Quyền Quý Ngũ Chỉ Sơn - Khanh Ẩn

Chương 20: Một vai gánh hai nhà



Nắng oi tháng năm tháng sáu, là lúc mà thời tiết nóng nhất, khí hậu trong thành Biện Kinh ngày càng nóng bức khó chịu, đến cả côn trùng và chim chóc cũng hót ỉu xìu.

Cơ thể của Thẩm Vãn luôn yếu ớt, vừa sợ lạnh vừa sợ nóng. Mấy ngày nay nàng núp ở trong nhà không dám ra khỏi cửa, nàng cảm thấy chỉ cần bước ra khỏi nhà một bước, ánh nắng chói chang ngoài trời có thể nướng chín nàng.

Để giảm bớt cái nóng, chỉ có thể mở rộng cửa sổ, cho người trải chiếu ngồi trước cửa sổ rồi múc nước lạnh từ giếng sâu đặt ở xung quanh, thỉnh thoảng cầm quạt hương bồ phe phẩy gió, dù sao cũng bớt nóng được một chút.

Còn cơ thể mẹ Cố béo, lại càng sợ nóng ghê gớm hơn, mẹ chồng nàng dâu hai người dứt khoát từ bỏ ý định ra ngoài, hầu như cả mùa hè đều ở trong phủ trò chuyện tán gẫu, bện lạc tử* và thảo luận về kiểu dáng xiêm y.

Tất nhiên, cũng có những lúc không thể không ra khỏi phủ. Ví dụ như bây giờ kiệu của phủ thị lang đã đến trước cửa nhà họ Cố, là người mà Ngu phu nhân sai đến để mời Thẩm Vãn đến phủ thị lang để trò chuyện.

Thẩm Vãn đành phải mặc lại y phục rồi ra khỏi phủ, may mắn là trên đường đi mặc dù bị giày vò một chút, nhưng sau khi vào phủ thị lang thì mát mẻ hơn nhiều. Dù sao của cải của phủ thị lang cũng nhiều hơn phủ chủ sự của họ không chỉ một phần, nhân lực đầy đủ nên nước giếng được thay thường xuyên không nói, các nha hoàn bà tử cũng được rảnh tay thỉnh thoảng đến thay phiên nhau quạt, thực sự rất mát mẻ. Huống chi, Hoài Âm Hầu phủ đối đãi với phủ thị lang rất tốt, thường xuyên phái người mang đồ đựng đá sang, mấy khối băng vừa đặt vào trong phòng, nhiệt độ liền thay đổi.

Hôm nay tình cờ Tần ma ma cũng ở đây, khi nhìn thấy Thẩm Vãn đi vào, liền gọi nàng đến ngồi bên cửa sổ.

“Ôi chao, nhìn ngươi đổ mồ hôi đầm đìa kìa, có phải nóng quá không? Mau ăn miếng dưa hấu giải nhiệt đi, vừa mới múc nước giếng lên không lâu, mát mẻ lắm.” Thẩm Vãn còn chưa ngồi xuống, Ngu phu nhân đã cầm lấy mâm trái cây trên bàn hoa mơ đẩy tới trước mặt nàng, kêu nàng ăn dưa.

Thẩm Vãn hành lễ với Tần ma ma và Ngu phu nhân. Sau khi ngồi xuống, nàng lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay thêu hoa lan màu lam, vừa lau mồ hôi lấm tấm trên trán và cổ, vừa khẽ cười: “Ta thích đến phủ của người, không chỉ bớt nóng mà còn có lộc để ăn. Bí đỏ Tây Vực này là hàng hiếm, ở thành Biện Kinh dù có tiền cũng khó mà mua được, lại để cho ta được ăn miễn phí, thật là ngại quá.”

Ngu phu nhân nhìn nàng, cười nói: “Phải biết người ta đặt biệt danh cho ta là Ngu lột da, thì há có thể ăn đồ của ta miễn phí? Lát nữa để ngươi vẽ thêm vài kiểu hoa văn nữa, nếu không sẽ bắt ngươi phải trả tiền dưa mới được.”

Tần ma ma và Thẩm Vãn đều bật cười.

Sau khi lau tay sạch sẽ, Thẩm Vãn cất khăn đi, vươn tay cầm một miếng dưa đã cắt, cười nói: “Vậy hôm nay ta sẽ lấy hết can đảm để nếm thử xem dưa của nhà Ngu lột da có mùi vị gì, cùng lắm thì bán thân hiến nghệ, vẽ thêm vài bức hoa văn cho người, vài tờ giấy vụn đổi được vài miếng dưa quý, nhìn thế nào cũng rất có hời.”

