Quyền Quý Ngũ Chỉ Sơn - Khanh Ẩn

Chương 23



Lúc trời tờ mờ sáng, Cố Lập Hiên cả đêm không ngủ đứng dậy bắt đầu mặc quần áo, ánh sáng trong trẻo bên ngoài lờ mờ xuyên qua giấy dán cửa sổ chiếu vào căn phòng u tối khiến sắc mặt hắn càng thêm ủ rũ và âm u.

Sau khi đi lấy nước, lau mặt và cạo râu xong, Cố Lập Hiên đứng ở cửa hồi lâu, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, hắn hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước ra ngoài.

Sau khi đi xuống lầu, dưới ánh mắt ngạc nhiên của tiểu nhị ở quán trọ, hắn đến chỗ tối hôm qua mình ngồi trong đại sảnh, kéo ghế rồi ngồi xuống. Sau đó hắn gọi một bình trà và uống với vẻ mặt ảm đạm.

Tiểu nhị quán trọ cảm thấy vị khách này rất kỳ lạ, nhìn cũng không giống người nơi khác đến, dù sao ngày nào cũng có hạ nhân đến mang quần áo cho hắn để thay, tuy chỉ là quần áo bình thường nhưng nhìn chất liệu có vẻ không rẻ, hẳn là đến từ nhà phú quý nào đó, không biết là vì lý do gì mà không ở nhà, thể nào cũng ở quán trọ của họ lâu dài. Hành vi cũng rất kỳ lạ, hắn thường ngồi một mình không nói chuyện đến nửa đêm, sáng sớm hôm nay gà còn chưa gáy hắn đã xuống đây uống trà, đúng là một kẻ lập dị.

Mặc người khác nghĩ gì về mình, hắn vẫn chỉ mãi uống trà từ giờ dần hai khắc đến giờ mão ba khắc*.

* Từ khoảng 3h30 đến 7h45

Khi Cố Lập Doãn xuống lầu vẫn đang hết sức phấn khởi thảo luận với các bạn đồng môn về chuyện hôm nay lúc đi du hồ nên ngâm thơ và làm thơ về đề tài nào.

Không ngờ vừa xuống đại sảnh tầng một đã bị một thanh niên mặc thường phục màu nâu chặn lại, y ngạc nhiên giương mắt nhìn thì thấy người đàn ông chặn đường phía trước có vẻ mặt mệt mỏi, sắc mặt u sầu, mặt mày đoan chính tuấn tú, vả lại không hiểu sao nhìn cũng hơi quen mắt.

“Vị huynh đài này…”

Cố Lập Hiên giương mắt nhìn hắn, vẻ mặt kìm nén những cảm xúc không rõ, nhưng vẫn dùng vẻ ôn hòa thường ngày nói: “Ta là Cố Lập Hiên.”

Lúc này nhà họ Cố đang ăn sáng, nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa còn thắc mắc, mới sáng sớm mà ai tới đây giờ này?

Mẹ Cố kêu người ra mở cửa nhìn xem, cha Cố đương nhiên không để ý tới chuyện bên ngoài, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, bất cứ chuyện gì cũng không liên quan gì đến ông ấy, Thẩm Vãn thì cúi đầu im lặng ăn uống, từ sau khi xảy ra chuyện đó dường như nàng đã tách mình ra khỏi nhà họ Cố, hễ có chuyện gì cũng không mảy may quan tâm.

Đối với chuyện này mẹ Cố cũng cảm thấy vô cùng bất lực, còn kẻ khởi xướng thì dứt khoát trốn ra ngoài không dám về nhà, người mẹ chồng là bà cảm thấy áy náy trong lòng nhưng cũng không biết nên khuyên giải từ đâu, một gia đình đang êm đẹp như đang xuất hiện tình trạng tan vỡ, sớm biết như vậy bà cần gì phải nghĩ đến chuyện đó chứ?

Đương lúc bà đang ngầm tự trách mình thì bên ngoài truyền đến tiếng kinh ngạc của Song Thọ: “Phu nhân, thiếu gia trở về rồi…”

Mẹ Cố vừa giật mình vừa vui mừng, sau đó nhìn về phía Thẩm Vãn theo phản xạ.

