Tới siêu thị, Phó Duẫn Thừa bị Lâm Nhuỵ mạnh mẽ nhét tay cầm của xe đẩy vào trong tay. Anh đẩy, còn Lâm Nhuỵ dạo xem có cần cái gì thì liền trực tiếp cầm bỏ vào xe đẩy.
Lâm Nhuỵ đi đằng trước bước chân vui sướng, cả người đều tràn đầy hơi thở thanh xuân nhiệt tình.
Phó Duẫn Thừa trầm mặc theo sát phía sau giống như cu li (tay sai vặt).
Tuấn nam mỹ nữ, cô gái tươi cười xinh đẹp, người đàn ông trầm ổn anh tuấn, đây là một sự tồn tại làm cảnh đẹp ý vui.
Lâm Nhuỵ thỉnh thoảng cầm lấy một món đồ thân mật hỏi: "Phó giáo sư, thầy xem thứ này thế nào?"
"Phó giáo sư, thầy mau nhanh lên a!"
Thanh âm của cô kiều giòn trong trẻo tạo cảm giác mềm mại tựa như kẹo bông gòn và khơi dậy đáy lòng vốn bình tĩnh như nước lặng của Phó Duẫn Thừa thành một tầng gợn sóng.
Anh đột nhiên có chút hoảng hốt. Anh mơ hồ cảm thấy anh và cô mới đúng chuẩn là một cặp vợ chồng.
Hai người cùng nhau dạo siêu thị mua đồ, khung cảnh ấm áp và hạnh phúc như thế này là thứ anh mong muốn từ trước đến giờ nhưng điều này lại không phải do vợ anh mang đến.
Thật buồn cười!
Phó Duẫn Thừa tự giễu cười một cái.
Anh đang suy nghĩ gì vậy, chẳng phải là đã quen với cảnh sống cô độc rồi sao? Nếu đã lựa chọn thì cần gì phải oán giận.
............
Sau khi trở lại biệt thự, Phó Duẫn Thừa hỗ trợ rửa rau, Lâm Nhuỵ phụ trách nấu ăn, hai người phân công nhau làm việc.
Phó Duẫn Thừa đưa đồ đã rửa sạch cho Lâm Nhuỵ. Lúc này, Lâm Nhuỵ đang vùi đầu cắt rau nên liền thuận miệng nói: "Đặt ở bên cạnh đi."
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy màu trắng mỏng với áo lông, vạt áo bỏ vào váy ngắn để lộ ra một đôi đùi thon dài trắng nõn.
Váy màu trắng dễ dơ, bởi vậy nên cô phải đeo tạp dề ở phía ngoài và buộc tóc lại có vẻ lưu loát dứt khoát rất nhiều, tạo loại cảm giác vợ hiền lương mẫu.
Phó Duẫn Thừa để đồ xuống xong. Anh không biết tại sao mình lại không rời khỏi phòng bếp mà lại nghiêng thân dựa vào tủ bát, mắt đen yên lặng nhìn chăm chú vào động tác của Lâm Nhuỵ và suy nghĩ thứ gì đó mà không ai có thể biết được.
Cảm giác được Phó Duẫn Thừa nhìn chăm chú, sắc mặt Lâm Nhuỵ ửng đỏ, động tác cũng có chút không được tự nhiên.
"Thầy đói bụng rồi sao? Em sẽ tận lực làm nhanh một chút."
Phó Duẫn Thừa dùng thanh tuyến trầm thấp nói: "Không sao, tôi không vội."
"Dạ."
Thấy Phó Duẫn Thừa không có ý định đi chỗ khác, Lâm Nhuỵ đành phải nỗ lực quên đi sự tồn tại của anh và coi như bản thân đang nấu ăn một mình giống như trong ngày thường là được. Dần dần, động tác trên tay cô cũng nhanh nhẹn rất nhiều.
Cô nấu xong rồi nhấc nồi xuống, nắp nồi còn phun trào rung động.