Ngu phu nhân vốn thích dáng vẻ hào phóng không ngượng nghịu của Thẩm Vãn, nghe vậy cũng cười nói: “Này, sao nghe thế nào cũng thấy ta bị lỗ vậy, chẳng lẽ đây là một vụ làm ăn mua bán lỗ vốn?”

Thẩm Vãn cắn một miếng dưa mát lạnh, cảm thấy miệng tràn đầy nước, đôi mắt xinh đẹp long lanh cười cong lên: “Có lỗ hay không thì ta không biết, ta chỉ biết dưa của người khá ngọt.”

Tần ma ma thấy cử chỉ của Thẩm Vãn phóng khoáng khéo léo, không kiêu ngạo siểm nịnh cũng không e dè ngại ngùng, nhìn lời nói và việc làm của nàng, vừa có vẻ đoan trang tao nhã của nữ tử, vừa có chút thẳng thắn bộc trực của nam nhi. Sau vài lần tiếp xúc, bà càng cảm thấy nương tử nhà họ Cố này là người có tính tình hiếm thấy, nói chuyện với nàng thực sự rất thoải mái, khó trách Ngu phu nhân là một người có mắt cao hơn đầu, lại đối xử với nàng có vài phần thật lòng.

Mọi người cười nói rôm rả một lúc, Ngu phu nhân lại bắt đầu nói đến tin đồn trong kinh thành: “Lúc trước ta đã nói rồi, chuyện của Trung Cần bá tước phủ không giấu được lâu đâu, nhìn xem, mới qua không bao lâu, chẳng phải đã tuyên bố với bên ngoài đích thứ tử một vai gánh hai nhà rồi sao? Nghe nói, vị đó của nhị phòng tức đến nỗi suýt chết, tướng công tốt của mình chỉ qua một đêm đã bị người phụ nữ khác cướp đi một nửa, thì làm gì có ai có thể chịu được? Nói cho cùng, còn không phải do vị đó của chi trưởng không cam lòng cô đơn canh giữ linh vị, tịch mịch khó chịu, lưu luyến hồng trần thế gian. Một người ham mê nữ sắc, một người thì không cam chịu cô đơn, thật ra rất xứng đôi.”

Thẩm Vãn gật đầu, lời phân tích này rất sắc bén. Ngày hôm đó sau khi hồi phủ, đương nhiên nàng đã hỏi mẹ Cố một vai gánh hai nhà có nghĩa là gì, mặc dù sắc mặt mẹ Cố hơi kỳ lạ, nhưng bà cũng vẫn giải thích chung chung cho nàng một lượt. Trái lại khiến nàng cực kỳ ngạc nhiên, không ngờ ở thời đại này lại có chuyện như vậy, đúng là vô lý.

Tần ma ma dường như cũng dâng lên vẻ lo lắng, lập tức nhíu mày, vẻ mặt hơi thất thần. Một lúc sau, bà buồn bã thở dài, nói: “Cũng là vì ​​con nối dõi… Bây giờ chi trưởng đã có hương hỏa, làm cha mẹ cũng được an tâm rồi.”

Ngu phu nhân nghe vậy thì rất kinh ngạc, cũng không biết có phải là bà ta đã hiểu sai ý hay không, luôn cảm thấy lời nói này có hàm ý gì đó. Mặc dù trong lòng hơi nghi ngờ, nhưng ngoài mặt cũng không hỏi kỹ, vì vậy chỉ thuận theo đề tài của Tần ma ma rồi tiếp lời: “Nói đến con nối dõi, nghe nói hương khói của chùa Phổ Tế rất thiêng, Tống tử nương nương ở đó rất linh. Lần trước ta đã nói với Vãn nương, khi nào thời tiết mát mẻ hơn nhất định sẽ đến đó bái lạy, nhưng đã một tháng trôi qua rồi, hôm nay cũng không phải lúc có tiết trời mát mẻ, thật là khó chịu.”

Ngu phu nhân không biết chuyện của Thẩm Vãn, mà Tần ma ma là người biết chuyện, đương nhiên sẽ không chủ động nói chuyện riêng tư này cho bà ta biết, cho nên cho đến bây giờ, Ngu phu nhân vẫn chỉ nghĩ rằng là do cơ duyên của Thẩm Vãn chưa đến, nên nàng vẫn chưa thể mang thai.

