Nụ hôn mang theo mùi rượu thoang thoảng, càng lúc càng kích thích lấy cơ thể của Ôn Thiệu Phong.
Khương Nhã ngồi trên đùi của Ôn Thiệu Phong, một tay trống đỡ lấy bả vai để giữ khoảng cách, cả người bị Ôn Thiệu Phong giữ chặt trong vòng tay ở trạng thái kìm kẹp.
Rất lâu sau, một tiếng nói vang lên từ phía ngoài.
“Ông chủ, đã tới nơi rồi.”
Khi nghe câu này Ôn Thiệu Phong mới buông hẳn ra, cả thân thể Khương Nhã như mất sức vừa buông lỏng đã bị anh giữ lại mà đặt nhẹ nhàng lên chiếc ghế, vai áo lệch sang một bên để lộ làn da trắng nõn, khớp xương quai xanh tinh xảo, cả các dấu ấn đỏ nhẹ khi nãy.
Lồng ngực không khỏi phập phồng lên xuống, gò má đỏ ửng không rõ do rượu hay do nụ hôn ban nãy, gương mặt xinh đẹp không giấu nổi vẻ động tình, mơ hồ hút hồn người khác.
Ánh mắt Ôn Thiệu Phong nhất thời đục ngầu, trên môi anh cũng dính lấy một chút đo đỏ của chất son môi trên miệng cô, cất giọng kiềm nén.
“Chỉnh lại quần áo, đứng lên.”
Khương Nhã hít sâu một hơi giữ tỉnh táo, nụ hôn ban nãy của Ôn Thiệu Phong như trút lấy hết hơi thở của cô, vô cùng khó chịu.
Cô day mi tâm giữ tỉnh táo mà đứng lên, vừa bước ra khỏi xe đã ngạc nhiên vì nơi đây là Hội Quán Thương Uyển.
Ôn lại chuyện cũ sao?
Trên con đường đi, giữa cả hai không có lấy một câu nói nào.
...
Cánh cửa thang máy vừa mở ra, Bạch Hân cau mày nhìn vào hàng tin nhắn vừa được gửi đến từ lão già hối thúc cô ta đến ‘phục vụ’.
Sau đêm đó, cứ tưởng bản thân đã chặn đường của Khương Nhã, chỉ là có chút không ngờ, Khương Nhã cô ta vậy mà lại vớ hẳn được người đàn ông cao quý như Ôn Thiệu Phong.
Kết quả thành ra tự Bạch Hân cô ta ngu ngốc đẩy mình.
Bộ phim công chiếu Phong Hoa không được nổi bao nhiêu, Khương Nhã lại có được bộ phim nổi tiếng đó. Lượt đánh giá và theo dõi vượt hẳn cô ta gấp bốn lần.
Càng nghĩ lại càng tức, chỉ hận không thể đẩy té Khương Nhã xuống vực.
Nếu không phải Khương Nhã đột ngột xuất hiện, mọi thứ của cô ta cũng không rối tung lên như vậy.
Sáu năm trước, kể từ lúc cô ta chính thức bước vào trở thành tiểu thư của Khương gia, địa vị mẹ của Bạch Hân đã giảm hẳn...Sau đó, mọi việc càng lúc càng bất lợi, Khương gia phá sản, cả nhà bọn họ phải tìm cây cột mới để bám lấy.
Cánh cửa thang máy mở ra, nhìn vào số phòng mà lão già gửi tới, bàn tay bấu chặt lấy chiếc điện thoại.
Nhưng trong một khắc đó, đôi con ngươi của Bạch Hân bất chợt mở to ra.
Khương Nhã, sao cô ta lại ở đây?
Vì về đêm, khu vực nơi đây vô cùng tối, Bạch Hân cau mày nhìn vào cánh cửa được đẩy từ xa, cô ta nhanh tay vớ lấy chiếc điện thoại mà chụp lại.
Trong bức ảnh, không thể nhìn rõ mặt nam nhân, chỉ thấy được bóng lưng, gương mặt Khương Nhã lại có chút mờ ảo.
Bạch Hân vừa định chụp lại thì bóng Khương Nhã đã mất hẳn, cô ta nhìn kĩ lại bức hình một lần nữa.
Cho dù không rõ, chỉ cần sai người dẫn dắt dư luận thì chắc chắn sẽ nghiêng về phía Khương Nhã cả.
Bạch Hân gửi thẳng tấm ảnh tới cho quản lý của mình bảo xử lý, bản thân cô ta lại phải đi hầu hạ cái lão già đó.
…
Cửa phòng mà hai người dừng lại là căn phòng lúc trước.
Giữa hai người cũng đã quá thân thuộc rồi, tất cả những ngóc ngách của cả hai chưa có chỗ nào chưa chạm tới.
Lên giường kiếm dự án, chẳng qua là cách nhanh nhất để thành công. Ôn Thiệu Phong nếu muốn, cô cũng chẳng ngần ngại làm, huống hồ chi cũng chẳng thể từ chối.
Thân thể cô trắng nuột, làn da trắng muốt, từng vòng hoàn hảo quyến rũ được phơi bày dưới ánh sáng đèn của căn phòng.
Trên chiếc giường trắng muốt, mọi thứ dường như chỉ để làm nền cho gương mặt xinh đẹp của cô vậy.
Ban nãy cô uống hết hai ly rượu, tửu lượng tuy không đến nỗi nào nhưng đầu vẫn có chút choáng váng, gương mặt bây giờ trông có chút ngây thơ và sạch sẽ.
Cô kéo lấy tấm khăn mà nghiêng sang một bên, từng lọn tóc đen nổi bật trên gương mặt.
Rất lâu sau, bầu không khí trở nên trầm lắng. Khương Nhã trên giường cũng sớm chìm vào giấc ngủ.
Ôn Thiệu Phong nhìn cô đang ngủ, gương mặt mê man đến động lòng, bàn tay lướt nhẹ lọn tóc đang chắn, lộ ra được các đường nét mềm mại mà thanh tú.
Tấm chăn che đậy thân thể, nhưng lại không che đẩy được sức hút từ người cô.
Ôn Thiệu Phong lấy trong túi ra một điếu thuốc, lặng lẽ châm lên.
Nhìn hành động ban nãy tự cởi đồ của cô, cho dù là chính bản thân anh chủ động yêu cầu nhưng càng nghĩ đến Ôn Thiệu Phong lại càng khó chịu.
Từng đợt khói thuốc lại phả ra càng lúc càng mờ ảo. Ôn Thiệu Phong dùng tay tự gẩy đi phần tàn thuốc đang cháy.
Trời càng khuya, hơi lạnh càng dâng lên, bao trùm cả căn phòng không còn lấy độ ấm.