Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 37



Trời tối rồi.

Bên ngoài bị ánh chiều tà phủ một màu đen nhưng trong phòng ăn thì vẫn sáng trưng, ngoài ánh sáng hắt lên cửa sổ thì còn có cả nửa khuôn mặt lạnh tanh của Lâm Dung nữa.

“Em…đỡ đau hơn chưa?” Lâm Dung chậm rãi quay sang, vươn tay đặt lên bụng tôi.

“Em đỡ hơn chút nào chưa?”

Giọng Lâm Dung hơi khàn, không biết có phải vì mới uống thuốc xong hay không mà mặt anh thì nhợt nhạt nhưng môi lại đỏ tươi, nhìn vừa bệnh tật lại vừa gợi cảm.

“Đừng lo cho em vội, anh đã đỡ hơn chưa?”

Ngón tay thon dài của Lâm Dung day nhẹ huyệt thái dương, đáp: “Khá hơn nhiều rồi, chỉ là đầu vẫn hơi đau.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cạnh anh: “Vậy thì tốt, anh làm em sợ gần chết, đây là bệnh gì vậy hả?”

Lâm Dung không trả lời, hình như lại đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tô Đống, nếu anh nói với em rằng anh mắc một căn bệnh chỉ có thể kiểm soát chứ không thể chữa khỏi…” Giọng của Lâm Dung nghe có gì đó xa xăm, vừa như đang chần chừ, vừa như đang rất muốn nói ra, “Liệu em có…”

Tôi nhìn chiếc bình sứ trước mặt, trên đó có vẽ cành cây xanh, trên phiến lá có một con bọ, nhìn nó trông như đã đến lúc “xuống mồ” rồi nhưng vẫn ở đó cố kéo dài hơi tàn.

Lâm Dung lại im lặng.

“Anh mắc bệnh gì em cũng không chê anh.”

Tôi nghĩ mình đã nói rất rõ ràng rồi, thực ra chỉ cần không phải giang mai hay AIDS thì cũng chẳng có gì ghê gớm, mà dù có phải thì cũng truyền xong rồi.

“Tô Đống.” Lâm Dung ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Bệnh của anh không phải bệnh thể chất.”

Mấy chữ cuối cùng nói rất nhỏ, nếu không phải bọn tôi đang ngồi rất gần thì tôi nghĩ mình sẽ không nghe thấy.

Tôi và Lâm Dung ngồi đó nhìn thẳng về phía trước mà không nhìn vào mắt nhau, tôi chỉ cảm thấy hơi ấm ở nơi hai bờ vai cận kề truyền sang.

“Có thể nói cho em biết…là bệnh gì không?” Tôi sờ hai bên túi quần trong vô thức, bỗng thấy hơi thèm thuốc.

Hình như Lâm Dung đang lắp lại hộp thuốc, tôi nghe thấy tiếng hộp thiếc kêu lạch cạch.

“Lúc mới bắt đầu là rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”

Không hiểu sao đột nhiên tôi lại thấy hơi hồi hộp.

“Sau đó thì bị chẩn đoán ra hội chứng hưng cảm…”

Não tôi như có dòng điện xẹt qua làm vùng da đầu tê dại.

“…Với rối loạn tinh thần.”

Tôi nghe thấy Lâm Dung thở dài một hơi, sau đó cười nói: “Chắc là còn mắc chứng nghiện tình dục nữa.”

Tôi đã không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này, kiểu như Hermione đang sống với bạn nửa cuộc đời, đột nhiên một ngày bạn phá giải câu thần chú của cô ấy, cô ấy lập tức biến thành Voldermort vậy. Tôi thực sự hóa đá ngay tại chỗ, cơn đau ở dạ dày biến mất hoàn toàn, chính xác là toàn thân tôi đã không còn cảm giác gì nữa.

Rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hội chứng hưng cảm và rối loạn tinh thần… Các trường hợp mắc bệnh tâm lý trong quyển sách tôi nhìn thấy ở thư viện hồi năm nhất lần lượt hiện lên trong đầu tôi như một thước phim điện ảnh. Tôi biết mình nên quay lại ôm anh, thế nhưng tôi không làm được, tôi nhớ đến ông điên cười với tôi hồi tiểu học.

Lâm Dung túm chặt vạt áo tôi. Tôi biết anh đang chờ câu trả lời của tôi, trái tim tôi nhoi nhói đau, tôi rất muốn nói gì đó nhưng mãi mà không thể cất lời.

“Em sợ rồi.” Lâm Dung khẽ nói, “Cũng phải, đến bác sĩ tâm lý còn sợ nữa là em.”

Lâm Dung buông vạt áo tôi ra, giọng nói vừa thất vọng vừa bất lực: “Tô Đống, em muốn rời xa anh rồi phải không?”

Tôi nắm tay chặt đến nỗi móng tay bấm vào lòng bàn tay để lấy lại lý trí cho vơi bớt nỗi sợ.

“Em…” Tôi không biết nên nói gì.

“Hay là thế này nhé.” Tôi nghe tiếng Lâm Dung đứng dậy, hình như đang phủi bụi trên quần, “Anh cho em ba ngày để quyết định, tối thứ năm em trả lời anh, tiếp tục ở bên anh hay là…rời xa anh.”

Tôi cảm thấy làm như vậy quá tàn nhẫn với Lâm Dung nhưng cũng không còn cách nào khác, vì vậy đành phải gật đầu.

“Nhưng anh chỉ có một yêu cầu, dù câu trả lời là gì thì em cũng phải nói trước mặt anh, được chứ?”

Tôi lại gật đầu.