Thẩm Vãn sợ nhất là nhắc tới đề tài này, vừa nghe được lời này là tim đập thình thịch, lập tức muốn mở miệng chuyển chủ đề, không ngờ lúc này Tần ma ma lại mở miệng đổi chủ đề: “Hôm nay vốn là mời mẹ chồng ngươi đến đây nói chuyện, nhưng sau đó nghĩ lại với thể chất của bà ấy chắc là càng sợ nóng hơn, nên không làm khó bà ấy đi đi lại lại. Không biết dạo này bà ấy có khỏe không?”

Thẩm Vãn vội nói: “Chuyện của mẹ chồng làm phiền ma ma hao tâm tổn trí rồi. Đúng là thời tiết nóng không chịu nổi, gần đây mẹ chồng đều ở nhà tránh nóng nên ít khi ra ngoài nửa bước, mấy ngày trước bà ấy còn nói với ta khi nào trời hết nóng, nhất định sẽ tập thể dục mỗi ngày để ốm một chút, nếu không mùa hè năm nào cũng phải bị giày vò như vậy.”

Tần ma ma đồng tình gật đầu: “Đúng là nên làm như vậy, không chỉ vì bị giày vò bởi cái nóng mùa hè, mà cơ thể thừa cân quá cũng dễ mắc một số bệnh.”

Ngu phu nhân dường như nghĩ tới điều gì đó, thuận miệng nói: “Đúng rồi Vãn nương, mấy hôm trước lúc đang đi trên đường ta tình cờ gặp được mẹ chồng ngươi. Lúc đó ta thấy bà ấy đang nói gì đó với một chàng thanh niên ở quán trọ, nên ta không tiện tiến lên chào hỏi. Sau này lại tình cờ gặp chàng thanh niên trẻ tuổi ấy vài lần, nghe người ta nói hình như là thư sinh vào kinh thi cử, chẳng lẽ là người thân trong tộc của nhà ngươi?”

Thẩm Vãn rất ngạc nhiên, chuyện xảy ra mấy ngày gần đây sao? Sao nàng chưa bao giờ nghe mẹ chồng nhắc đến. Hơn nữa nhà bọn họ chẳng phải đã bất hòa với người trong tộc từ lâu rồi sao, cũng hơn mười năm không liên lạc, làm sao là người trong tộc được? Nếu như không phải vậy thì y là ai, tại sao mẹ chồng lại giấu mọi người?

Nghĩ như vậy, trên mặt Thẩm Vãn lộ ra vài phần do dự: “Chắc là con cháu của nhà thế thúc thế bá thân thiết nào đó, giao cho mẹ chồng trông nom. Tính tình của cha chồng ta mọi người cũng biết rồi đó, mẹ chồng nào dám giao cho ông ấy, chỉ có thể tự mình ra mặt sắp xếp thôi.”

Tần ma ma ở bên cạnh nghe, vốn cũng không quan tâm lắm, lúc Ngu nương tử nhắc tới chàng thanh niên trẻ tuổi, tâm niệm chợt lóe nhưng cũng không nghĩ kỹ. Nhưng sắc mặt không giấu nổi ngạc nhiên và mù mờ của Thẩm Vãn, khiến người ta không khỏi nhìn và suy nghĩ lại chuyện này. Một chàng thanh niên trẻ tuổi trong gia tộc vào kinh thi cử, đến đây tìm nơi nương tựa cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, tại sao mỗi lần gặp mặt đều phải lén la lén lút? Chẳng lẽ có gì đó mờ ám không muốn cho người ta biết?

Phải nói rằng kế hoạch của mẹ Cố là cực kỳ bí mật, người khác cũng khó đoán được chuyện đó. Nhưng trời xui đất khiến thế nào Tần ma ma trong lúc vô tình lại biết được chuyện riêng bí mật của nhà họ Cố, thêm nữa là gần đây bà rất quan tâm đến chuyện con nối dõi, mỗi khi nghĩ đến chuyện gì là bà ta lại vô thức nghĩ đến con nối dõi. Quá nhiều sự trùng hợp, sợ là mẹ Cố nằm mơ cũng không ngờ rằng Tần ma ma lại ma xui quỷ khiến mai mối cho hai bên bởi vì chuyện này.

Mà Tần ma ma của lúc này trố mắt đứng nhìn, hiển nhiên là bị suy đoán chợt lóe lên vừa rồi của mình làm cho trở tay không kịp.

Sự kỳ lạ đột ngột của Tần ma ma khiến hai người họ giật nảy mình, vội vàng hỏi.

