Sáng sớm 7 ngày sau, Tần Hoan đi ra khỏi tây hậu viện cùng với Phục Linh, đám hạ nhân Tần phủ trốn ở phía xa nhìn lại, vừa tò mò vừa hơi hoảng sợ nhìn hai người họ.
"Pháp sự đã làm liên tiếp 7 ngày, Cửu tiểu thư vẫn còn bình yên vô sự kìa, chứng tỏ Cửu tiểu thư đã thực sự sống lại à?"
"Đúng vậy rồi, nếu như thật sự là yêu ma quỷ quái đội lốt thì đã sớm bị nhóm cao tăng kia thu phục rồi!"
"Ta thấy không phải bị yêu quái quấn thân, mà chính là Bồ tát hiện thế mới đúng, Phục Linh chính là đã được Cửu tiểu thư cứu sống!"
Tiếng nghị luận không ngừng vang lên, Phục Linh khẽ hừ một tiếng, "Tiểu thư rõ ràng không hề chết, vậy mà bọn họ cứ khăng khăng nói tiểu thư đã chết, lúc tiểu thư tỉnh dậy lại còn cố tình nói yêu quái quấn thân để bôi nhọ tiểu thư, bây giờ thì tốt rồi, pháp sự đã làm xong, bọn họ cũng nên ngậm miệng rồi." Chịu đựng cấm túc 7 ngày, cuối cùng Tần Hoan cũng bình tĩnh tiếp nhận thân phận Cửu tiểu thư Tần phủ.
Việc cấp bách bây giờ chính là điều tra rõ ràng vị Cửu tiểu thư này vì sao mà chết. Nhưng điều khiến cho nàng thấy ngoài dự tính nhất chính là trong 7 ngày này lại không có bất kì người nào đến dò hỏi tình hình, chẳng lẽ hung thủ kia không sợ nàng tỉnh dậy rồi nói ra chân tướng sao?
Hôm nay Tần Hoan mặc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc dài chỉ dùng một cây trâm đơn giản vấn lên, cả thân người chìm trong ánh nắng ban mai, khí chất giản dị trang nhã, mặt mày sáng ngời như ánh trăng, nàng không hề nhiều lời, chỉ nói khẽ, "Em nhắc lại chuyện hôm đó một lần nữa cho ta nghe."
Phục Linh hơi đau lòng, tiểu thư nhà nàng đúng là không nhớ rõ chuyện lúc trước rồi.
"Hôm đó tiểu thư dùng cơm trưa xong, từ trước khi nghỉ trưa nửa canh giờ cho đến chiều, người nghe nói Hoắc công tử vào phủ nên tâm tư hơi loạn. Thế nhưng Hoắc công tử vào phủ chỉ để nói chuyện với Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, cũng không gặp chúng ta." "Lúc ấy trong lòng tiểu thư buồn bực, cho nên cơm tối cũng không ăn được bao nhiêu. Ăn cơm xong bỗng nhiên tiểu thư nói muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Phục Linh tự trách nói, "Cũng tại nô tỳ, lúc đi cùng tiểu thư ra ngoài lại quên mang theo áo choàng, hôm ấy khi đêm xuống thì tiết trời hơi lạnh, nô tỳ đi cùng tiểu thư đến chỗ hồ sen thì đột nhiên gió nổi lên, trời lại lạnh hơn một chút."
"Nô tỳ vốn định nhắc tiểu thư quay về, nhưng không biết tại sao tiểu thư lại muốn nán lại bên cạnh hồ sen một lúc, vậy nên nô tỳ để cho tiểu thư chờ mình quay về lấy áo choàng. Thời gian nô tỳ rời đi còn chưa đến nửa ly trà, thế nhưng lúc quay lại lại không thấy tiểu thư đâu nữa!"
Phục Linh nói xong sống mũi hơi chua, "Lúc ấy nô tỳ rất lo lắng, tiểu thư vốn nhát gan, giữa đêm khuya lại đứng ở bên cạnh hồ sen, chỉ lơ là một chút là rơi vào trong hồ rồi. Nô tỳ vội vàng đi tìm xung quanh hồ sen một vòng, nhưng không tìm thấy tiểu thư, sau đó nghĩ rằng tiểu thư tự đi về rồi nên nô tỳ quay về tìm lần nữa, nhưng về rồi cũng không thấy tiểu thư đâu..." "Nô tỳ tìm suốt đến lúc sau nửa đêm thì trên trời bắt đầu đổ mưa xuống, nô tỳ không còn cách nào khác đành phải đi tìm quản gia. Thế nhưng lúc nô tỳ đến viện của quản gia thì bị người ta cản lại ở bên ngoài, nô tỳ quá hoảng sợ nên quỳ gối bên ngoài viện quản gia cầu xin, quỳ tận hơn nửa canh giờ."
