Quyền Quý Ngũ Chỉ Sơn - Khanh Ẩn

Chương 8: Cố Lập Hiên đâu



Hôm nay đúng hôm lâm triều nên Hoắc Ân không đến nha thự, sau khi tan triều bị Thánh thượng giữ lại ở thượng thư phòng bàn bạc chính sự, nên không biết trước chuyện Tần ma ma bị người khác xúc phạm.

Sau khi nghị sự xong ra khỏi cung, xe ngựa của Tần Cửu đang đợi bên cạnh, kể cho hắn nghe sơ về chuyện của Tần ma ma.

Xoay ngọc ban chỉ, Hoắc Ân cụp mắt xuống, trầm giọng hỏi: “Cố Lập Hiên đâu?”

Nhắc đến hắn, Tần Cửu nghiến răng nghiến lợi: “Cái tên hèn nhát này nghe thấy chuyện này không nói một lời nào mà chạy thẳng về nhà, nếu hắn còn ở nha thự, ta nhất định sẽ đá nát hắn!”

Nghe đến đây, sắc mặt Hoắc Ân hơi lạnh đi, hắn xưa nay không thích những người nhát gan yếu đuối, trước đây hắn đặc biệt đề bạt Cố Lập Hiên là vì thấy Cố Lập Hiên có chút tài năng, không ngờ lại là đồ phế thải, không thể trọng dụng.

Xem ra Bộ binh chủ sự phải thay đổi rồi. Người được chọn thì sẽ do Ngu thị lang quyết định.

Xoa xoa mi tâm, Hoắc Ân ngồi trong xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếng bánh xe lăn trong đường hẻm yên tĩnh vang lên rất rõ ràng.

Một khắc sau, xe ngựa đã đến trước cửa Hoài Âm hầu phủ.

Tần Cửu ngồi trên càng xe ngựa, từ trên cao nhìn xuống hai người đang trông mong nhìn hắn trước xe ngựa, khóe môi nhếch lên một tia châm biếm.

Phát hiện bánh xe dừng lại, một giọng nói trầm thấp từ trong xe ngựa truyền ra: “Chuyện gì vậy?”

Tần Cửu vội chỉnh lại vẻ mặt cung kính nói: “Hồi bẩm Hầu gia, là cha con Cố chủ sự lạy trước phủ, cầu kiến Hầu gia.”

Một hồi lâu, từ trong xe ngựa của Hoắc Hầu gia truyền đến, nhưng rõ ràng lạnh hơn lúc nãy một chút: “Hồi phủ.” 

“Dạ, Hầu gia!”

Tần Cửu ngẩng đầu, vung roi, không thèm nhìn hai cha con đang quỳ lạy, xe ngựa chạy nhanh tiến vào phủ đệ từ cửa chính.

Khi xe ngựa tiến vào phủ đệ, hai cánh cửa quạt nặng nề bằng đồng từ từ đóng lại, ngăn cách tầm mắt vô cùng lo lắng bất an của hai cha con ngoài phủ.

Cha Cố run rẩy cả người, quay đầu nhìn con trai, khóe môi run rẩy không biết nên nói gì.

Cố Lập Hiên ngồi liệt trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa quạt bằng đồng màu đỏ son, trong đầu hắn hiện lên hai chữ lặp đi lặp lại: Xong rồi…

Sau khi hồi phủ, Hoắc Ân đi thẳng đến viện của Tần ma ma, hắn được Tần ma ma một tay nuôi lớn, tình cảm của hắn đối với bà ta đương nhiên là không tầm thường.

Nhìn thấy Hoắc Hầu gia đến, Tần ma ma đương nhiên rất vui mừng, đích thân dời chỗ ngồi cho hắn, lại liên tiếp phân phó Tần Lục và Tần Cửu châm trà rót nước.

“Hôm nay ma ma đã bị hoảng sợ rồi.”

Hoắc Ân thản nhiên nói, nhưng Tần ma ma vẫn cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn nở nụ cười, những nếp nhăn nghiêm nghị thường ngày vào lúc này dường như đã mờ đi rất nhiều.

“Cũng đã là bà già gần đất xa trời rồi, cũng không phải là tiểu phụ nhân được nuôi dưỡng trong khuê các, đâu có yếu ớt như vậy? Không sao, chỉ là một lão già lưu manh say rượu nói vớ vẩn vài câu mà thôi, khiến ta rất tức giận nên trở về, không có chuyện gì to tát đâu.”