Tần ma ma xua tay biểu thị mình không sao, nhưng ánh mắt kinh sợ của bà vẫn không khỏi đảo quanh người Thẩm Vãn. Đích thứ tử của Trung Cần Bá tước phủ một vai gánh vác hai nhà, dù sao thì cái thai của con dâu chi trưởng vẫn là máu mủ của nhà họ Liễu, nếu tình huống này được nhìn từ góc độ của nhà họ Cố, chẳng phải là cũng giống như vậy sao? Dù sao cũng là máu mủ của nhà họ Cố. Như vậy thì nhà họ Cố có con nối dõi rồi, còn có thể bảo toàn danh tiếng của Cố chủ sự, vẹn cả đôi đường, cớ sao mà không làm?

Tần ma ma đã ngộ ra được điều này, lúc này trong đầu bà đùng đoàng như sét đánh, bà làm sao cũng không thể ngờ được rằng mẹ của Cố chủ sự nhìn thì an phận hiểu lễ, lại có quyết tâm đập nồi dìm thuyền như vậy, quả là có thể so với bán trời không văn tự.

Còn cô con dâu nhà họ Cố này… Bất ngờ hiện lên trước mắt bà ta là chuyện ở cửa hiệu tơ lụa Cố Ký ngày hôm đó, khi Ngu phu nhân nhắc đến chuyện Bá tước phủ một vai gánh vác hai nhà, Cố phu nhân liền nhìn con dâu của bà ấy bằng sắc mặt kỳ lạ.

Tần ma ma thầm thở dài không biết có ý gì, thấy khuôn mặt yếu ớt của bà hơi nhăn lại, mang theo vẻ khó hiểu mơ hồ, nghĩ đến chuyện mẹ chồng nàng chưa từng tiết lộ chút nào về chuyện này cho nàng biết, tạm thời giấu giếm chuyện này với nàng. Nếu như có một ngày lớp giấy dán cửa sổ này thật sự bị dỡ bỏ, với tính tình của nàng, nàng có tình nguyện chịu an bài như vậy không? Nhưng mà, cho dù là không muốn nhưng nếu mẹ chồng đưa ra yêu cầu như vậy với nàng, với tư cách là con dâu, nàng có thể làm thế nào đây?

Suốt đường trở về Hoài Âm Hầu phủ, Tần ma ma vẫn còn suy nghĩ về chuyện này.

Dưới ánh nắng chói chang, Tần Lục cởi trần cầm thương, thở hổn hển hăng say vung thương, một cú quét đuôi rồng bay qua, suýt chút nữa đâm trúng Tần ma ma đang ngẩn ngơ suy tư tiến vào viện.

Cũng may y kịp thời dừng lại, vội vàng tiến lên kiểm tra, miệng không khỏi oán trách: “Mẹ, vừa rồi mẹ đang nghĩ gì mà say sưa vậy, cũng không nhìn đường đi, suýt chút nữa đã bị con đánh bay rồi.”

Tần ma ma phản ứng theo bản năng nói: “Còn không phải là do nhà họ Cố đó…” Đột nhiên dừng lại một chút, khinh thường nhìn y: “Không nói chuyện này với một tên thô lỗ như con.”

Tần Lục lập tức trừng mắt: “Tại sao không nói chuyện này với con? Tưởng con không biết mẹ đang nói về phủ chủ sự nhà họ Cố sao? Lần trước tên lưu manh đó muốn động tay với mẹ, còn tùy tiện kết thân với phu nhân quá cố của Hầu phủ chúng ta hay gì đó, nếu không phải mẹ ngăn con thì lúc đó con đã đi đánh cho ông ta một trận bầm dập rồi! Chuyện này con vẫn còn nhớ rõ, chỉ cần có cơ hội là con sẽ phi đến đánh ông ta một trận tơi bời!”

Tần ma ma nhìn chằm chằm Tần Lục, tim đập thình thịch: “Con nói cái gì? ” 

Tần Lục nói: “Chuyện này con vẫn còn nhớ rõ, chỉ cần có cơ hội là con sẽ phi…”

Tần ma ma ngắt lời: “Câu trước.”

Tần Lục sững sờ, suy nghĩ một chút, gãi gãi đầu nói: “Lần trước tên lưu manh đó muốn động tay với mẹ, nếu không phải mẹ ngăn con thì lúc đó con đã đi đánh ông ta một trận bầm dập rồi! Còn dám tùy tiện kết thân với phu nhân quá cố của Hầu phủ chúng ta hay gì đó… Có lẽ là nói cái này, con cũng không nhớ nữa.”

Tần ma ma hít một hơi lạnh.

Dùng sức đấm vào ngực, thất tha thất thểu bước vào phòng, bà ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
— QUẢNG CÁO —