Tôi trốn học ở trong nhà thuê cùng Lâm Dung sống mơ màng quên ngày tháng ba ngày liền, trong đó khoảng gần một nửa thời gian đều trải qua trên giường. Ngày thứ tư là chủ nhật, để tránh việc mình hoàn toàn trở thành búp bê tình dục của Lâm Dung, tôi đề nghị đi siêu thị mua ít đồ, Lâm Dung không vui lắm nhưng vẫn đồng ý.
Sau khi rời nhà thuê, chúng tôi một trước một sau đi trên đường cái. Quả nhiên mùa thu đã đến, lá cây theo gió rụng xuống chất đầy vệ đường, cành cây hầu như cũng trụi hết, một tháng nữa là tuyết rơi rồi.
Tôi và Lâm Dung đến siêu thị lớn nhất gần đó, Lâm Dung đẩy xe đẩy, đi đến đâu cũng dừng lại chọn lựa, chỉ một lát xe đã đầy đồ rồi.
Tôi cầm một chai chất lỏng màu vàng nhạt lên, bên trên viết “dầu lạc”, sau đó lại cầm một chai trong suốt trông giống hệt ở bên cạnh, là dầu ô liu.
Tôi khó hiểu hỏi: “Đều là dầu thôi mà, anh nhặt nhiều loại như vậy làm gì?”
Lâm Dung đang cầm hai lọ gia vị trong tay như đang so sánh: “Bao cao su còn có loại siêu mỏng và có gai mà, tất nhiên là để đáp ứng nhu cầu khác nhau rồi.”
Tôi lúng túng húng hắng vài tiếng, chỉ sợ cuộc nói chuyện của chúng tôi bị người xung quanh nghe được.
“Anh nói gì vậy, ha ha.” Tôi cố gắng dùng tiếng cười để che giấu sự xấu hổ.
Lâm Dung để một lọ vào xe, lọ kia cất về giá đồ gia vị: “Chúng ta chưa từng dùng bao, vì vậy em không hiểu cũng là chuyện bình thường.”
Trương Vô Kỵ, dạy tiểu đệ hai chiêu Càn Khôn Đại Na Di của huynh đi, đệ muốn đánh chết một tên.
“Rong Biển? Rong Biển!”
Đột nhiên gần đó truyền đến tiếng chào hỏi, giọng nói nghe quen quen.
“Đây này, Rong Biển, nhìn sang phải!”
Tôi nhìn sang phải, một người mặc áo len màu hồng cực kì diêm dúa đi về phía tôi.
“Rong Biển, trùng hợp ghê nhỉ!”
Nghe thấy cách xưng hô quen thuộc, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, lại nhìn thấy một em gái diện nguyên một cây đen đứng cạnh anh ta, quả nhiên là Bành Thành Trạch.
Tôi tiến lên vài bước chào hỏi: “Trùng hợp thật, đến mua đồ à?”
“Chứ gì nữa.” Bành Thành Trạch cười nói, “Mua ít thịt dê và hải sản về nhúng lẩu, cậu đến đây làm gì?”
“Cuối tuần rảnh rỗi đến mua ít đồ thôi.”
Tôi thấy ánh mắt Bành Thành Trạch chuyển sang xe đẩy, sau đó đến mấy chai dầu ăn và các lọ gia vị nấu nướng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa tôi và Lâm Dung, hạ giọng nói: “Hai cậu coi như là sống chung rồi hả?”
“Gì chứ!” Tôi vội vàng ngắt lời anh ta: “Dạo này tôi đang học nấu ăn.”
Bành Thành Trạch “Ồ” một tiếng rồi nói: “Nhà tôi ở ngay gần đây, cùng ăn một bữa đi.”
“Thôi, lát nữa tôi cũng về nhà rồi.”
“Cuối tuần cậu có việc gì đâu, đi, đông người cho vui.”
Tôi nhìn cô em bên cạnh Bành Thành Trạch, từ chối: “Chẳng phải anh cũng đang bận sao, tôi không quấy rầy hai người nữa.”
Bành Thành Trạch cười ha ha hai tiếng, kéo cánh tay cô gái kia qua, nói: “Nào, tự giới thiệu đi.”
Cô gái bị đối xử như vậy cũng không tỏ ra tức giận mà còn nở nụ cười vô cùng tự nhiên với tôi: “Chào anh đẹp trai, em là Bành Thành Nhuế, em gái của người này.”