Hoắc Ân hiếm khi cười: “Ma ma không sao là được.” Hắn nâng nắp chén lên, vẩy vẩy lá trà nổi bên trên, rồi cúi đầu nhấp một ngụm.

“Tần Cửu, hôm nay ngươi không cần phải trực, ngươi nên ở lại đây với ma ma.”

Tần Cửu vội nói: “Dạ, gia.”

Ngồi một lúc, Hoắc Ân đứng dậy rời khỏi, Tần ma ma và Tần Lục Tần Cửu vội đứng dậy để đưa tiễn.

Đợi Hoắc Ân rời đi, Tần Lục vội thở phào nhẹ nhõm, khiến cho Tần ma ma trừng mắt nhìn y.

Tần Lục xấu hổ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nắm lấy cây thương đi ra sân luyện võ, không phải là y không tiến bộ, thực sự là sự áp bức trên người Hầu gia ngày càng nặng, đối mặt với Hầu gia y liền có cảm giác không thở nổi.

Tần Cửu nắm tay mẹ của hắn, nhìn kỹ từ trên xuống dưới.   

Tần ma ma vỗ hắn một cái, hơi trách: “Thằng bé này đúng là suy nghĩ nhiều, đã nói là mẹ không sao rồi, nếu bị làm sao thật chẳng lẽ lại gạt được các con sao?”.

Tần Cửu hừ lạnh: “Cái tên lưu manh say rượu đó còn nói cái gì đó không có chừng mực? Con còn nghe nói tên lưu manh đó còn dám ra tay với mẹ.”

Tần ma ma xua tay: “Chỉ là xô đẩy một chút, mẹ thì không sao, chỉ khổ Ngu phu nhân, vì bảo vệ mẹ mà đầu bị đập vào mép quầy, da bị sứt chảy máu, sợ sẽ để lại vết sẹo.” Bà ta không khỏi nhíu mày, người ta vì bà ta mà bị thương nên trong lòng bà cũng không dễ chịu, bà phải đích thân đến phủ thị lang để xem tận mắt, người ta không sao bà mới cảm thấy yên tâm được.

Nghĩ tới nếu không phải phu nhân phủ thị lang bảo vệ mẹ hắn, có thể người bị bể đầu chảy máu sẽ là mẹ của mình, Tần Cửu vẫn tức giận trong lòng, giọng nói không khỏi mang theo một chút: “Cả nhà tên lưu manh kia, con nhất định sẽ không để họ sống yên ổn.”

Tần ma ma nghe vậy thì hoàn hồn, bà không khỏi thốt lên: “Phiền phức do tên lưu manh kia gây ra, cho người dạy cho ông ta một bài học là được rồi, về phần người nhà ông ta thì họ vẫn giữ bổn phận là người biết lễ nghĩa, con dâu nhà họ đã lập tức tặng quà bồi thường, vừa hành lễ nhận tội vừa nhẹ nhàng xin lỗi, vì thế mà còn bị gãy ngón tay…” Nghĩ đến cô nương đáng thương đau đến sắp khóc, cuối cùng Tần ma ma thở dài: “Chuyện này thôi đi, rất đáng thương.”

Tần Cửu kinh ngạc nhìn bà ta.

Tần ma ma nói: “Ngu phu nhân cũng đã nhận quà xin lỗi, đã như vậy thì đừng liên lụy người khác.”

Tần Cửu rũ mắt xuống, về phần có bị liên lụy hay không cũng không phải Tần Cửu hắn nói là được.

Trong thư phòng, bốn xa phu ra ngoài cùng Tần ma ma hôm nay cũng cùng quỳ gối trước án thư, kể cho Hoắc Hầu gia mọi chuyện đã xảy ra hôm nay.

Sau án thư, Hoắc Ân dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh nến bập bùng để lại ánh sáng mờ trên khuôn mặt lạnh lùng và cứng rắn của hắn.

