Quyền Quý Ngũ Chỉ Sơn - Khanh Ẩn

Chương 1: Nhà họ Cố có con dâu Vãn nương



Hoa hạnh, hoàng hôn, thiên phố* mưa nhẹ giòn tan.

*天街 (Thiên phố): Là đường trung tâm đế đô, thường dùng trong thơ cổ của Trung Quốc (Nguồn: Baidu)Sau cơn mưa đầu xuân, không khí mát rượi, hòa quyện với hương thơm nhẹ của hoa hạnh, từ ô cửa sổ hoa thị nhìn vào phòng.

Thẩm Vãn đang cúi đầu chấp bút, hít một hơi thật sâu hương hoa hạnh mát rượi, không khỏi hơi rùng mình, mặc dù đang là đầu xuân khí trời dần ấm lại, nhưng thời tiết vẫn còn se lạnh, cửa sổ mở lâu khó tránh sẽ cảm thấy lạnh.

Một đôi tay ấm áp từ phía sau đè lên vai nàng, nàng còn chưa kịp quay đầu nhìn lại thì sau lưng đã vang lên một giọng trách móc: “Vãn nương, đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, cái lạnh đầu xuân rất dễ xâm nhập vào người, đừng để bị lạnh. Cơ thể nàng vốn sợ lạnh, nếu tiếp xúc với gió lạnh nữa, hàn tà nhập thể, vậy thì phải làm sao?”

Thẩm Vãn thường hay nghe những lời lảm nhảm này nên đã có năng lực miễn dịch, nghe vậy cũng không phản bác, sắp xếp cẩn thận các bản thảo trên án thư theo thứ tự rồicất vào ngăn tủ, sau đó quay người lại cười nhẹ: “Rồi rồi rồi, đều nghe chàng hết, tiểu Đường Tăng của thiếp.”

Cố Lập Hiên nhướng mày, trừng mắt với nàng: “Lại nói những câu xằng bậy vô nghĩa.” Hắn vươn cổ tò mò nhìn bản thảo cất trong ngăn kéo, tò mò hỏi: “Vãn nương, lần này nàng viết thoại bản gì vậy? Lại là kỳ nhân dị sự* à? Hay là yêu hồ quỷ quái?”

*奇人异事 (Kỳ nhân dị sự): Theo mình hiểu thì là những con người và những câu chuyện kỳ lạ.

“Lần này là viết về kỳ nhân dị sự. Đại khái là kể về một cậu bé đến tiên sơn để bái sư học nghệ, sau đó trở về làm chuyện hành hiệp trượng nghĩa. Câu chuyện còn thiếu một cái kết, đợi khi nào hoàn, chàng cầm nó đi nhuận bút*, cầm bản sao đến thư cục ở ngoài.” Thẩm Vãn cũng không nói rõ, nàng cúi người kéo giá đỡ bên ngoài cửa sổ hoa thị, đặt lên án thư rồi từ từ đóng cửa sổ lại.

*Nhuận bút: Là khoản tiền do tổ chức, cá nhân khai thác, sử dụng tác phẩm trả cho tác giả, chủ sở hữu quyền tác giả khi tác phẩm được khai thác, sử dụng.

Ánh sáng trong phòng bỗng chốc tối sầm lại, xung quanh cũng lờ mờ không rõ.

Phân phó Cố Lập Hiên thắp ngọn đèn được sơn vẽ trên bàn cao có khung xương được làm bằng gỗ nhỏ, đặt đồ đậy lên, ánh sáng lờ mờ bao trùm trong căn phòng ngủ không mấy rộng rãi.

