Quyến Rũ Người Thừa Kế

Chương 99



"Sao đột ngột vậy mẹ?" Trịnh Thừa Hạo hỏi, nghiêng đầu để giữ điện thoại trong khi tay anh loay hoay với việc phân loại giấy tờ trên bàn. "Con có thể dành chút thời gian, chúng ta có thể đi cùng nhau vào cuối tuần này. Thêm vào đó, con cũng muốn giới thiệu Diệu Linh với chị Hân Di."

"Gia Kỳ gần đây đã gặp ác mộng. Mẹ nghĩ rằng đi gặp ba mẹ của thăng bé sẽ giúp nó bình tĩnh lại. Mẹ và Gia Kỳ sẽ ở lại qua đêm tại chùa, vì vậy đừng lo lắng." Mẹ anh đảm bảo.

"Ác mộng?" Trịnh Thừa Hạo lo läng, lập tức ngẩng đầu lên. "Ác mộng gì vậy?"

"Cũng không có gì nghiêm trọng." Mẹ anh đảm bảo một lần nữa. "Tập trung vào công việc của con đi. Con có muốn ăn gì không? Mẹ có thể chuẩn bị bữa tối trước."

"Không cần đâu mẹ. Chỉ có con và Diệu Linh nên ăn gì cũng được" Anh nói. "Mẹ hãy nói với Gia Kỳ con xin lỗi nó. Con sẽ cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho nó khi mẹ trở về.
"Đừng có ngớ ngẩn như vậy. Con có lỗi gì đâu chứ." Mẹ anh nhẹ nhàng trách móc. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Làm việc tiếp đi" Bà nói rồi cúp máy.

Ngô Huyền Sương mở cửa, bước vào ngay khi anh tắt điện thoại. Anh phát hiện ra tờ giấy mà cô đang cầm.

"Ăn trưa chưa?"

Anh liếc nhìn đồng hồ. "Một chút nữa."

"Anh đang ăn ở đây hay ở ngoài?"

Trịnh Thừa Hạo nhìn cô, cảm thấy kỳ lạ trước câu hỏi của cô. Ngô Huyền Sương thường không bao giờ nhắc nhở anh về việc ăn trưa với cô cũng như cô dường như không bao giờ quan tâm đến việc cố gắng tiếp cận anh một lần nữa. Hôm

nay cô đột nhiên thân thiện, điều này khiến anh sinh nghỉ.

"Có chuyện gì không?" Anh hỏi. "Nếu cô có chuyện muốn nói...!"

Cô nhìn đi chỗ khác, đi về phía ngưỡng cửa như thể ai đó đang đứng đó. "Chúng ta đi ăn trưa đi." Anh cau mày, nhìn cô quay người bước đi. Rời khỏi bàn làm, anh đi theo cô ra ngoài, họ đi xuống cầu thang đến quán cà phê mà các nhân viên văn phòng bận rộn thường lui tới để tiết kiệm thời gian để họ có thể hoàn thành công việc mà không cần đi ăn ở bên ngoài.
Sau khi lấy phần thức ăn của mình và nhận được những cái nhìn tò mò, anh ngồi cùng Ngô Huyền Sương ở xa trong góc cạnh cửa sổ. Cô để những tờ giấy nợ của Lý Diệu Linh lên bàn, bên cạnh khay cơm của mình nhưng úp phần chữ xuống mặt bàn, cho nên anh không biết đó là giấy tờ gì.

Cô bắt đầu. "Khi chúng ta mới hẹn hò, anh có nhớ câu chuyện mà em đã kể cho anh nghe không?”

Trịnh Thừa Hạo để những ký ức ngấm vào đầu. Như thể không kiên nhẫn với thời gian nhất định và biết răng anh không có khả năng để trả lời, Ngô Huyền Sương tiếp tục. "Tên anh ấy là Hồ Thiếu Tú. Em đã gặp anh ấy ở trường đại học. Em yêu anh ấy ngay lần đầu tiên gặp gỡ. Em có cảm giác rằng người bạn đời của mình là anh ấy và như thế, em đặt hết mọi thứ của mình vào anh ấy. Hồ Thiếu Tú là người mà em sẵn sàng làm tất cả. Trái tim, tâm hồn, tuổi trẻ, thời gian và tiền bạc. Bất cứ điều gì em có. Đó là tình yêu vì em tin rắng anh ấy cũng cảm thấy như vậy"
Khay cơm của cô vẫn còn nguyên. Mỉm cười buồn bã, cô quay sang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Trịnh Thừa Hạo đã nghe về câu chuyện này nhưng không quan tâm. Anh cảm thấy có lỗi với cô.

"Bọn em sẽ kết hôn bất chấp ba em có đồng ý hay không. Em đã sẵn sàng đi xa như vậy, thậm chí từ bỏ gia đình mình. Số tiên em đưa cho anh ấy mà ba không hề hay biết là để chỉ cho đám cưới. Đặt chỗ cho lễ cưới diễn ra, đồ trang trí, bánh, và những thứ khác. Khi đến địa điểm, em chờ đợi. Em không mong đợi ai ngoài điều ít nhất em mong là anh ấy sẽ xuất hiện. Chú rể của em, chồng của em, người bạn đời của em. Em thực sự mong chờ giây phút đó." Ánh mắt của cô lặng lẽ nhìn qua cửa sổ sau đó quay sang Trịnh Thừa Hạo. "Đó là một đám cưới không tồn tại. Em phát hiện ra rằng số tiền mà em đưa cho Thiếu Tú, anh ấy sử dụng để bảt đầu kinh doanh. Công ty của anh ấy sắp vươn ra toàn cầu."

Cảm thấy thương cảm cho cô, Trịnh Thừa Hạo không biết phải nói gì. Anh lặng lẽ ngồi đó, tự hỏi cô mong đợi điều gì.

"Em cảm thấy ghen tị khi nhìn thấy cách anh nhìn vợ mình" Cô thành thật thừa nhận. "Em muốn ai đó nhìn em giống như vậy. Đó là lý do tại sao em tin rằng anh là một người đàn ông tốt, Thừa Hạo."

Tất nhiên. Lý Diệu Linh là tất cả của anh. Anh yêu cô rất sâu đậm.

"Khi anh nghĩ răng anh biết ai đó, thực ra anh không biết họ chút nào. Khi một người mỉm cười với anh, anh bät đầu nghĩ liệu đó có phải là nụ cười thực sự hay họ có mục đích khác" Ngô Huyền Sương nói. "Em luôn chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Anh cũng nên như vậy."

Trịnh Thừa Hạo nhíu mày. "Cô đang nói cái gì vậy?”