“… Cô nương nhà họ Cố đó liền đưa quà xin lỗi cho thuộc hạ, rồi cố gắng nhét chiếc hộp gỗ hoa lê không biết đựng vật gì vào kiệu của Ngu phu nhân. Sau đó, ma ma để chúng ta khởi hành về phủ. Hầu gia, đây là chuyện đã xảy ra hôm nay.” Người đang trả lời chính là người đã kéo Thẩm Vãn hôm nay, tất nhiên là hắn không có ấn tượng tốt gì với Thẩm Vãn, vì vậy những gì hắn nói đương nhiên đã mang theo vài phần.

Hoắc Ân khẽ liếc nhìn hắn, hô hấp của kiệu phu đó đông cứng lại, lập tức cảm giác được áp lực đè lên lưng khiến hắn khó có thể ngẩng đầu.

Ánh mắt nhìn lướt qua những người khác, Hoắc Ân thờ ơ nói: “Còn gì nữa không?” 

Những người khác nhìn nhau lắc đầu.

“Lui xuống đi.”

Sau khi bốn người họ lui xuống như được đại xá, Hoắc Ân cầm quyển binh thư trên bàn lên đọc lần tiếp. Hắn không định hỏi những chuyện vụn vặt này, nhưng khi về phủ biết được Tần ma ma đã nhận quà xin lỗi, thì khiến hắn hơi ngạc nhiên, dù sao với tính tình của Tần ma ma, tên lưu manh đó đắc tội bà ta như vậy nhưng bà ta vẫn nhận quà xin lỗi, thực sự khiến hắn có hơi khó hiểu. Sau khi hiểu rõ nguyên nhân, trong lòng Hoắc Ân cũng có chút nghi ngờ, sợ là sự đồng cảm nhất thời của ma ma đã có tác dụng.

Cô nương nhà họ Cố đó có chút tâm tư và thủ đoạn, nhưng cũng chỉ là kiến ​​thức của phụ nữ mà thôi. Bỏ suy nghĩ đó sang một bên, hắn lại đặt tâm trí vào sách binh thư lần nữa, năm ngón tay thon dài cầm quyển binh thư, đầu ngón tay có vết chai mỏng, đốt ngón tay rõ ràng rắn rỏi, không khó nhìn ra sự mạnh mẽ và dẻo dai của bàn tay.

Cố Lập Hiên đã quỳ trước cửa Hoài Âm hầu phủ nửa giờ, thấy người gác cửa không vào thông báo, Hầu gia cũng không có ý cho hắn vào, khiến hắn cảm thấy hoảng sợ bất an, vì vậy hắn liền đưa cha Cố đến trước cửa Ngu phủ Binh bộ thị lang, cầu kiến Ngu đại nhân.

Ngu đại nhân đó tên là Ngu Minh, là người khôn khéo giỏi luồn cúi, từ lúc cha con nhà họ Cố đến phủ của ông ta, ông đã cho người đi thăm do thái độ của Hoài Âm hầu phủ. Nghe nói ngay cả một cánh cửa Hoài Âm hầu phủ cũng không cho cha con họ bước vào một bước, trong lòng Ngu Minh liền hiểu rõ.

Thường ngày lúc làm việc Cố Lập Hiên giao du khá gần với vị quan trên này của hắn, dường như vị quan trên này coi trọng hắn cộng thêm tán thưởng hắn, thậm chí ngay cả Binh bộ lang trung cũng ghen tị đến đỏ mắt. Vốn tưởng rằng vị quan trên này đối đãi với hắn có chút cảm tình, hắn đã từ bỏ sĩ diện đích thân đưa người cha già của mình đến để nhận tội, quan trên đại nhân có thể nể mặt mũi hắn mà cho qua chuyện này. Không ngờ, mặc cho hắn nói hết lời để người gác cửa vào thông báo, nhưng hai người gác cửa đó giống như tháp kim cương, không hề nhúc nhích.

Nếu như Ngu Minh biết được suy nghĩ lúc này của hắn, chắc chắn sẽ ha ha cười lạnh hai tiếng, ông ta đường đường là chính tam phẩm Binh bộ thị lang, phó trưởng quan trong bộ, có cảm tình gì với Cố Lập Hiên một chủ sự lục phẩm hèn mọn nhỏ nhoi chứ? Cũng có hơi đề cao bản thân rồi.

Đau khổ van xin gần một tiếng đồng hồ, đừng nói là vào cửa nhận tội, ngay cả cửa hông và cửa sau đều không mở ra nửa kẽ hở cho hắn vào.

