Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 29



Dường như nếu tôi đến rừng cây nhỏ thì sẽ xảy ra chuyện gì đó không thể nói nổi, dù sao Lâm Dung cũng từng bày tỏ mong muốn vào rừng cây nhỏ làm tình với tôi, vậy thì tôi sẽ mất đi tôn nghiêm đàn ông vốn dĩ đã không nhiều cuối cùng của mình mất.

Nhưng nếu không đi thì tôi lại hơi rén đm nó.

Tôi lề mề đến 1 giờ 28 phút, tay cầm điện thoại rịn mồ hôi, trời bắt đầu lạnh dần, học sinh đi trên đường cũng thưa dần.

Tôi nhìn con số từ 29 biến thành 30, 31, sau đó là 35… Điện thoại tôi thế mà không báo tin nhắn mới, sao Lâm Dung không gọi cho tôi nhỉ? Tim tôi như đang treo 35 cái giá trống, đánh đến nỗi tim tôi mãi không rơi xuống đất.

Cuối cùng tôi cũng không chịu được sự đày đọa tinh thần này, rảo bước về phía rừng cây nhỏ.

Mùa thu, những cành cây héo vàng lung lay như sắp gãy. Tôi hít sâu một hơi, thận trọng giẫm lên lớp lá rụng, không biết chim gì trên cây đang hót ríu rít, tôi đi sâu vào rừng cây, nhìn thấy ánh mặt trời chiếu qua cành lá tạo thành những dải sáng trắng thưa thớt. Thế nhưng đi đến chỗ sâu nhất trong rừng cây, ở đây không nhìn thấy con đường nhỏ bên ngoài nữa rồi mà vẫn không thấy bóng Lâm Dung đâu. Liệu có phải anh về rồi không? Tôi lấy điện thoại ra xem, 1 giờ 45 rồi, tôi chuyển sang giao diện Wechat nhập tin nhắn gửi cho Lâm Dung.

Đột nhiên ai đó vòng tay ôm tôi từ phía sau, tôi giật mình hoảng sợ, vô thức giãy giụa.

“Tô Đống.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc tôi mới bình tĩnh lại.

“Anh làm gì vậy? Làm em sợ gần chết.”

Lâm Dung ôm tôi sau lưng, đầu gác lên vai trái tôi, mỗi lần thở ra đều có hơi nóng phả vào cổ tôi.

“Em đến muộn.” Lâm Dung ôm chặt tôi như một đứa trẻ, người tôi như có dòng điện truyền qua, nửa thân trên tê rần.

“Anh mau thả em ra đi, làm vậy em khó chịu.”

Lâm Dung hôn nhẹ lên tai tôi từ phía sau: “Lát nữa sẽ thoải mái.”

Đạch! Vừa nghe vậy tôi lập tức giãy giụa, chắc chắn tên này tính làm chuyện đó với tôi.

“Lâm Dung, đây là trường học, anh đứng đắn lên cho em!”

Lâm Dung luồn tay vào quần áo tôi sờ soạng rồi đột nhiên niết phía trước của tôi một cái, tôi “á” lên, chưa kịp phản ứng lại thì đã bị anh đẩy dựa vào một gốc cây, anh cúi xuống hôn lên môi tôi.

Tôi không hiểu nổi lưỡi Lâm Dung làm bằng gì nữa, sao nó có thể vừa mềm vừa khỏe như thế nhỉ, tôi bị anh vừa hút vừa liếm một lúc đã choáng váng ngất ngây.

Lâm Dung tha cho cái miệng của tôi, lúc rời ra còn liếm môi nói: “Ngọt ghê.”