“Tô Đống…” Lâm Dung lại ngồi xuống trước mặt tôi, xoa đầu tôi nói, “Anh thực sự không muốn làm tổn thương em.”

Tôi không hiểu ý anh là gì, thế nhưng lại nhớ đến chuyện anh muốn nói với tôi ở viện bảo tàng, chuyện mà tôi vẫn luôn hứng thú.

“Lâm Dung, lúc ở trong viện bảo tàng, chuyện anh muốn nói với em là chuyện này à?”

Lâm Dung nhìn tôi như đang suy nghĩ gì đó.

“Phải không?” Tôi hỏi lại.

Lâm Dung bỗng mỉm cười, đáp: “Em đoán xem.”

Bữa cơm này ăn chẳng có mùi vị gì, mẹ cứ hỏi bọn tôi đi đâu, Lâm Dung nói dối là anh bị đau dạ dày nên nhờ tôi đi lấy thuốc, môi tôi rách vì cuống quá nên lỡ cắn phải. Lâm Dung giải thích nghe hợp lý quá nên bố mẹ tôi đều tin ngay.

Ăn xong tôi đưa bố mẹ về khách sạn, nói chuyện đôi câu với hai ông bà rồi bảo họ mau đi nghỉ vì sáng mai còn phải theo tour xuất phát sớm. Lúc ra đến cửa khách sạn, Lâm Dung và Nghị Nghị đều nhìn tôi.

Nghị Nghị hỏi: “Về ký túc xá?”

Lâm Dung đứng bên cạnh không nói gì.

Nếu không phải phòng của bố mẹ chỉ có một giường thì chắc chắn tôi sẽ ở lại chứ không về đâu.

“Ừ, tôi về ký túc xá trước, đồ của tôi đều ở đó mà.”

Nghị Nghị vui vẻ xoay người đi đánh xe, tôi nhìn Lâm Dung đứng trong bóng tối, gãi đầu nói: “Vậy em đi trước nhé…”

“Ba ngày.”

Tôi ngoảnh lại.

“Ba ngày, em trả lời anh.”

“À.”

Lâm Dung nghe thấy tôi đáp lại xong cũng quay người đi. Nhìn bóng lưng cô đơn của anh, tôi bỗng muốn lao đến ôm anh, nhưng tôi không biết hiện giờ mình thương anh nhiều hơn hay sợ anh nhiều hơn nữa.

Trong lúc tôi vẫn đang lưỡng lự, Lâm Dung đã hoàn toàn biến mất trong bóng tối.

“Tít tít”, tiếng còi xe vang lên, Nghị Nghị nhìn tôi qua cửa sổ xe.

Tôi thở dài đi tới.

Đèn hai bên đường vùn vụt lướt qua như một dây đèn phát sáng, trong xe chỉ có tiếng nhạc không lời nhẹ nhàng nhưng lòng tôi vẫn nặng trĩu, tâm trí chỉ toàn là bóng lưng cô đơn của Lâm Dung lúc ra về.

Cảnh vật bên đường càng ngày càng ít, lúc này tôi mới nhận ra hình như bọn tôi đang đi lên một cây cầu bắc ngang sông.

“Đây là đường về trường à?”

“Không phải.”

Tôi ngồi thẳng dậy nhìn Nghị Nghị: “Không phải về trường thì chúng ta đang đi đâu đây?”

Nghị Nghị đẩy kính trên sống mũi, đáp: “Nhà tôi.”

“Nhà ông?” Tôi hít vào một hơi, “Nghị Nghị, hôm nay tôi còn chưa tính sổ với ông chuyện ông bảo mẹ tôi sắp đi du học đâu đấy.”

Nghị Nghị bật cười, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.

“Đến nhà tôi rồi tùy ông tính sổ.”

“Á.” Tôi lấy lại thăng bằng, xe vừa phanh gấp ngay trên cầu.

“Sao lại dừng xe?”

Nghị Nghị tháo dây an toàn của cậu ấy trước rồi tiện tay tháo luôn cả của tôi, nói: “Xuống xe, đổi chỗ.”

“Hả?” Tôi nhìn xung quanh, bọn tôi vẫn đang ở trên cầu mà, “Không an toàn lắm đâu nhỉ?”

“Không sao, cầu này ít xe, tôi bật xi nhan cả hai bên rồi, tôi thấy tâm trạng ông tệ quá, cho ông xả stress một lát.”

Khi ngồi vào trong xe lần nữa thì tôi đã yên vị trên ghế lái rồi.

“Nghị Nghị, tôi thấy hơi sợ.”

Nghị Nghị vỗ vai tôi nói: “Không sao, cứ lái như lúc thầy giáo dạy ông là được, chúng ta sắp đi qua cầu rồi.”

Tôi nắm chặt vô lăng, mặc dù hơi hồi hộp nhưng cảm giác hưng phấn nhanh chóng lấn át hết mọi cảm xúc khác.

“Thấy thế nào?”

Tôi hú lên: “Đã lắm!”

Nghị Nghị ở bên cạnh nhìn tôi cười, đột nhiên cậu ấy cất giọng nói.

“Tô Đống, rời xa Lâm Dung đi.”

Lời tác giả: Vâng, câu chuyện sắp đến giai đoạn cao trào rồi, cao trào là nút thắt quan trọng thể hiện mâu thuẫn của nhân vật trong tiểu thuyết (mặt giáo viên Ngữ Văn) nên chắc hẳn mọi người đều rất kích động, nhưng có lẽ cao trào nho nhỏ này còn kéo dài một thời gian ngắn nữa, cả làng cứ bình tĩnh, giữ gìn phượng thể nha.

Kogi: Ý tác giả là sắp xuống hầm rồi:v