Thẩm Vãn chỉ cảm thấy vết thương chưa lành ở khóe mắt lại đau âm ỉ.

Ánh mắt trầm xuống, Thẩm Vãn vẫn ngồi trên bàn không hề cử động, vẫn duy trì tiến độ ăn cơm như trước đó.

Mẹ Cố mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt ra được một lời, thở dài đứng dậy định ra đại sảnh đón người thì lúc này bọn người Cố Lập Hiên đã vào nhà.

Dường như khi nhìn thấy người tới dừng lại mẹ Cố vô cùng sợ hãi, vô thức lùi về phía sau một bước, chiếc ghế gỗ nặng phía sau đập mạnh vào bàn ăn phát ra âm thanh nặng nề chói tai.

Nhìn thấy mẹ mình sợ hãi, không biết vì sao trong lòng Cố Lập Hiên lúc này cảm thấy một loại sảng khoái không thể tả. Khóe miệng hắn ẩn ẩn nụ cười, hắn nhiệt tình giới thiệu: “Cha, mẹ, e là cha mẹ còn chưa biết, đây là đường đệ Cố Lập Doãn của nhà tam đường thúc, mấy ngày trước đã sớm đến kinh thành để chuẩn bị cho kì thi hội năm sau. Hôm nay tình cờ con gặp được đệ ấy. Nếu đã là thân thích của mình thì có lý nào để đệ ấy sống ở quán trọ bên ngoài, há chẳng phải người ta sẽ nói nhà họ Cố chúng ta không có đạo đãi khách sao? Thế nên con mới đưa đệ ấy về nhà, đã nhiều năm rồi chúng ta chưa gặp thân thích trong tộc để cùng quây quần nói chuyện, mặt khác cũng là để đường đệ ở lại nhà mình, dù sao ở trong nhà cũng tiện hơn, cũng có thể yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi hội năm tới.”

Lúc này Cố Lập Doãn ôm hai hộp quà lớn đang đỏ mặt và khá bối rối. Nghe vậy, y liên tục lắc đầu, xấu hổ: “Không không, là vãn bối đã thất lễ, nếu đã đến Biện Kinh nào có lý không đến nhà hỏi thăm trước chứ? Để kéo dài đến tận ngày hôm nay, còn để đường huynh đích thân mời tới, vãn bối thật là… thật là không biết xấu hổ.” Đáy lòng của Cố Lập Doãn kêu gào, hôm nay y thật là đã quá thất lễ, y thấy hối hận vì không từ chối lời mời của đường huynh, mới sáng sớm đã vội vàng đến phủ viếng thăm. Lại đến ngay lúc nhà người ta đang ăn sáng nữa chứ, tuy là thân thích trong tộc nhưng cũng rất thất lễ và mất mặt, thực sự có thể khiến y phải xấu hổ suốt ba ngày ba đêm.

Mẹ Cố lúc này mới hoàn hồn, đồng thời cũng bị sốc khi nhận ra lúc nãy mình đã phản ứng thái quá, chuyện đã đến nước này trên mặt bà chỉ có thể vui vẻ mỉm cười, lén lút kéo tay cha Cố vẫn đang còn trong trạng thái lờ mờ, cố gắng cứu vãn sự thất lễ khi nãy: “Ta sớm đã nhận được thư của mẹ con, không ngờ con lại khởi hành đến Biện Kinh sớm như vậy. Con cũng thật là, đã tới đây rồi tại sao không đến nhà luôn mà lại đi ở ngoài quán trọ, ở đó người đông phức tạp, nếu con mà xảy ra chuyện gì thì ta và bá phụ của con phải ăn nói thế nào với cha mẹ con đây?”

“Lời này của nhị bá nương làm vãn bối xấu hổ quá. Là vãn bối không đúng, đáng lý nên đến thăm hai vị trưởng bối trước mới đúng, bây giờ lại khiến các vị trưởng bối vất vả lo lắng, đều là do vãn bối suy nghĩ không chu toàn.” Cố Lập Doãn liên tục vái lạy. Y đương nhiên biết chuyện nhà mình và cả nhà nhị bá phụ năm xưa có lục đục với nhau, nếu nhị bá nương đã không muốn nhắc đến chuyện trước đó y đương nhiên sẽ không đích thân vạch trần để tránh xấu hổ.

