Một đêm không mộng mị, ngủ say đến bất ngờ, chỉ là có cảm giác bước chân hơi lâng lâng.
Hôm sau lúc ăn sáng với đàn chị, tôi vờ như không có chuyện gì nói chuyện phiếm với chị ấy rồi hỏi dò về người thuê căn phòng này trước đây là ai.
Đàn chị hồi tưởng lại.
Chị ấy thuê phòng này chưa lâu, chưa từng nhìn thấy người thuê cách vách, nhưng có mấy buổi tối học khuya đều nghe thấy tiếng mở đóng cửa ở bên cạnh, chị ấy đoán có thể anh ta là người làm việc ca đêm.
Người làm việc ca đêm, ừm, nghe có vẻ không đàng hoàng lắm.
Đàn chị còn kể có một lần chị ấy nghe thấy người đàn ông phòng bên hát, hát rất hay, vì vậy ấn tượng rất sâu sắc. Nhưng chị ấy ở chưa được hai tuần thì anh ta dọn đi, hôm đó đàn chị tan học về nhà đã thấy cửa phòng đó mở toang, trong phòng trống không rồi.
Chủ nhà từ bên trong đi ra, đúng lúc thấy đàn chị bèn hỏi chị ấy có quen bạn bè nào muốn thuê phòng không, sinh viên thì thường lành tính, thông thường sẽ không phá hoại phòng ở, mà như vậy cũng tiết kiệm được phí môi giới nữa.
Thế là có chuyện xảy ra sau đó.
Tôi lắc cốc sữa đậu nành trong tay, nội tâm càng thêm tò mò về người này, lần sau gặp chủ nhà nhất định phải tìm hiểu thêm xem sao.
So với cảm giác xấu hổ vì thủ dâm bằng nhật ký, tính hiếu kỳ của tôi vẫn lớn hơn một chút. Tôi muốn biết anh ta là người như thế nào mà có thể viết được suy nghĩ dâm dục của mình ra như viết tiểu thuyết vậy, đã thế còn không có chút ngượng ngùng hay xấu hổ nào. Hiện tại đang là cuối tháng 9, cách ngày đầu tiên trong quyển nhất ký gần một năm, hiện giờ anh ta thế nào rồi?
Suy nghĩ trong đầu tôi rối như mớ bòng bong, bất tri bất giác đã đi đến tòa nhà số 0 từ lúc nào, tòa số 0 là tòa nhà chính của trường và cũng chính là Viện Thiết kế, từ đó đủ để thấy trường tôi coi trọng Viện Thiết kế thế nào rồi đấy.
Bình thường tôi quen đi thẳng qua tòa số 0 rồi đi vào từ cổng tòa số 1, thực ra tầng 2, tầng 3 tòa số 0 và tòa số 1 thông nhau, chỉ là tôi không muốn đi. Nhớ tới chuyện đàn chị và Lâm Dung đều ở Viện Thiết kế, tôi chần chừ vài giây rồi mới nhấc chân đi vào.
Vừa vào tầng một tôi đã thấy hai bên cửa trưng bày rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, nào là tranh sơn dầu vẽ người và tĩnh vật, nào là những bức phác họa cầu đường, còn có cả bản thiết kế nhà cửa, đủ mọi màu sắc kiểu dáng đập thẳng vào mắt tôi.
Tôi nhìn lướt qua từng bức một, cho dù tôi là một tên mù nghệ thuật thì cũng cảm nhận được mỹ cảm mà những bức họa này mang lại. Kỳ lạ là nhìn hết cả hai hàng mà lại không thấy tác phẩm nào của Lâm Dung cả, nếu được trưng bày ở cửa ra vào đại sảnh thì chắc chắn phải là những tác phẩm xuất sắc nhất học viện chứ.