Lúc này, Cố Lập Hiên cuối cùng cũng phản ứng, đây là quan trên không hề cho hắn một chút mặt mũi nào.

Lúc này, hắn cảm thấy khuôn mặt mình bốc hỏa, nhất là sự khinh thường ẩn giấu trong ánh mắt của người gác cửa, hắn liền cảm thấy một sự sỉ nhục không nói nên lời thiêu đốt hắn đến lung lay sắp đổ.

“Hiên nhi, con nói… con nói xem phải làm sao đây? Nếu không thì ta đến trước cửa vị đại gia này cầu xin lần nữa, ta quỳ xuống dập đầu với ông ta…”

Cố Lập Hiên nắm lấy cánh tay của cha Cố, hai mắt đỏ hoe, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào hai người gác cửa, nghiến răng nói: “Đi thôi, phụ thân chúng ta về nhà.”

“Nhưng…”

Một chữ “Đi!” này, Cố Lập Hiên gần như rống lên.

Cha Cố bị sợ hãi, co rúm lại bị con trai kéo về nhà.

Trở về Cố phủ, Cố Lập Hiên không nói lời nào bước vào phòng ngủ với vẻ mặt u ám, rồi đóng sầm cửa lại từ bên trong, mẹ Cố và Thẩm Vãn bất ngờ bị nhốt ở bên ngoài.

Mẹ Cố và Thẩm Vãn nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy tin xấu từ ánh mắt của đối phương.

Mẹ Cố nín thở trong lòng, nhéo tai cha Cố rồi bước ra bên ngoài, không đợi mẹ Cố đe dọa và đánh mình, cha Cố đã ngoan ngoãn thú nhận tội chuyện hôm nay đã làm.

Sau khi nói xong, cha Cố vừa xấu hổ vừa sợ hãi, giọng run run: “Trên đường về Hiên nhi nói với ta, coi như hôm nay nó đã mất hết thể diện của người đọc sách… còn nói rằng chuyện này cứ để mặc cho số phận đi, nó thà chết đứng chứ không sống quỳ…”

Thẩm Vãn ở bên cạnh nghe hết lời nói của cha Cố vô cùng rõ ràng.

Nàng nhìn cánh cửa đóng chặt mà không tin nổi, nàng đã gả cho hắn được ba năm, trong suy nghĩ của nàng, hắn luôn là một người đàn ông điềm tĩnh nhã nhặn, sống có trách nhiệm, đến tận bây giờ nàng vẫn nhớ ba năm trước hắn đã nắm tay nàng, dáng vẻ làm việc nghĩa không chùn bước muốn cứu nàng khỏi vũng lầy của hắn. Hắn của khi đó, giống như thiên chi hạ phàm, từ đó trong lòng nàng không còn chứa được ai khác. Nhưng bây giờ, hắn lại nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy?

Mặc cho số phận? Một khi đòn chính trị giáng xuống, nếu nghiêm trọng có thể bị tịch thu tài sản, bỏ tù, lưu đày… sung làm kỹ nữ.

Một giọt nước mắt trào ra trong hốc mắt, khi hắn nói lời này, có nghĩ đến nàng không?

Thể diện của người đọc sách quan trọng, hay là sự an nguy của gia đình và thê tử quan trọng?

Ngẩng mặt lên để cố kìm nước mắt, Thẩm Vãn hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài, nhìn mẹ Cố và khó khăn nói: “Nếu tướng công đã nói mặc cho số phận, vậy thì hãy xem ý trời đi. Nếu thật sự ngày đó đến, con cũng sẽ không làm ô nhục thể diện nhà họ Cố, mẹ cứ đưa cho con một mảnh lụa trắng.” Nói xong, nàng xoay người đi vào phòng bên, cũng đóng chặt cửa lại.

Giọng nói của Thẩm Vãn đương nhiên lọt vào tai của Cố Lập Hiên đang trong phòng ngủ, Cố Lập Hiên bịt tai lại và bổ nhào vào trong chăn, sau đó đi giày và lên giường kang, chui cả người vào trong chăn.

Ngoài cửa, sau một lúc im lặng, tiếng kêu rên của cha Cố đột nhiên vang lên.

Giọng của mẹ Cố thê lương: “Nếu nhà họ Cố tiêu rồi, ta sẽ giết cái đồ mất nhà diệt tộc ông trước!!”