Thì ra là em gái, tôi gật nhẹ đầu: “Chào em, anh là bạn của anh trai em, Tô Đống.”
Bành Thành Trạch đẩy em gái sang một bên: “Thế nên cậu đừng khách sáo nữa, đến nhà tôi cùng ăn lẩu đi, dẫn cả bạn cậu đi cùng nữa.”
Tôi ngoảnh lại nhìn “bạn”, lúc này anh ấy đứng sau xe đẩy, sắc mặt rất khó coi. Tôi bắt đầu đánh trống ngực, vì không dám tự ý quyết định nên phải lùi lại hai bước cúi đầu hỏi nhỏ Lâm Dung: “Có đi không?”
Lâm Dung mím môi chẳng nói chẳng rằng.
Tôi hỏi lại lần nữa anh mới lạnh nhạt nói: “Em quyết.”
“Anh trai em đi lấy nước chấm cho hai anh rồi.”
Tôi ngẩng lên nhìn, quả nhiên thấy Bành Thành Trạch đang đi vào khu nước chấm, xem ra lần này không đi cũng phải đi rồi.
Nhà Bành Thành Trạch ở tiểu khu sau siêu thị, nhưng hiển nhiên ngôi nhà và vẻ ngoài bóng bẩy của anh ta chẳng có liên quan gì đến nhau cả, vừa vào nhà tôi đã gần như thở không ra hơi, mùi hoa quả thối và mùi thức ăn trộn lẫn vào nhau xộc lên mũi.
Bành Thành Trạch cứ như không ngử thấy gì, anh ta để túi đồ mới mua từ siêu thị lên bàn ăn vuông, sau đó cởi áo len ra, chỉ mặc áo phông đi vào phòng vệ sinh, trước khi đi còn nhiệt tình nói với tôi: “Cứ ngồi tự nhiên nhé Rong Biển, đừng khách sáo.”
Tôi đứng ở cửa, nhìn phòng khách như vừa bị lũ quét và ghế sô pha bày la liệt đủ thứ đồ, thầm nghĩ: Tôi cũng muốn ngồi tự nhiên lắm, nhưng đm ngồi đâu giờ?
Tôi nhìn em gái Bành Thành Trạch xỏ dép lê đi vào, sau đó cuộn cuộn cuộn đống đồ trên ghế sô pha ôm lên ném xuống sàn nhà.
“Vào ngồi đi ạ.”
“…”
Nội thất trong nhà Bành Thành Trạch hơi cũ, trong phòng khách kê một chiếc đàn piano và hai cây ghita, trên tường dán rất nhiều poster người nổi tiếng nước ngoài mà tôi không biết. Bành Thành Trạch dẫn tôi đi tham quan nhà anh ta, tham quan xong tôi chỉ có một suy nghĩ: Để căn nhà này cho Bành Thành Trạch ở đúng là quá uổng phí.
Ăn xong tôi và Bành Thành Nhuế cùng dọn dẹp bát đũa, tôi vừa bưng mâm lên đã thấy Bành Thành Nhuế đổ hết đồ thừa vào túi rác, kể cả bốn đôi đũa và hai cái bát.
“Ơ? Sao em vứt cả bát đi thế, với lại mấy món này có thể cất vào tủ lạnh để lần sau ăn tiếp mà.”
Bành Thành Nhuế nghi hoặc nhìn tôi, tôi bó tay thực sự, thế là bèn bảo con bé ra sô pha ngồi còn mình ở lại dọn dẹp. Sau khi thu dọn xong hết tôi mang bát đũa bỏ vào bồn rửa bát trong bếp, lúc mở chai nước rửa bát gần như chưa từng dùng đến ra để chuẩn bị rửa thì thấy Bành Thành Trạch đi vào.
“Rong Biển, cậu khéo tay hay làm quá đi!”
Lần đầu tiên có người khen tôi hiền huệ đấy, tôi liếc mắt nhìn anh ta, nhưng đúng là so với anh ta thì tôi xứng với bốn chữ chữ “khéo tay hay làm” thật.
“Rong Biển à, cậu có mắt nhìn đấy ~” Bành Thành đi đến cạnh tôi, giọng nói vô cùng hèn mọn.
“Nhìn gì?” Tôi không hiểu.