Phó Duẫn Thừa còn đứng nhìn ở bên cạnh.
Mới vừa bắc chảo xào rau thì cô cảm thấy phía bên má trái có sợi tóc rũ xuống trước mặt, nó cứ lung lay che tầm mắt cô.
Lâm Nhụy muốn lấy tóc ra nhưng tay trái thì dính dầu mỡ, tay phải lại cầm chảo xào rau, thật sự là không còn rảnh tay nào.
Lâm Nhuỵ đành phải tìm kiếm sự trợ giúp từ người bên cạnh.
"Phó giáo sư, thầy có thể giúp em vén sợi tóc rũ trước mặt lên được không?" Cô tươi cười bất đắc dĩ hỏi.
Phó Duẫn Thừa giật giật mắt đen rồi gật đầu.
Thân hình cao lớn có mùi của nước hoa Cologne từ từ tới gần Lâm Nhuỵ, đây là lần đầu tiên cô cách anh gần đến như thế.
Tầm mắt của anh dừng ở bên má trái của cô. Anh vươn bàn tay to dễ dàng vén sợi tóc rối của Lâm Nhuỵ lên sau tai cô.
Ngón tay trong lúc lơ đãng lướt qua da thịt non mịn trên gương mặt, da cùng da tiếp xúc, là nhiệt độ nóng bỏng khiến linh hồn của cả 2 đều rùng mình.
Đôi con ngươi của Lâm Nhuỵ càng ôn nhuận thêm chút, ngập nước nhộn nhạo như một hồ nước trong.
"Cảm ơn Phó giáo sư." Cô mỉm cười ngọt ngào.
Phó Duẫn Thừa hơi dừng động tác. Giống như bị thứ gì đó đâm phải, anh nhanh chóng lùi ra xa Lâm Nhuỵ.
Khoảng cách giữa hai người ngay lập tức bị kéo ra.
Mắt đen quay cuồng, bên trong bao hàm muôn vàn cảm xúc phức tạp.
Anh gian nan mở miệng: "Tôi về phòng khách đây."
Không đợi Lâm Nhuỵ gật đầu, anh rời đi nhanh giống như đang chạy trốn.
Biểu tình của Lâm Nhuỵ tựa như đang suy tư gì đó rồi tiếp tục xào rau.
Thực nhanh, các món ăn đã được làm xong.
Thịt kho tàu cà tím, khoai tây thiêu gà khối cộng thêm một phần tảo tía trứng hoa canh, đều là đồ ăn nhà làm, hương vị Lâm Nhuỵ làm đúng là không tồi.
Bữa cơm này, Phó Duẫn Thừa ăn thực no.
Từ trong tâm đến thân thể, cả người đều được thỏa mãn...
Làm cho trên mặt Phó Duẫn Thừa xuất hiện kỳ tích, anh nhàn nhạt tươi cười.
Khoảng thời gian ăn tối kết thúc trong niềm vui sướng, Phó Duẫn Thừa dẫn Lâm Nhuỵ tới căn phòng mà cô sẽ ở tạm trong mấy ngày sắp tới.
Là một phòng dành cho khách, nhỏ gọn sạch sẽ, nó nằm ở bên phải phòng ngủ chính.
“Trong khoảng thời gian này, em cứ tạm ở đây đi, nếu có vấn đề gì thì tùy thời đều có thể tìm tôi.”
Phân phó xong, Phó Duẫn Thừa xoay người bước ra ngoài và tới phòng sách.
Lâm Nhuỵ xuống tầng trệt tắm rửa. Trong biệt thự có 2 phòng tắm, một cái ở tầng trệt, cái còn lại ở trong phòng ngủ chính.
Mở vòi sen ra tắm, toàn bộ thân thể đắm chìm trong dòng nước, cô thoải mái than một tiếng.
Dòng nước ấm áp nhưng trái tim cô lại là lửa nóng.
Hiện tại, trong ngôi biệt thự này chỉ có cô và anh.