Có lẽ Lâm Dung cũng không giỏi như đàn chị nói. Tôi lập tức thở phào một hơi, sải bước đi vào bên trong, lúc sắp đến chỗ cầu thang thì đột nhiên nhìn thấy một hành lang cách đó không xa, bên trái là văn phòng giáo viên, đối diện là một hàng khung kính trưng bày. Tôi nhìn điện thoại di động, đến giờ học rồi, nhưng đằng nào cũng muộn, muộn chút nữa cũng chẳng sao, thế là liền tiến lại gần.
Nơi này trưng bày ảnh của những người nổi tiếng trong học viện, có rất nhiều người trong số đó đã tốt nghiệp, bên dưới tấm ảnh còn kèm theo giới thiệu tiểu sử và một danh sách dài tên các tác phẩm nghe rất kêu. Lúc đi gần đến cuối hành lang, một khuôn mặt mà tôi quen thuộc thình lình hiện ra.
Lòng tôi thoắt cái lạnh ngắt.
Mặc dù không muốn lắm nhưng tôi vẫn đến gần, đứng dưới khung kính, một thằng con trai cao 1 mét 78 như tôi cũng phải hơi ngửa cổ để xem, người nổi tiếng của Viện Thiết kế cần chúng ta phải kính ngưỡng thế này sao?
Không thể không nói tấm ảnh này được chụp rất xịn, chàng trai trong ảnh nở nụ cười tiêu chuẩn, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng hơi nhếch, đẹp trai ngây ngất. Nếu tôi là con gái thì chắc cũng nhũn hết người rồi. Tiếc rằng tôi là con trai, hơn nữa người này còn là tình địch của tôi, ngoại trừ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta tim đập nhanh hai nhịp, cảm giác duy nhất của tôi là: Ra vẻ vl.
Tôi nhìn tấm ảnh, phát hiện khung kính bên ngoài có thể đẩy ra, thế là tôi liền vươn tay đẩy thử, thế mà nó lại mở thật.
Lúc tôi định đóng lại thì phát hiện ra hình như góc dưới cùng trong ảnh có chữ, vì Lâm Dung trong ảnh mặc âu phục màu đen, chữ cũng màu đen nên không nhìn rõ lắm. Tôi thay đổi góc độ, mơ hồ nhìn thấy một chữ từ nét bút để lại.
Là chữ “Em”.
Đột nhiên có cảm giác sắp phá giải âm mưu gì đó.
Tôi hơi ngẩng đầu, bỗng có một bạn học từ xa chạy tới, tôi lập tức đứng thẳng dậy huýt sáo, chờ bạn đó đi rồi thì lại bắt đầu tìm góc độ để soi nhưng làm cách nào cũng không nhìn rõ mấy chữ phía sau.
Tôi nhìn xung quanh, không có ai hết.
Giờ này mọi người đi học hết rồi, xung quanh cũng không có người, chắc thầy cô cũng đang đi dạy cả.
Hay là…
Tôi lén thò tay vào, chắc vì ảnh chụp đã lâu nên một tấm ảnh lớn như vậy khẽ kéo đã tụt xuống, tôi giơ ra dưới ánh sáng nhìn chữ trên ảnh.
Trông giống nét chữ con gái.
Tôi chậm rãi đọc chữ viết trên đó.
“Em thích anh, Lâm Dung”.
Ặc, đọc xong tôi buồn nôn không chịu được. Mất bao nhiêu công sức, hóa ra là lời tỏ tình của một bạn gái.
“Em kia, em đang làm gì thế?”
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng chất vấn, tôi vội xoay người lại giấu ảnh ra sau lưng nhưng vẫn bị thầy giáo nhìn thấy.
“Sinh viên các em không cần đi học à? Em có biết mấy giờ rồi không? Mấy em gái đến trộm ảnh thì đã đành, em là con trai mà cũng đến trộm à!”
Thầy ơi, thầy hiểu lầm rồi.