Cha Cố dùng đôi mắt ti hí nhìn Cố Lập Doãn từ trên xuống dưới, kinh ngạc một lúc mới hoàn hồn: “Ôi trời ơi, là người nhà tam đệ thật sao? Trong nhà con là thứ mấy?”

Cố Lập Doãn vội vàng đáp: “Thưa nhị bá phụ, con là thứ hai trong nhà, trong tộc đứng thứ chín.”

Cha Cố thở dài như đang nhớ lại: “Ta vẫn nhớ lúc đó đứa thứ hai nhà tam đệ chỉ nhỏ như vậy, thoáng cái nhiều năm trôi qua con đã lớn như vậy rồi…” Cha Cố rất giỏi làm điệu bộ bằng tay, không khỏi liếc nhìn con trai mình, cảm khái: “Nhìn hai huynh đệ các con trông có nhiều nét rất giống nhau.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt của mẹ Cố và Cố Lập Hiên đều thay đổi.

Dường như sự xuất hiện của người trong tộc khiến cho cha Cố tìm lại được cảm giác của một đại gia đình, mặc kệ sắc mặt của mẹ Cố và những người khác ra sao, với tư cách là chủ nhà ông ấy bước tới nhận quà từ tay Cố Lập Doãn rồi phân phó hạ nhân đem nó đi cất, lại tiếp tục phân phó lấy thêm một cái ghế và một bộ bát đũa rồi kéo y ngồi vào bàn: “Con đến là được rồi, còn mang thêm quà cáp làm gì nữa? Thật là khách sáo quá. À đúng rồi, chắc con vẫn chưa gặp đường tẩu của con đúng không? Đường huynh của con đã thành hôn ba năm trước, ta lo là đường xá xa xôi các con đến đây không tiện nên cũng không mời các con.”

Lúc đi vào Cố Lập Doãn y đã nhìn thấy một nương tử trẻ tuổi quay lưng về phía mình, lúc đó y đã đoán đây hẳn là đường tẩu của mình, nhưng lúc đó chưa giới thiệu nên y cũng không dám nhiều lời. Bây giờ đã nói rõ, y đương nhiên vội vàng chắp tay chào hỏi: “Đường đệ Lập Doãn ra mắt đường tẩu, đường tẩu mạnh khỏe.”

Ngay từ lúc mẹ Cố kéo cha Cố đứng lên, Thẩm Vãn cũng đứng dậy lặng lẽ đứng sang bên cạnh. Bây giờ Cố Lập Doãn hành lễ vấn an, Thẩm Vãn liền bước sang một bên, gật đầu nói: “Chào đường đệ.”

Sau đó Cố Lập Doãn liền bị cha Cố kéo đến ngồi bên cạnh mình, y bắt đầu bữa ăn đầu tiên ở nhà họ Cố.

Bữa sáng này Cố Lập Doãn ăn với một tâm trạng vô cùng bứt rứt và áp lực. Nhị bá phụ như mở miệng ra là nói không ngừng nghỉ, giọng nói phấn khởi và ầm ĩ, thỉnh thoảng thì đập bàn chốc chốc thì giậm chân, dù lúc ở nhà đã nghe nói về tính cách của vị nhị bá phụ này nhưng y vẫn khó mà tưởng tượng được một lão gia cử nhân lại có hành vi cử chỉ khiếm nhã như vậy; nhị bá nương thì dường như có vẻ lạnh lùng, đôi khi xen vào vài lời cũng có vẻ cứng nhắc, như thể cố tình kéo dài chủ đề; đường huynh ngồi đối diện dù trên mặt mỉm cười nhưng luôn cảm thấy trong mắt có sự hậm hực khiến người ta có cảm giác không quá gần gũi; trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy đường tẩu ở xéo đối diện, vết sẹo ở góc mắt khiến người ta nhìn thấy mà hơi giật mình, làm cho y bồn chồn hơn, càng thêm đứng ngồi không yên.