Một người đàn ông và một cô gái.
Trai đơn gái chiếc, ai biết có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Đôi mắt của Lâm Nhuỵ lóe lóe.
Cô vốn có ý tứ kia với Phó Duẫn Thừa từ trước nhưng anh lại thuộc loại người dầu muối không ăn. Còn bây giờ, nếu Phó Duẫn Thừa đã “dẫn sói vào nhà” thì không nên trách cô ăn luôn anh a!
Giây tiếp theo, cô đã đưa ra quyết định. w๖ebtruy๖enonlin๖ez Còn về phần Phó Duẫn Thừa, anh đang ngồi ở trong phòng đọc sách và mở máy tính theo dõi thị trường cổ phiếu.
Nhưng khi nhìn những cái đường đi ngoằn nghèo thể hiện trên biểu đồ đó, không biết tại sao mà trái tim anh lại có chút không bình tĩnh.
Anh giống như đang chờ mong thứ gì đó, lại vừa giống như đang sợ hãi điều gì đó.
Anh đã ngơ ngẩn nhìn màn hình trong chốc lát.
“A!”
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai đánh vỡ suy nghĩ của anh.
Là giọng của Lâm Nhuỵ. Nghe thanh âm thì hẳn là từ dưới lầu truyền đến.
Phó Duẫn Thừa vội vàng đứng dậy, anh nhanh chóng chạy vội xuống cầu thang.
“Có chuyện gì vậy?” Phó Duẫn Thừa đứng ở bên ngoài phòng tắm trầm giọng hỏi.
Giọng của Lâm Nhuỵ giống như đang phải áp lực sự đau đớn: “Giáo sư, em không cẩn thận nên té ngã.”
Té ngã?
Phó Duẫn Thừa nặng nề nhíu mày,: “Có nghiêm trọng không? Em tự đứng lên được không?”
Cô đang ở trong phòng tắm nên cho dù anh có nghĩ muốn vào xem miệng vết thương thì cũng không tiện cho lắm.
Sau một chốc, thanh âm nho nhỏ của Lâm Nhuỵ mới lại lần nữa truyền ra ngoài, lần này mang theo tiếng khóc nức nở: “Phải làm sao bây giờ, giáo sư, em vừa động đậy thì liền đau…”
Phó Duẫn Thừa do dự. Anh trầm giọng phân phó: “Em mặc quần áo xong trước đã rồi tôi vào trong nhìn xem.”
“Dạ.”
Sau khi tiếng xột xoạt mặc quần áo bên trong kết thúc, Phó Duẫn Thừa mới tiến lên một bước và mở cửa phòng tắm ra.Chỉ thấy Lâm Nhụy đang ngồi ở dưới đất, tóc đen ướt dầm dề xõa ở sau đầu, cảnh tượng thoạt nhìn thanh uyển động lòng người.
Trên người cô chỉ bọc một cái khăn tắm màu hồng nhạt hỗn độn để lộ ra hai đầu vai mượt mà cùng với phần đùi thon dài trắng nõn, nhũ thịt căng phồng trước ngực bị khăn tắm bao vây lấy để lộ ra một cái khe rãnh thật sâu làm người ta thèm nhỏ dãi.
Mặt Phó Duẫn Thừa đơ lại, anh vội vàng cúi người xuống xem xét vết thương của cô.
“Bị thương ở chỗ nào?”
Lâm Nhuỵ chỉ chỉ mắt cá chân. “Ở chỗ này và…”
Cô cắn chặt hàm răng giống như có nỗi niềm khó nói.
Phó Duẫn Thừa không hiểu, anh sợ vết thương nặng nên liền trực tiếp hỏi: “Còn chỗ nào nữa?”
“… Phần mông ạ!”
Lâm Nhụy nói xong liền ngượng ngùng cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, nếu không phải khoảng cách giữa hai người khá gần thì chỉ sợ là Phó Duẫn Thừa sẽ không nghe được gì.