Cố Lập Hiên nắm lấy bàn tay yếu ớt không xương của Thẩm Vãn, đi đến bên giường ngồi xuống đối diện nhau, quay đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt không thể che giấu trong ánh nến mờ ảo, không khỏi nghĩ đến những khổ sở mà nàng phải chịu khi còn nhỏ, trong lòng cũng không khỏi đau nhói, mở miệng trách cứ: “Nàng đã chịu khổ từ nhỏ, xương cốt cơ thể nàng cho dù có được bồi bổ bằng canh ngon thuốc tốt cũng sợ là không thể khỏe mạnh lại được, nàng cần gì phải ngày ngày cặm cụi vào bàn phí sức viết những thứ kia chứ? Tuy ta chỉ là một quan chức nhỏ trong Binh Bộ, nhưng dù sao cũng là quan ở kinh đô, ăn dùng trong nhà không thiếu, làm gì cần nàng phải trợ giúp chi phí trong nhà chứ? Ngày nào nàng cũng làm việc hao tâm tốn sức như vậy, trái lại tướng công như ta thật là kém cỏi.”

Thẩm Vãn nhìn đôi lông mày bối rối bẽn lẽn của hắn, liền biết tuy hắn oán trách ngoài miệng, nhưng trong lòng chỉ lo nàng mệt người, trong lòng không khỏi mềm nhũn, kéo tay hắn lại gần mình, chầm chậm vuốt ve hai má, dịu dàng nói: “Cố lang chớ tức giận, từ khi chàng biết thiếp thì cũng biết cái tính không thích nhàn rỗi của thiếp rồi, không kiếm chút việc gì làm thì sợ là chán đến sinh bệnh. Trước kia đã nói, chàng cũng biết những con người xấu xa trong nhà thiếp, ngày ngày không phải vẩy nước quét nhà thì là giặt giũ, gánh nước, nấu cơm, ngay cả việc may vá mẹ kế cũng chưa từng để thiếp đụng vào, ngoài những công việc nặng nhọc thì thiếp còn có thể làm gì? Hiện giờ được vào cái tổ phú quý của Cố lang, may mà chàng không chê thiếp ngu dốt, vừa dạy thiếp đọc sách viết chữ lại vừa dạy thiếp làm thơ vẽ tranh, chàng nói xem thiếp đã theo chàng học những thứ này, sau này không viết viết vẽ vẽ, chẳng lẽ còn phải ngày ngày mỗi lúc gà gáy thì dậy sớm đi nấu nước, nấu cơm cho Cố lang?” Khi nói chuyện Thẩm Vãn dùng ánh mắt dò xét hắn, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng chứa đựng ý cười, cách nàng nhìn chăm chú vào hắn thật sự rất động lòng người.

Cố Lập Hiên bị trêu chọc như vậy, mặt bỗng đỏ bừng, lúng túng nói: “Có nha hoàn và bà tử hầu hạ mà, nàng cần gì phải làm những việc nặng nhọc như vậy? Hơn nữa làm gì có chỗ nào phú quý như nàng nói chứ, hiện tại ta chỉ là một quan nhỏ lục phẩm, phủ đệ cũng chỉ là một cái viện tử không lớn…”

“Cố lang” Thẩm Vãn ngắt lời hắn, nhìn hắn, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Chớ tự coi thường mình, có thể ở trong thành Biện Kinh tập trung nhiều nhà phú quý này, dòng dõi Cố phủ chúng ta không nổi bật, nhưng trong lòng Thẩm Vãn, Cố lang chính là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, Cố phủ càng là nơi phú quý đã cứu thiếp ra khỏi hố lửa, bên ngoài có tốt đẹp thế nào cũng không bằng nửa điểm của Cố phủ, chàng cũng không biết, hồi đó thiếp phải may mắn bao nhiêu mới có thể không sớm không muộn đúng lúc gặp được chàng. Hơn nữa Cố lang là người chính trực lương thiện, lại đầy bụng tài hoa, vừa qua khỏi nhược quán chi niên* thì đã là quan viên chính lục phẩm trong triều rồi, nếu có thời gian, chắc chắn sẽ bay vọt lên trời và đạt được hoài bão trong lòng.”

*Nhược quán chi niên: Tuổi 20

Cố Lập Hiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong ánh mắt Thẩm Vãn đầy tin tưởng, cỗ vũ và kỳ vọng, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, lưng hơi gù không nhịn được mà ưỡn thẳng lên, khuôn mặt đỏ bừng, cởi bỏ sự tự ti của ngày xưa và hơi có dáng vẻ tự tin.