Nếu biết bầu không khí ở nhà đường huynh kỳ quặc như vậy y sẽ cố gắng hết sức ngăn cản mẫu thân gửi thư cho nhị bá nương. Vừa nghĩ đến quãng thời gian nửa năm tới phải sống bầu không khí quái dị như vậy, Cố Lập Doãn chỉ cảm thấy càng lúc càng bị tra tấn, thà ở trong nhà trọ còn tốt hơn, dù sao ở cùng bạn học cũng sẽ thoải mái hơn.

Dù trong lòng Cố Lập Doãn có ảo não đến đâu thì chuyện y ở nhờ nhà họ Cố là chắc như đinh đóng cột.

Ngày hôm đó, nhà họ Cố đã thu dọn một căn phòng riêng rồi sai người đi dọn hết đồ đạc của y ở nhà trọ rồi chuyển vào ở.

Hôm nay Cố Lập Hiên được nghỉ phép*, đương nhiên là y tự mình sắp xếp, sự ổn thỏa và chu đáo của hắn cũng khiến Cố Lập Doãn vô cùng cảm động.

*Nguyên là 日休沐: Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc nhật”.

Cha Cố và mẹ Cố cũng đứng ra, nếu trong phòng thiếu thứ gì, họ sẽ lập tức sắp xếp người ra ngoài mua, dù trong lòng có nghĩ thế nào thì ngoài mặt cũng đều xử lý mọi việc chu đáo.

Sau khi Thẩm Vãn lộ mặt khoảng hai lần thì liền trở về phòng không ra ngoài nữa, dù sao cũng là đàn ông, dù là huynh đệ trong tộc nhưng cũng phải tránh nghi ngờ.

Buổi tối, mọi người trong nhà họ Cố cuối cùng cũng được nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi.

Bữa tối qua đi, sau khi vấn an xong Cố Lập Doãn liền trở về phòng mình. Mẹ Cố lo lắng đảo mắt nhìn Cố Lập Hiên và Thẩm Vãn mấy lần nhưng vẫn không nói gì, thở dài rồi cùng cha Cố trở về phòng.

Lúc này Cố Lập Hiên lại ở trong quán trọ thì không hay cho lắm, hắn ở trong quán trọ mười mấy ngày, tối nay hắn phải cùng Thẩm Vãn trở về phòng ngủ.

Phu thê hai người suốt đường đi vẫn im lặng, sau khi về đến phòng ngủ thì hạ tấm rèm mỏng mềm mại trong phòng xuống, hai người cũng không thắp đèn mà lò dò nương theo ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Nhưng một người thì đến ngủ ở chiếc giường phía bắc, còn người kia thì đến chiếc giường nhỏ trước cửa sổ ở phía nam.

Cố Lập Hiên ngồi ở bên giường, ánh mắt u ám, sắc mặt cực kỳ vặn vẹo.

Thẩm Vãn đang cởi giày tất đi lên giường, lúc này nàng không nhìn thấy sắc mặt của Cố Lập Hiên nhưng cho dù thấy thì sao, nàng cũng sẽ không sợ. Cho dù hắn tức giận gắt gỏng thì hắn có thể làm gì nàng? Lại định đánh nàng lần nữa sao?

Thẩm Vãn đang nằm nghiêng, quay lưng về phía hắn, Cố Lập Hiên kích động đến mức nắm chặt tay run rẩy, nghiến răng nghiến lợi. Hắn đã chấp nhận số phận, phải chịu đựng tủi nhục để thành toàn cho cái nhà này, thành toàn cho nàng, nàng còn muốn hắn phải làm gì nữa!

Trong đêm tối tĩnh mịch đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh lùng.

Sống lưng Thẩm Vãn bỗng nhiên cứng đờ.

Sau đó truyền đến một giọng nói lạnh lẽo như âm hồn: “Bây giờ ước nguyện của nàng cuối cùng cũng thành hiện thực rồi, nàng có vui không?”

Thẩm Vãn nhắm mắt lại, ép mình không nghe hắn nói nhảm, trong lòng mơ hồ cảm thấy bi thương, người đàn ông này có lẽ là điên rồi.

Hai người họ vẫn không nói chuyện suốt một đêm.