Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 126: C126



"Tiểu thư, người đang suy nghĩ gì thế?"

Trên đường quay về Đinh Lan uyển, Tần Hoan không nói một câu nào khiến cho Phục Linh hơi tò mò nên mới hỏi thế.

Tần Hoan phục hồi lại tinh thần, dừng bước chân lại rồi nhìn về phương hướng Di nương viện. Nàng vừa nhìn thì Phục Linh và Vãn Hạnh cũng nhìn theo, Phục Linh lại hỏi, "Tiểu thư lại nhìn cái gì?"

Tần Hoan lắc đầu rồi xoay người tiếp tục đi về phía trước, "Không có gì, vừa rồi ta nhìn thấy phương thuốc của Bát di nương, cảm thấy có hơi kỳ quái mà thôi."

Phục Linh vội hỏi, "Kỳ quái? Kỳ quái ở chỗ nào?"

Tần Hoan khẽ hít vào một hơi, "Bên trong phương thuốc của nàng ta có vài vị thuốc phân lượng không đúng."

Phục Linh ngạc nhiên, Tần Hoan lại thở dài, "Em còn chưa đến lúc có thể kê được đơn thuốc cho người ta, cho nên ta nói như vậy đương nhiên em vẫn không hiểu được. Ý của ta là mỗi một phương thuốc ngoài viết tên các vị thuốc ra còn phải viết cả số lượng, em xem phương thuốc vừa rồi ra đưa cho em, loại thổ phục linh này chỉ cần 5 tiền, nguyên nhân bởi vì nếu vị này qua nhiều thì sẽ lấn át hết dược tính của những vị khác. Mà đôi khi mỗi vị thuốc nếu dùng quá nhiều thì sẽ có hại đối với người bệnh."

Phục Linh hơi mơ hồ gật đầu, "Tức là... Đại phu kê đơn cho Bát di nương chính là tay nghề không tới nơi tới chốn cho nên mới sơ xuất như vậy. Vậy tiểu thư, phương thuốc của Bát di nương đó có thể gây hại với nàng ta hay không?"

Tần Hoan lắc đầu, "Cũng không có hại, chỉ là khiến cho phương thuốc đó chẳng còn tác dụng gì nữa thôi."

Phục Linh hừ nhẹ, "Thôi mặc kệ đi, chúng ta cũng không cần phải đặc biệt đến thông báo. Nô tỳ còn nhớ trước đây khi Bát di nương nhìn thấy tiểu thư thì đều nói mấy lời chẳng tốt lành gì." Nói xong Phục Linh lại khẽ kể lể, "Ngày trước Tam lão gia cực kỳ sủng ái nàng ta, mặc dù nàng không dám làm gì phu nhân thế nhưng lại cực kỳ hung hãn ương ngạnh với các di nương khác. Trong viện nàng ta cũng cực kỳ nghiêm khắc dọa người sợ, nghe nói có người hầu bên cạnh bị nàng ta phạt đánh gãy cả cánh tay, sau này lại bị bán ra ngoài, hiện tại cũng chẳng biết sống hay chết."

Gia đình phú quý chọn mua nô tỳ thì chẳng có ai mua một người có thương tích tàn phế cả. Phàm là những người như thế chắc chắn sẽ bị bán đến những nơi thấp hèn cùng cực. Mới nghĩ đến đây cũng đã hiểu được kết cục của người hầu bê cạnh Bát di nương kia chắc chắn sẽ không tốt lành rồi.

Phục Linh thở dài, "Hiện giờ lão gia mắc bệnh, phu nhân chỉnh đốn lại nội viện cho nên mới đè được kiêu ngạo của nàng ta xuống. Đợi sau này lão gia khỏi bệnh rồi thì lại không biết thành cái dạng gì nữa."

Phục Linh cũng là hạ nhân, mà lại có thiện tam, thế nên mỗi khi nghe đến mấy người hạ nhân xảy ra chuyện bi thảm thì sẽ cực kỳ bi thương. Tần Hoan xoay người lại trấn an, "Em yên tâm đi, bệnh này của nàng ta không tốt lắm, thế nhưng sau này Tam thúc phụ ắt hẳn sẽ không sủng ái nàng ta như trước nữa."


Tần Hoan nhìn phương thuốc, kinh nguyệt Bát di nương chảy ra không ngừng, bệnh này nghe qua cũng không khiến người ta sợ hãi thế nhưng rất nhiều nam nhân Đại Chu đều coi nguyệt sự trên người nữ tử là điều không lành. Cũng có nhiều gia đình quý tộc, ngay cả chủ mẫu đến nguyệt sự thì nam chủ nhân cũng sẽ vài ngày không bước vào viện của chủ mẫu, chứ đừng nói Bát di nương cũng chỉ là người làm thiếp, chưa kể bệnh của nàng ta lại mãi vẫn không khỏi.