“Em có biết cậu Lâm Dung này đang ở trong văn phòng không, em muốn gặp thì chờ năm sáu phút nữa cậu ấy sẽ ra.”
Nghe vậy tôi sợ toát mồ hôi lạnh, vừa luôn miệng xin lỗi vừa cố dán tấm ảnh vào trong khung kính, nhưng làm cách nào cũng không dán được.
“Thôi, đừng dán nữa, em cứ làm thế cũng không ra gì, em mau đi học đi, để đó tôi nghĩ cách.”
Tôi gần như chạy trối chết khỏi đó, trước khi đi còn nghe thấy thầy giáo ở phía sau nói: “Xem ra treo lên cao cũng không giải quyết được vấn đề.”
Chạy đến hành lang tầng hai, tôi chống hai tay lên gối gập người thở dốc, phát hiện tấm ảnh vẫn bị tôi nắm chặt trong tay, Lâm Dung trong ảnh đang nhìn tôi cười. Tìm thấy thùng rác ở một góc, tôi phẫn nộ ném ảnh vào: Cười cl.
Bước đến phòng học thì thầy đã bắt đầu lên lớp rồi. Tôi lẻn vào từ cửa sau, ngồi chỗ ngoài cùng ở hàng ghế cuối cùng. Hôm nay học ở phòng lớn nên đông người, tôi để cặp sách lên mặt bàn, móc điện thoại ra.
Một tin nhắn Wechat hiện lên.
Vương Nghị: Đến đâu rồi?
Tôi: Vừa mới đến.
Vương Nghị: Qua đây.
Tôi: Để tan học.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Vương Nghị: Qua luôn đi.
Tôi cầm cặp sách, ngượng ngùng chạy lên đằng trước trong ánh mắt chăm chú của thầy giáo.
Vừa ngồi xuống tôi đã hỏi Vương Nghị: “Có chuyện gì mà ông bắt tôi phải xuống ngay? Tôi ngồi đằng sau đang yên đang lành.”
Vương Nghị nhìn tôi: “Lát nữa kiểm tra tại lớp, tính là điểm kiểm tra thường xuyên.”
Tôi cạn lời: “Đại ca không biết có một thứ gọi là điện thoại sao?”
Vương Nghị không đáp, ngẩng lên tiếp tục nghe giảng.
Tôi reload Khoảnh Khắc (*) hai lần, nhìn thấy trạng thái đàn chị mới đăng: Hôm nay về nhà, mẹ nói sẽ nấu món ngon cho mình, chờ đợi~ing… bên dưới là một tấm ảnh biểu cảm đáng yêu.
(*) Khoảnh Khắc hay Moments là một chức năng của ứng dụng WeChat cho phép người dùng đăng các trạng thái của mình lên.
Tôi nhấn thích, hôm nay không cần về phòng thuê rồi.
Để đàn chị luôn nhớ đến mình, tôi quyết định lộ mặt ở Khoảnh Khắc.
Tôi đăng một tấm ảnh tự chụp toàn thân ở trước gương lúc sáng sớm thức dậy, caption là: Có lẽ mình chưa đủ xuất sắc, nhưng mình vẫn đang cố gắng từng ngày.
Nghe phát ói, quả nhiên tôi không phải người có chí tiến thủ như thế, vì vậy lại xóa đi thay bằng caption khác: Bị sự đẹp trai của chính mình đánh thức.
Thế này liệu có để lại ấn tượng xấu trong lòng đàn chị không nhỉ, dù sao trước mặt chị ấy tôi vẫn luôn tỏ ra ngoan ngoãn.
Tôi xoa xoa đầu, lại đổi một caption khác: Dũng cảm hơn, cố lên.
Coi như tự cổ vũ bản thân đi, hơn nữa tôi còn thầm hy vọng đàn chị đọc được trạng thái này xong sẽ hỏi tôi một vài câu hỏi vì sao, như vậy tôi có thể tỏ tình với chị ấy như một lẽ đương nhiên.