Tính tình Phục Linh lương thiện hoạt bát, thế nhưng khi nói đến đây nàng cũng phải nghiến răng nghiến lợi, "Từ đầu đến cuối quản gia đều không hề lộ diện, đến tận lúc trời sắp sáng rồi mới đột nhiên có người nói tiểu thư nhảy xuống hồ rồi..."
Sự việc đã qua được 8 ngày, nhưng lúc kể lại hốc mắt Phục Linh vẫn đỏ ửng, "Lúc ấy nô tỳ cảm thấy như trời sập xuống rồi."
Tần Hoan vỗ vỗ mu bàn tay trấn an nàng, "Sau đó ta được người ta vớt lên, rất nhanh được đưa vào linh đường?"
"Vâng!" Phục Linh khịt khịt mũi, "Lão phu nhân nói là điềm gở, mời các sư phụ đến làm pháp sự một ngày, chuẩn bị để sáng sớm ngày hôm sau mang tiểu thư ra ngoài hạ táng."
Tần Hoan trầm tư nheo mắt giây lát, "Em nói hồ sen chính là ở chỗ này sao?"
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về hướng nam, đi đến chỗ có một hồ sen rộng khoảng mười trượng vuông (Khoảng 33m2).
Cuối hạ đầu thu, lá sen tươi tốt phủ đầy mặt hồ, gió mát thổi nhẹ mang theo hương sen lan tỏa ra khắp nơi.
Ở chính giữa hồ có một nhà thủy tạ nho nhỏ, được bao xung quanh bởi hoa sen, còn có một cây cầu dẫn qua chòi nghỉ mát ở phía đối diện.
"Đúng vậy, lúc đó tiểu thư đứng ở bên cạnh cầu."
Phía bắc của hồ sen này chỉ có một con đường nhỏ bằng gỗ vây quanh hồ, hành lang của thủy tạ đều ở phía nam, mà Tần Hoan đi từ phía bắc đến, cũng đứng ở hành lang phía bắc, "Hồ bán nguyệt ở chỗ nào?" Đột nhiên Tần Hoan hỏi.
Phục Linh khó hiểu trả lời, "Hồ bán nguyệt ở phía nam, lúc ấy nghe nói tiểu thư nhảy hồ, em còn nghĩ sao tiểu thư lại đi sang bên đến tận bên đó, thân phận chúng ta như vậy, tiểu thư lại không muốn gây ra chuyện rắc rối gì nên nếu có đi thì cũng chỉ đi đến đoạn hồ sen này thôi."
Điều này chứng minh bản thân Tần Hoan không hề tự mình đi qua đó.
Tần Hoan thầm nghĩ trong lòng như vậy, rồi nói với Phục Linh, "Dẫn ta qua đó xem xem."
Hai người đi men theo hành lang cầu đi qua hồ sen, đi đến một ngọn núi giả, bên cạnh núi giả có một đình nghỉ mát, phía sau đình nghỉ mát này lại là hai tòa nhà có mái hiên cong. Cứ thế đi thẳng, Tần Hoan đã nắm được kha khá. Phía trước chính là Tam phòng của Tần phủ Cẩm Châu, phủ trạch cực kỳ xa hoa, mười bước có một cảnh, năm bước có một lầu, rộng rãi lịch sự tao nhã, tất cả đều được bày trí rất tâm huyết, cực kỳ có phong thái của chủ nhân dòng dõi quý tộc.
Lại đi thêm thời gian khoảng nửa ly trà nữa mới đến hồ bán nguyệt.
Hồ cũng như tên gọi, hình dáng nửa vầng trăng, hai bên mép hồ trồng hoa và cây cảnh xanh tốt, tiếp đến là hai mảnh rừng trúc nhỏ lẳng lặng bao quanh. Lúc này ở bên hồ cũng không có ai, ngẫu nhiên gặp vài tên đầy tớ nhưng họ cũng chỉ nhìn lén vài lần rồi lại vội vàng tránh đi mất.
Hiển nhiện chuyện Tần Hoan chết đi sống lại vẫn còn khiến người ta hoảng sợ.
"Tiểu thư có nhớ không, từ chỗ này đi tiếp về hướng nam, bên trái là chỗ ở của các vị thiếu gia tiểu thư, còn bên phải là chỗ ở của các di nương, lão phu nhân ở Phật đường phía đông, lão gia và phu nhân ở chủ viện đằng trước..."