Phục Linh chớp mắt rồi khẽ hừ một tiếng, "Quả nhiên là người làm trời nhìn, tiểu thư làm nhiều việc thiện như vậy nhất định sẽ khỏe mạnh trôi chảy. Ngày xưa phu nhân từng nói làm việc thiện chính là cầu phúc báo cho bản thân mình, sau này mấy năm trời nô tỳ vẫn cứ nghĩ lời phu nhân nói là không đúng, thế nhưng hôm nay lại có chút tin tưởng rồi."

Sau khi phu thê Tần Dật qua đời thì Tần Hoan và Phục Linh có thể nói là sống phiêu lưu lang bạt, cho dù là ở kinh thành hay ở Cẩm Châu thì đều không dễ chịu gì. Cho nên phúc báo mà Tần Nhị phu nhân nói là báo ở chỗ nào?

Ngày trước Phục Linh cực kỳ hoài nghi, còn hiện tại nàng và Tần Hoan ngày càng tốt lên thì mới dần tin tưởng lên.

Tần Hoan thở ra, "Phải, làm việc tốt luôn luôn đúng đắn."

Vừa đi vừa nói chuyện, 3 người đã về đến Đinh Lan uyển. Trong viện Vãn Đường đang dẫn theo Vãn Đào đi quét sân, còn Vãn Lê lại không thấy tung tích đâu. Tần Hoan mặc kệ cứ thế đi vào trong phòng, vừa quay đầu lại đã thấy Vãn Đường đã bắt đầu sai khiến Vãn Hạnh vẩy nước quét nhà rồi.

Tần Hoan quay lại hỏi Phục Linh vừa mới bước vào, "Vãn Lê vẫn không ra khỏi cửa?"

Phục Linh hừ nhẹ, "Tiểu thư thật sự đừng quan tâm đ ến Vãn Lê, đúng là chẳng ra thể thống gì mà. Nàng ta đã đến viện chúng ta rồi mà chẳng mấy khi thấy làm việc, lúc nào cũng ở trong phòng học theo tiểu thư nhà người ta lấy giấy bút mà dùng để ghi chép sổ sách ra luyện chữ. Nô tỳ thấy mặc dù chữ viết không tệ thế nhưng nàng ta tới đây để làm nô tỳ chứ không phải để làm chủ tử!"

Phục Linh tức giận quẳng gói thuốc sang bên cạnh, Tần Hoan đi tìm một cái khay đến đây, mở 2 gói thuốc ra rồi lựa chọn cẩn thận mấy vị thuốc bên trong ra. Phục Linh thấy thế liền nhíu mày, "Tiểu thư, thuốc này... người lựa mấy vị đó ra để làm gì? Không cần đến à?"

Tần Hoan lắc đầu, để những vị thuốc vừa nhặt ra kia sang bên cạnh.

"Không phải, những thức này mới thực sự là có tác dụng, những vị còn lại em tách ra rồi cất kỹ lại."

Phục Linh suy nghĩ một lát rồi nhất thời mở to mắt, "A, hóa ra tiểu thư có ý này..."

Tần Hoan 'Ừ' một tiếng, mặc dù nàng muốn cứu Tần Lệ thế nhưng cũng không muốn kéo mình xuống nước. Nàng muốn dùng thuốc nhưng càng không thể để Phục Linh ra ngoài mua, như vậy càng khiến cho người ta chú ý đến, vì thế nàng mới phải phân chia những loại thuốc cần thiết cho Tần Lệ ra thành 2 phương thuốc khác nhau. Thuốc mà Tần Hoan cần chỉ có 7-8 vị trong đó thôi, cứ như vậy thì thần không biết quỷ không hay, lại còn có Thái trưởng Công chúa làm cớ nên đương nhiên càng không một ai phát hiện ra nàng đang chữa bệnh cho Tần Lệ.


Phục Linh cười rộ lên, "Tiểu thư thật thông minh." Nói xong lại tò mò, "Đêm qua tiểu thư còn nói không nắm chắc, thế nhưng hôm nay đã định ra phương thuốc rồi, có phải trong lòng tiểu thư đã có biện pháp chữa trị rồi không?"

Tần Hoan thở dài, "Bệnh giang mai chính là bệnh nan y, nếu lúc vừa mới phát bệnh thì có lẽ còn có thể chữa được. Phương thuốc thì ta sẵn sàng viết ra được cả chục cái, thế nhưng có tác dụng thật sự thì lại quá ít rồi."

Tần Hoan sắp xếp lại thuốc, trên mặt lại nặng nề. Bệnh của Tần Lệ là củ khoai lang phỏng tay, nhưng một khi nàng đã nhận lời thì đương nhiên phải tận tâm tận lực đi đối phó. Tần Hoan vừa căn dặn Phục Linh đi lấy chày giã thuốc đến đây vừa nói, "Bốn người kia bình thường em cứ quan sát nhiều một chút, còn việc đi lấy thuốc thì nhớ rõ chỉ để cho Vãn Hạnh đi lấy."