Đăng xong tôi liền tắt điện thoại nằm bò ra bàn chuẩn bị ngủ.
Tôi ngủ say như chết, đến khi Vương Nghị đẩy tôi tôi mới mơ màng mở mắt ra, ngẩng mặt lên nhìn đã thấy màn chiếu trên bảng có một đề bài.
Thầy giáo nói: “Đề này coi như bài kiểm tra tại lớp của học kỳ này, tính vào điểm kiểm tra thường xuyên, lấy giấy ra, cho các em mười phút, mười phút sau cán sự các lớp thu bài cho tôi.”
Tôi nhìn đề bài trên bảng, không phải đề hỏi đáp mà là đề ứng dụng cần tính toán.
Tôi chụp ảnh lên mạng tra, chỉ tra được kiến thức liên quan chứ không có đề bài y hệt. Tôi nhìn Vương Nghị, cậu ta bắt đầu viết rồi, đã thế càng viết càng dài.
Nhìn tờ giấy trắng tinh tươm trước mặt mình, tôi dùng cùi chỏ huých cậu ta, Vương Nghị không thèm phản ứng.
Tôi bại trận, khẽ nói: “Chẳng phải ông thích uống loại rượu gì ở cái quán trên đường Quỹ Nhai sao, hôm nay tôi không về phòng thuê nữa, tôi mời ông uống rượu, sao hả?” Vừa nói tim tôi vừa rỉ máu.
Sắc mặt Vương Nghị dịu đi một chút, tôi biết tính Vương Nghị mà, ngoài lạnh trong nóng, thực ra rất đáng để chơi thân, chỉ là hay thích hờn dỗi thôi, dỗ cái là được.
Quả nhiên Vương Nghị nhanh chóng viết xong bài rồi đẩy giấy sang bên cạnh tôi, liếc mắt nhìn đồng hồ rồi nói: “Chép nhanh, còn năm phút.”
Tôi dùng bả vai huých nhẹ cậu ta một cái, cười nịnh nọt: “Tôi biết ông tốt với tôi nhất mà.”
May mà tôi không sinh ra vào thời cổ đại, nếu không chắc chắn sẽ là một tên nịnh thần.
Hôm nay là thứ sáu, chỉ có một tiết buổi sáng, ăn trưa xong tôi và Vương Nghị về ký túc xá. Tôi mở điện thoại lên thấy đã có hơn ba mươi người nhấn thích, còn có rất nhiều người bình luận bên dưới. Bình thường tôi không thích đăng trạng thái lên Khoảnh Khắc lắm, không ngờ mình cũng nổi tiếng ra phết.
Vài đứa bạn hỏi tôi mua quần áo ở đâu, có đứa thì khen tôi đẹp trai, mẹ tôi bình luận nhắc tôi lần sau chụp ảnh nhớ lau sạch gương trước, bên trên có vết nước.
Tôi kéo xuống dưới, thấy đàn chị cũng bình luận rồi, cảm xúc lập tức dâng trào.
Đàn chị: Quần áo đáng yêu quá.
Mặc dù hơi thất vọng nhưng dù sao chị ấy cũng khen mình, có nghĩa là chị ấy công nhận tôi đẹp trai, tâm trạng tôi khá hơn nhiều, sự lúng túng ban ngày cũng bị tôi quên tiệt.
Ban đêm là một kiểu ban ngày với hình thức khác.
Trước khi ra ngoài, tôi thay một bộ đồ khá ăn chơi.
Vương Nghị khinh bỉ nhìn tôi nói: “Não ông chỉ dùng vào mấy thứ vô dụng này là giỏi, chuẩn bị lấy sắc dụ người hay gì?”
Tôi chải tóc, lơ đãng nói: “Đẹp trai người người yêu.”
Vương Nghị đi tới nhìn từ trên xuống dưới một lượt.