Tôi đấm Lâm Dung một cú nhưng chẳng có chút sức nào, đấm vào cơ ngực cường tráng của anh cảm giác còn như đang làm nũng. Tôi trừng mắt nhìn anh, có lẽ vì khoảng cách quá gần nên tôi nhìn thấy rõ cả con ngươi đen huyền của anh, tôi thề là tôi nhìn thấy tình cảm nồng nàn trong đôi mắt đó. Vì không biết phản ứng thế nào nên tôi chỉ có thể cúi gằm mặt, thế nhưng lại bị Lâm Dung dùng ngón trỏ nâng lên.

“Tô Đống, em biết em sai ở đâu không?”

Tôi ngẩn người, sai là sao?

“Em biết em sai ở đâu chưa?” Lâm Dung hỏi lại.

Tôi nhìn anh một cách khó hiểu, Lâm Dung thở dài vuốt cằm tôi: “Quả nhiên, dạy dỗ bằng lời không hợp với em.”

Đù, câu này nghĩa là gì?

Mùa thu đến rồi, tôi chỉ có thể nói rằng…mông hơi lạnh.

Tiết buổi chiều lại không đi học, học kỳ này có nguy cơ tạch môn quá. Tôi nghiêng người nằm trên giường ngủ nhà thuê, nhìn Lâm Dung nói: “Không thể tiếp tục thế này được, không đi học rất dễ tạch môn, nhỡ thi bù không qua sẽ ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp.”

Lâm Dung nghịch tóc tôi, ngắn vậy mà, chẳng biết có gì vui thế.

“Yên tâm, không tạch đâu, mà kể cả không tốt nghiệp được cũng không sao.”

Nghe anh nói vậy tôi vô thức tiếp lời: “Không tốt nghiệp được cũng không sao? Gì chứ, anh nuôi em à?”

Vừa nói xong tôi đã hối hận, thế này chẳng phải chủ động xin người ta nuôi à? Quả nhiên không nên xem lại phim của Châu Tinh Trì mà.

Tay Lâm Dung từ đỉnh đầu tôi trượt xuống gò mà, cúi người hôn tôi đáp: “Ừm, nuôi em, nuôi em cả đời, đủ không?”

“Ai mà thèm…” Tôi xoay người đi để giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình. Chuyện gì thế này, sao khóe miệng tôi cứ cong lên vậy?

Lâm Dung ôm eo tôi từ phía sau, dịu dàng nói: “Tô Đống, sau khi tốt nghiệp em muốn đi đâu?”

Giờ tôi mới lên năm hai, vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.

“Em không biết, chắc là xem công ty nào nhận thì em đi thôi…”

Cánh tay Lâm Dung chậm rãi siết chặt, rầm rì nói: “Tô Đống, em lại sai rồi.”

“Gì?” Bụng tôi bị anh siết hơi đau.

“Không phải công ty nào nhận thì em đến công ty đó, mà là anh đi đâu thì em theo đó.”

Tôi phụt cười: “Gì chứ, nhỡ anh đi châu Phi Ả Rập em cũng phải theo anh chắc?”

“Ừ.” Lâm Dung thản nhiên nói, “Kể cả anh xuống địa ngục em cũng phải đi cùng anh.”

“Nghĩ hay quá.” Tôi cười hì hì, đột nhiên thấy hơi buồn ngủ, thế là nói Lâm Dung một tiếng rồi lăn ra ngủ.

Ban đầu tôi định nằm ngửa, nhưng lúc sau thấy hơi khó chịu nên chuyển sang nằm nghiêng.

Không biết bao lâu trôi qua, tôi giật mình tỉnh giấc.

“Sao thế?”

“Gặp ác mộng…” Tim tôi vẫn đang đập thình thịch.

“Mơ thấy gì?” Lâm Dung xoa đầu trấn an tôi.

Tôi lau mồ hôi rịn trên trán, nói: “Mơ thấy anh.”

Lâm Dung nhíu mày nhìn tôi: “Anh đáng sợ vậy à?”

“Em mơ thấy anh đi ra từ một căn phòng tối đen như mực…”

“Sau đó thì sao?”

“Tay còn cầm một cây cưa điện…”