Bành Thành Trạch liếc ra phòng khách rồi hạ giọng nói: “Bên trên đẹp trai, bên dưới cũng thế này…” Anh ta giơ ngón tay cái.
Tôi: …
“Bành Thành Trạch, sao tôi không biết anh còn có sở thích này nhỉ?”
“Thế à?” Tôi cười phì, “Sao tôi lại thấy anh hơi thèm nhỉ?”
Bành Thành Trạch đổi sắc mặt: “Ai thèm? Cậu mà nói nữa là tôi ói đấy.”
“Đừng mà.” Tôi giả vờ nghiêm túc nói: “Nếu anh thích thì để tôi nói với anh ấy cho, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý. Anh em tốt thì phải chia sẻ với nhau chứ lại.”
“Chia sẻ cái gì?”
Tôi và Bành Thành Trạch đồng thời nhìn sang, thấy Lâm Dung mặt lạnh đã đứng ở cửa phòng bếp từ lúc nào.
Bành Thành Trạch nhìn tôi rồi đi thẳng ra ngoài.
“Cho tôi đi nhờ chút.”
Lâm Dung nghiêng người để Bành Thành Trạch đi qua, trước khi ra ngoài còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cuối cùng tôi cũng biết vì sao khi ở cạnh nhau tôi và Bành Thành Trạch cứ như bạn lâu năm rồi, nguyên nhân chính là vì bọn tôi quá giống nhau, hèn y như nhau, giỏi bợ đít y như nhau… Tôi dám khẳng định, nếu trở về thời cổ đại thì chắc chắn Bành Thành Trạch sẽ không thua kém gì tôi, kiểu gì cũng xứng danh nịnh thần.
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, nhìn thoáng qua Lâm Dung đứng ở cửa rồi lại vờ như không có chuyện gì tiếp tục rửa bát. Lâm Dung đi đến bên cạnh tôi, chẳng nói chẳng rằng.
Dường như tôi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, thế mà lại thầm nghĩ trong lòng rằng nếu anh bị tư thế rửa bát tuyệt mỹ của mình hấp dẫn thì tốt, liệu như vậy có thể giảm bớt một chút giá trị phẫn nộ của anh ấy không nhỉ.
Rửa bát xong tôi không nhịn được quay sang nhìn Lâm Dung, lúc này mới phát hiện ra ánh mắt đó không nóng bỏng như tôi tưởng mà lạnh như băng.
“Chuyện là…”
“Sai ở đâu?” Lâm Dung hỏi tôi.
Tay tôi vẫn đang cầm chiếc bát mới rửa, giờ phút này tôi biết chắc chắn mình sai rồi, nhưng sai ở đâu thì tôi không biết nói sao nữa.
Lâm Dung cúi xuống làm tóc mái che khuất đôi mắt anh. Tôi đứng một bên, cảm thấy cơ thể mình cứng ngắc, tôi biết ngay mình lại sợ rồi.
“Anh biết đó… Em sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
“Em…em sai vì không nghĩ đến cảm nhận của anh…”
Không đúng, Lâm Dung chưa ngẩng đầu.
“Em sai vì…” Tôi huy động hết toàn bộ tế bào não, cuối cùng mới nặn ra một câu: “Em sai vì không biết anh sớm hơn, bỏ lỡ anh lâu đến vậy…”
Nói xong chính tôi cũng cảm động ấm hết cả lòng dạ, Tô Đống, mày đúng là thiên cmn tài!
Quả nhiên Lâm Dung ngẩng đầu lên, sắc mặt dịu dàng hơn rất nhiều.
“Vậy em định bồi thường anh thế nào đây?”
“Hả?” Tôi chỉ nghĩ xem phải nhận sai thế nào chứ chưa nghĩ đến bước tiếp theo.
“Anh muốn bồi thường thế nào?”
Lâm Dung suy nghĩ một chút rồi ghé vào tai tôi nói nhỏ một câu.
“Anh!” Tôi đỏ bừng mặt nhìn Lâm Dung, “Chắc chắn là không được!”
Lâm Dung nghe vậy không đáp.
“Làm gì có thằng đàn ông nào lại làm thế cho một thằng đàn ông khác!”
Lâm Dung chợt mỉm cười: “Tô Đống, sao em lại đáng yêu thế này.”
Lâm Dung, xin hãy dừng hành vi quyến rũ của bạn lại cho.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Rong Biển, cậu có điện thoại kìa.”