Phục Linh chỉ trỏ qua quýt, Tần Hoan chỉ nhìn rồi đi mà không nói gì, chỉ hỏi, "Hôm đó ta được vớt lên ở đâu?"
Phục Linh vội vàng đi hơn mười bước về phía trước, "Chỗ này, chính là chỗ này..."
Chỗ đó có một tảng đá Huyền Vũ khổng lồ, một nửa nằm ở trong hồ còn một nửa trên bờ. Nếu đứng ở trên tảng đá thì có thể nhìn ra khắp cảnh hồ, vậy nên Tần Hoan đang định trèo lên trên.
"Tiểu thư, đừng qua đó..."
Trong lòng Phục Linh vẫn còn sợ hãi, Tần Hoan lại lắc đầu ra hiệu, mặc dù nàng không nói chuyện nhưng khí thế quanh thân tỏa ra khiến cho người khác không thể phản bác hay nghi ngờ. Phục Linh sửng sốt, không dám khuyên nàng nữa.
Thế nhưng đứng nhìn Tần Hoan trèo lên, Phục Linh vẫn rất hoảng hốt.
Tiểu thư nhà nàng khác với trước đây rất nhiều rồi!
Nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn trước mặt, Tần Hoan nhíu mày, hồ nước này cực kỳ sâu, đúng thực có khả năng làm cho người ta chết đuối. Nhưng Tần Hoan không phải chết đuối mà là bị người ta ném xác xuống đây, nhưng nếu từ trên tảng đá Huyền Vũ này ném xác xuống thì rất dễ bị người khác nhìn thấy.
Vị Cửu tiểu thư này chính là bị gϊếŧ chết vào tối ngày 21 tháng 7, sau đó đến qua nửa đêm thì bị ném xuống hồ.
Từ đó có thể kết luận, hung thủ chính là người trong Tần phủ, nhưng mặc dù đã là nửa đêm thì đầy tớ trong Tần phủ cũng có rất nhiều, khó có thể đảm bảo được là không bị ai nhìn thấy, cho nên lúc vứt xác chắc chắn phải chọn một chỗ nào đó kín đáo.
Tần Hoan ngồi xổm xuống thả tay vào trong nước, cẩn thận cảm nhận hướng của dòng chảy.
Hồ bán nguyệt này không phải là một hồ nước lặng, trên mặt hồ nhìn như yên ả thế nhưng đáy hồ nhất định có mạch nước ngầm, có thể đẩy thi thể trôi đi.
Một lúc sau, Tần Hoan nhìn về bên rừng hoa bên vệ hồ, cách tảng đá Huyền Vũ khoảng 7-8 trượng.
Đó là một mảnh rừng hoa da^ʍ bụt, mùa này thì hoa đã tàn, chỉ còn lá xanh um. Tần Hoan đứng dậy, bước từng bước qua bên đó, Phục Linh định đi theo nhưng mới đi được hai bước thì Tần Hoan nói, "Em chờ ở chỗ này đi."
Lúc suy nghĩ về tình tiết vụ án, Tần Hoan không muốn người khác quấy rầy, ngay cả tiếng bước chân cũng không được.
Tình cảnh của Cửu tiểu thư đáng thương, tính tình cũng nhát gan, lại là người không thích gây chuyện chuốc phiền toái, cho nên làm sao nàng có thể bị người ta gϊếŧ chết? Lại nói nàng bị gϊếŧ ở chỗ nào? Có phải ở chỗ rừng hoa da^ʍ bụt này hay không? Quần áo nàng mặc lúc đã đã bị thay ra thiêu hủy đi rồi, chỉ dựa vào những vết thương trên người tạm thời không tìm ra manh mối gì, vết trầy da này thì va quệt với bất kỳ bề mặt thô ráp nào cũng có thể gây ra rồi.
Tần Hoan nhìn chăm chú về mặt hồ xanh biếc này.
Đây là nơi phát hiện thi thể, chắc chắn sẽ có manh mối!
Mặt trời dần nhô lên từ phía chân trời, ánh nắng cũng theo đó mà sáng rõ lên, Tần Hoan đi đến một mảnh rừng hoa khác ở bên hồ, ánh mắt đảo qua lại như mũi tên nhưng trước mắt cũng không phát hiện có điều gì lạ. Tần Hoan chưa từ bỏ ý định, hơi nghiêng người nhìn xuống đáy hồ.
Tần Hoan đang chăm chú tìm kiếm, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau lưng nàng.
Tần Hoan tưởng rằng đó là Phục Linh, theo bản năng xoay người lại để nói chuyện, thế nhưng vừa mới xoay lại thì đã có một đôi tay hung ác đẩy nàng xuống nước!