Phục Linh nhìn sang, "Có vẻ như tiểu thư cực kỳ tín nhiệm Vãn Hạnh?"

Động tác trên tay Tần Hoan ngừng lại một lát, "Không thể nói là tuyệt đối tín nhiệm, thế nhưng ta cảm giác được nàng ta có gì đó đặc biệt, ít nhất là không có ác ý với ta. Việc đi lấy thuốc rất quan trọng nên chỉ để cho nàng ta đi thôi, còn những người khác cứ theo dõi thêm cũng không sao cả."

Phục Linh cười cười đáp lại, bên này Tần Hoan vừa mài thuốc lại vừa đọc sách.

Đọc mãi đến tận buổi chiều, đã qua nửa giờ thân rồi, đột nhiên nhìn thấy Mặc Thư đã mấy ngày nay không đến Đinh Lan uyển.

"Bái kiến Cửu tiểu thư, Cửu tiểu thư, tiểu thư nhà ta có hơi không ổn, xin người qua xem giúp."

Tần Hoan nhăn mày, Diêu Tâm Lan lại không ổn rồi?

Trong lòng nàng hoài nghi, nàng đứng lên hỏi, "Không ổn như thế nào?"

Tần Hoan vừa hỏi xong thì hốc mắt Mặc Thư cũng đỏ ửng, nàng cúi đầu nói, "Người đi qua xem thì biết."

Trong lòng Tần Hoan ngay lập tức cảm thấy lo lắng, đã nhiều ngày nay Diêu Tâm Lan đã không đến mời nàng đến khám bệnh, thế nhưng hiện tại chẳng lẽ lại xảy ra biến cố gì rồi?


Tần Hoan bỏ thuốc và sách xuống, thoáng thu xếp một hồi rồi mới đi ra khỏi viện.

Đi đến Lâm Phong viện, vừa vào cửa nàng đã cảm nhận được một bầu không khí áp lực hoàn toàn khác bình thường. Toàn bộ nô bộc đều đứng tập trung bên ngoài, tất cả đều câm như hến, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Mặc Thư dẫn Tần Hoan và Phục Linh đi vào thẳng phòng chính rồi thẳng đến phòng ngủ. Tần Hoan vừa mới đến cửa phòng thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong vang lên.

"Nàng đừng khóc nữa, nàng muốn ta phải giải thích thế nào? Tất cả đều là mơ thôi!"

"Chỉ là giấc mơ thôi mà khiến nàng trở nên như vậy? Lan nhi, ta là người thế nào chẳng lẽ nàng còn không biết sao?"

"Lan nhi, thân thể nàng vừa mới tốt lên, vì con của chúng ta, nàng đừng để chuyện nhỏ nhặt này làm phiền lòng nữa, được không? Trong lòng ta chỉ có một mình nàng, Lâm Phong viện này nàng là nữ chủ nhân duy nhất. Ta chưa từng nhìn người khác nhiều hơn một lần."

Bước chân Tần Hoan dừng lại, sắc mặt Phục Linh cũng khẽ biến rồi cúi đầu xuống.

Người đang nói chuyện rõ ràng có thể nhận ra được là Đại thiếu gia Tần Sâm, mà nội dung thì lại càng không thích hợp để cho người ngoài nghe thấy. Khó trách ban nãy tiểu thư nhà mình hỏi Mặc Thư lại cứ muốn nói lại thôi, hóa ra là Đại thiếu gia và thiếu phu nhân cãi nhau... Mặc Thư lo lắng hai người bọn họ cãi nhau làm tổn hại thân thể cho nên mới tới mờ tiểu thư nhà mình đến?

Trong lòng Phục Linh thầm suy đoán rồi ngay lập tức thở dài. Hóa ra phu thê ân ái cũng không tránh được cãi vã lặt vặt.

Có điều... Lời này của thiếu phu nhân có vẻ như còn có ý khác nữa, chẳng lẽ Đại thiếu gia có nữ nhân ở bên ngoài?

"Thiếu gia, Cửu cô nương đến rồi..."

Mặc Thư nói một câu khiến trong phòng thoáng yên tĩnh lại, rất nhanh sau đó Tần Sâm đã nói, "Mời Cửu muội muội vào đi."

Mặc Thư xoay người nhìn sang Tần Hoan, ánh mắt có chút khẩn cầu, "Cửu tiểu thư, mời vào."