Nhưng mà khi nghe thấy chỗ riêng tư như “Phần mông” thì cũng khiến người ta thực xấu hổ.
Mắt theo bản năng nhìn mông nhỏ bị khăn tắm bao bọc lấy của cô, anh mất tự nhiên dời đi tầm mắt.
“Để tôi xem chỗ mắt cá chân của em trước đi.”
Anh ngồi xổm người xuống xong bắt đầu kiểm tra mắt cá chân của Lâm Nhuỵ.
Không thể không nói bàn chân của cô tuyệt đẹp, trời sinh thập phần nhỏ xinh, móng chân mượt mà đáng yêu, khi cuộn tròn lại thì rất giống đứa trẻ con bất lực, chọc người trìu mến.
Mà ở chỗ mắt cá chân là một miếng da nhỏ bị trầy nặng, lớp da bên ngoài đã rách để lộ ra một ít máu hồng hồng bên trong, cũng may là không hề đổ máu. Vì sợ cô sẽ bị thương tới tận xương cốt nên anh vươn bàn tay to ra rồi nhẹ nhàng nhấn trên mắt cá chân của cô một cái khiến Lâm Nhuỵ đau điếng hít khí lạnh.
“Đau…” Cô nhu nhược rên rỉ, đôi mắt phiếm lệ.
Phó Duẫn Thừa chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị âm thanh này làm hòa tan và trở nên mềm mại.
“Cũng may là vết thương không nặng, để tôi ôm em về phòng.”
Nói xong, anh khom người và vươn tay xong dễ dàng ôm cô vào trong lòng ngực của mình.
Thân thể của cô còn tản ra mùi hương sữa tắm, cho dù là bọc khăn tắm nhưng khăn tắm mỏng như vậy nên khó tránh khỏi tay anh sẽ tiếp xúc đến thân thể của cô. Anh phát hiện ra rằng, làn da của cô kiều nộn giống như tơ lụa về mềm mịn như sữa bò, xúc cảm tốt cực kỳ.
Một bàn tay ôm lấy đầu vai cô, còn tay kia ôm chặt nửa người dưới của cô. Có thể nói là thân thể của cả anh và cô gắt gao dán vào nhau. Điều này khiến Phó Duẫn Thừa nhịn không được mà có chút tâm viên ý mãn.
Hạ bụng nóng lên, ẩn ẩn có cổ xúc động.
Cưỡng chế cảm giác dị dạng kia, mặt anh không hề đổi sắc ôm cô bước lên cầu thang.
Hình như là cô bị làm cho sợ hãi nên vội vàng vươn cánh tay như ngọc trắng tinh ôm sát cổ anh.
Thân mình của Phó Duẫn Thừa cứng đờ, sau cùng, anh cũng không nỡ nhẫn tâm ngăn cản.
Đi được vài bước, anh đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Xúc cảm trong lòng bàn tay khi ôm lấy thân thể cô tại sao lại thay đổi rồi a? Không còn là vải dệt khăn tắm mà biến thành da thịt mềm mại tinh tế.
Khi cúi xuống nhìn thì cả người anh đều ngơ ngẩn.
Hóa ra, không biết từ khi nào mà khăn tắm của Lâm Nhuỵ đã tản ra, hơn phân nửa khăn tắm rũ xuống dưới và chỉ còn lại một ít, khó khăn lắm mới có thể che lấp thân thể trắng nõn như ngọc của cô.
Hai vú to tròn đầy đặn kia, nửa che nửa lộ run rẩy cọ xát với ngực anh, vòng eo mảnh khảnh, mắt rốn nhỏ xinh, hạ thể thưa thớt lông tóc mềm mại, giữa hai chân chảy giọt mật dịch.
Đứng trước cảnh tượng đẹp đẽ này, nếu là đàn ông thì đều sẽ phát cuồng.
Hầu kết lăn lộn, ánh mắt của Phó Duẫn Thừa trở nên thâm trầm.