Nhìn thấy hắn như vậy, trái tim Thẩm Vãn bỗng hơi nhói, vốn dĩ muốn dùng lời nói để cổ vũ hắn mong hắn có thể bớt tự ti và tủi thân, tự than thở rồi làm tổn thương mình, chẳng lẽ thấy nàng cổ vũ quá mức, hắn lại bắt đầu… tự tin về phương diện kia?

Trong lòng Thẩm Vãn cảm thấy bất an, nhưng nàng không dám thể hiện ra mặt, vì sợ sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của hắn, nhưng vẫn dịu dàng nhìn hắn cười.

Cố Lập Hiên có hơi kích động, nghĩ đến thuốc bổ lén uống mấy ngày qua, lúc này thân thể hơi nóng lên, hẳn là thuốc thật sự có tác dụng.

Nghĩ đến đây, Cố Lập Hiên đã lấy sức cho mình, đôi tay run rẩy chậm rãi vuốt ve đôi má trắng sứ và mịn màng của nàng.

“Nương tử, Vãn nương…” Cố Lập Hiên ấn vai muốn đẩy nàng ra tháp: “Vãn nương, mấy ngày nay ta… ta kiếm được một phương thuốc mới, nàng tin ta, lần này nhất định sẽ được.”

Ánh nến mờ ảo, trên khuôn mặt đó hơi vội vã, đôi má ửng hồng đung đưa háo hức, đỏ bừng rồi lại hồi hộp lo lắng, trong lòng Thẩm Vãn chua xót, hơi đồng cảm với chàng thanh niên vừa qua hai mươi tuổi này. Ở thời hiện đại, hắn chỉ là một sinh viên năm nhất, năm hai, chỉ là một cậu học sinh ngây thơ non nớt tràn đầy hy vọng về tương lai, nhưng ở thời đại này, với tư cách là con trai duy nhất trong nhà hắn đã sớm vào triều làm quan, ban ngày trải qua những mưu mô của quan trường, ban đêm lại chịu đả kích nặng bởi thể chất kém cỏi của mình… Thẩm Vãn nhắm mắt im lặng thở dài, đã ba năm, Cố Lập Hiên cũng đã âm thầm đi tìm vô số lương y, nhưng lại không có chút khởi sắc nào. Về phần phương thuốc mới mà hắn nói… Ba năm kinh nghiệm nói cho nàng biết, cho dù không nói cũng biết, nàng thực sự không đành lòng nhìn thấy bộ dạng bị chịu đả kích của hắn.

Như để xác nhận phỏng đoán trong lòng nàng, khi hắn luống cuống cởi tiết khố của nàng, một luồng ấm nóng từ tơ lụa mềm mại thấm vào tiết khố đến làn da mịn màng ở bắp đùi của nàng.

Cơ thể của Cố Lập Hiên đông cứng lại.

Thẩm Vãn vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, liền thấy hắn mở to hai mắt, kinh ngạc, lúng túng, bối rối và khó xử v.v hiện lên trong ánh mắt, sự hỗn loạn trong đáy mắt biến thành hư ảo, cổ họng không khỏi khô khốc, nàng đau lòng muốn đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của hắn, nhưng giây tiếp theo thấy hắn bối rối đứng dậy khỏi cơ thể nàng, chạy trối chết.

Bàn tay đang giơ lên ​​của Thẩm Vãn từ từ buông xuống, một tiếng thở dài lặng lẽ tuôn trào trong đêm tĩnh lặng.

Sau khi lau chùi và thay quần áo sạch sẽ, nàng buông màn xuống và từ từ nằm vào trong, nhắm mắt lại để bản thân không suy nghĩ, không nói cũng không làm gì, điều chỉnh hơi thở và cố gắng để bản thân chìm vào giấc ngủ.

Khi hơi thở của nàng dần ổn định, bên ngoài giường mới từ từ trũng xuống.

Cả hai ngủ quay lưng vào nhau như thường lệ.