Tần Hoan bước vào, vừa đến cửa đã thấy chén thuốc ném vỡ vụn trên mặt đất, Tần Sâm đứng ở trước giường Diêu Tâm Lan, còn Diêu Tâm Lan thì mặt đầy nước mắt nằm ở trên giường, thế nhưng 2 mắt nhắm chặt, chỉ có lồ ng ngực hơi phập phồng chứng tỏ giờ phút này nàng đang rất kích động.


Tần Sâm quay người lại rồi cười gượng gạo, "Cửu muội muội đã đến rồi, mau vào đi."

Tần Hoan gật đầu với Tần Sâm, "Đại ca..." Nàng thoáng nhìn qua Diêu Tâm Lan, "Đại tẩu..."

Tần Sâm thở phào, "Đại tẩu muội có hơi không tốt lắm, muội xem cho nàng thử đi, rồi lại trò chuyện với nàng..."

Diêu Tâm Lan nằm ở trên giường không nhúc nhích, thế nhưng trong nháy mắt Tần Hoan nhìn thấy nước mắt nàng rơi xuống càng ngày càng nhiều. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cỡ bàn tay của nàng, nước mắt thi nhau lăn dài, khóe mắt cũng đỏ ửng lên vì khóc, càng nhìn càng thấy giống búp bê sứ mong manh dễ vỡ. Đam Mỹ Sắc

"Được, trước tiên muội xem cho Đại tẩu đã." Tần Hoan chẳng có cách nào nên cũng đành phải nói như vậy.

Tần Sâm gật đầu rồi quay lại nhìn thoáng qua Diêu Tâm Lan, "Ừ, thế muội cứ ở trong này đi, ta đến thư phòng ở tiền viện rồi chút nữa quay lại. Muội giúp ta trông chừng Đại tẩu muội..."

Tần Sâm nói xong thì cũng không cản trở nàng nữa mà đi thẳng ra ngoài.

Bước chân của Tần Sâm rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã đi xa rồi. Tần Hoan nghe tiếng bước chân này liền có cảm giác như Tần Sâm chỉ muốn chạy khỏi Lâm Phong viện thật nhanh mà thôi. Nàng mới vừa đến thì hắn đã nhịn không được mà chạy đi rồi.

Ngay cả Tần Hoan đã cảm thấy như thế thì đương nhiên Diêu Tâm Lan cũng cảm nhận được.

Nàng vẫn không nói lời nào, cũng không mở mắt, chỉ nằng đó giống hệt con rối gỗ. Thế nhưng Tần Hoan có thể nhìn thấy, nước mắt trong vắt lăn dài theo gương mặt nàng xuống đến gối đầu, trên gối đã ướt sũng một mảng lớn rồi.

Cùng là nữ tử, Diêu Tâm Lan lại đang có thai cho nên Tần Hoan không nhịn được mà tiến lên, "Đại tẩu, muội đến khám cho tẩu."

Nói xong rồi mà Diêu Tâm Lan vẫn không nhúc nhích. Mặc Thư ở ngoài cửa thì vẫn đang yên lặng thu dọn chén thuốc bị đập vỡ dưới đất, vừa nhặt mảnh vỡ lên vừa rơi nước mắt. Tần Hoan và Phục Linh đứng đó cũng thấy hơi ngại, nhìn một chủ một tớ nhà này rửa mặt bằng nước mắt, bầu không khí trong phòng có vẻ như còn thê thảm áp lực hơn ban nãy khiến cho Tần Hoan khẽ thở dài.

Nàng ngồi xuống ghế bên cạnh giường, giọng nói hòa hoãn, "Đại tẩu, muội biết tẩu thương tâm, thế nhưng tẩu cứ tiếp tục khóc như thế thì sẽ làm ảnh hưởng đến hài tử, cũng sẽ thương tổn đến bản thân."

Khóe môi Diêu Tâm Lan giật giật một cái rồi sau đó nghiến răng nghiến lợi khàn khàn nói, "Muội là sợ làm hài tử bị thương chứ gì, chung quy lại muội cũng là người của Tần phủ, đứa bé này cũng thuộc về Tần phủ, tóm lại là rất quan trọng."

Tần Hoan trợn mắt, "Đại tẩu nói gì vậy? Không có mẫu thân thì lấy đâu ra hài tử? Nói một câu khó nghe thì ngày đó lúc mà ta cứu Đại tẩu, trong đầu ta nghĩ không phải là cứu đứa nhỏ còn chưa ra đời này mà chính xác là muốn cứu Đại tẩu ở trước mặt ta..." Nói xong giọng nói Tần Hoan lại trầm xuống, "Đại tẩu, mặc kệ tẩu có phải người làm mẫu thân hay không thì luôn luôn phải yêu quý chính bản thân mình, mấy hôm trước nhìn thấy tẩu khôi phục được sức sống thì ta còn vui vẻ thay ngươi. Còn hiện tại, sao lại khiến bản thân trở thành dáng vẻ này rồi hả?"