ư? Nói tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa? Tim tôi truyền đến từng cơn nhức nhối.

“Tôi muốn cho anh ấy thêm một cơ hội, có lẽ bây giờ anh ấy đã thay đổi theo hướng tốt rồi thì sao…”

Vương Nghị nhìn tôi một cách khó tin: “Mộc Đông, sao ông lại…”

“Rẻ mạt thế này?” Tôi cười khổ.

Vương Nghị hé miệng ra rồi lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Người thích ông…có rất nhiều, Lâm Dung không đáng để ông làm vậy vì anh ta.”

Nói cứ như tôi tốt đẹp lắm, mà thích một người đâu phải chuyện bản thân có thể kiểm soát được. Hơn nữa tôi còn có một niềm tin khó hiểu rằng Lâm Dung thực sự thích tôi chứ không phải thích thứ mới mẻ nhất thời, mặc dù tôi cũng không biết mình lấy đâu ra sự tự tin đó nữa. Có điều về chuyện có thể anh ta bị tâm thần thì tôi vẫn khá để tâm, dù thích anh ta đến mấy tôi cũng không mong anh ta là kẻ điên biến thái lãnh đạm như lời Nghị Nghị nói.

Tôi có ấn tượng rất sâu sắc, chắc là hồi năm hai hay năm ba gì đó, một hôm trên đường đi học về, có một tên ăn mặc rách rưới chặn tôi lại đòi chơi búa bao kéo với tôi bằng được. Tôi run lẩy bẩy ra kéo, thấy bàn tay vừa bẩn vừa đen của đối phương nắm lại, là búa, sau đó gã liền cởi sợi dây buộc quanh eo ra bắt đầu đuổi theo tôi như điên. Tôi la hét chạy hết tốc lực về phía trước, sau đó có người nhìn thấy dùng gậy đuổi gã đi tôi mới biết đó là tên điên.

Nghe nói hồi trẻ gã đó nghiện cờ bạc, là một người vừa đáng thương vừa đáng trách. Từ đợt đó tôi tổng kết được hai kinh nghiệm: Một là bị thiểu năng còn đỡ hơn bị điên, bởi vì mấy người thiểu năng xung quanh trường tôi còn giúp khiêng thùng rác, hai là đời này tuyệt đối không đụng vào kẻ điên, nếu gặp thì đừng bao giờ chơi búa bao kéo với gã.

Tôi nhìn Vương Nghị, chần chừ hỏi: “Bệnh tâm thần Lâm Dung mắc phải là loại nào?”

Vương Nghị sững người: “Có khác nhau à?”

“Tất nhiên là có… Chẳng hạn như rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rối loạn lo âu, rối loạn giấc ngủ thì vấn đề không lớn lắm…”

“Chướng ngại nhân cách và tâm thần phân liệt thì hơi đáng sợ, à phải rồi, cả hội chứng hưng cảm nữa.”

“Hội chứng hưng cảm?”

“À, người mắc hội chứng hưng cảm sẽ dễ cáu giận, còn có khuynh hướng bạo lực nữa.”

Nghị Nghị đột nhiên ngẩng lên nhìn tôi hỏi: “Sao ông biết nhiều thế?”

Tôi lúng túng nói: “Hồi mới lên đại học ông ít khi nói chuyện, nhìn ai cũng lạnh như băng, còn không cho người khác động vào đồ của mình, vì ông mà tôi đã tìm đọc một quyển sách.”

“Sách gì?”

“Chẩn đoán và phân loại các bệnh tâm thần…”

Vương Nghị nhắm mắt dựa vào tường, mặt cậu ấy lúc đen lúc đỏ, đột nhiên bật cười nói: “Mộc Đông, ông chọc tôi tức chết luôn cho rồi.”