Quyền Thần Tái Thế

Chương 16: Bất Lực Vì Vô Cùng Cảm Động Nhưng Sau Đó Lại Từ Chối



Chỉ còn lại hai người bên cạnh núi giả yên tĩnh, Chu Hạ Lâm nhìn Tô Án chăm chú, ánh mắt sáng rực kinh người, khóe môi không khống chế được mà khẽ run.

Cơ bắp toàn thân y chợt căng cứng, mắt thấy sắp bổ nhào đến, nhưng đã khống chế được sức mạnh ở giây cuối cùng, chỉ dùng hai tay nắm chặt vai Tô Án, cổ họng thấy hơi khô.

"Thanh Hà, ngươi..

ngươi gầy đi rồi."

Tô Án bỗng cảm thấy mũi hơi xót, mỉm cười như để che đậy: "Điện hạ cũng gầy hơn rồi, chẳng qua đã cao lên không ít, giọng nói cũng hay hơn rất nhiều, giống như phượng hoàng hót vang."

Chu Hạ Lâm nhướng mày: "Nói gì đó, chẳng lẽ giọng nói trước đây của ta khó nghe vậy sao?"

"Thần không dám bình luận khó nghe hay không, nhưng vẫn so sánh được."

"So với gì?"

Tô Án ra vẻ nghiêm chỉnh nói: "So với vịt đực giành ăn."

Chu Hạ Lâm nện một quyền vào vai hắn, cười mắng: "Ngươi hay lắm Tô Thanh Hà, dám chế nhạo cả thái tử gia, sao năm mươi gậy kia lại đánh mất luôn sự khéo miệng của ngươi rồi!"

Bộ dạng Tô Án giống như vết thương đã khỏi liền quên đau: "Tất nhiên là vì thần da thô thịt dày, năm mươi gậy cỏn con không đáng kể."

Chu Hạ Lâm lại im lặng, hồi lâu sau mới nói: "Vết thương thế nào?"

"Chỉ là vết thương ngoài da, đã không còn gì đáng ngại, điện hạ không cần lo lắng."

"Sao ta có thể không lo lắng được!" Thái tử đột nhiên nổi nóng, khuôn mặt trở nên đỏ rực, "Ban đầu hai mươi gậy kia ta còn không nỡ để ngươi chịu, bây giờ là tròn năm mươi gậy đó, cơ thể ngươi yếu ớt, lỡ như xảy ra bất trắc gì, ta..

ta.."

Y giậm mạnh chân đảo quanh hai vòng, cuối cùng lại không nói tiếp.

Sự hời hợt trên mặt Tô Án biến mất, khẽ nói: "Ta biết điện hạ đối xử tốt với ta, đau lòng vì ta phải chịu năm mươi gậy này một cách oan uổng, nhưng điện hạ không thể chọc giận hoàng thượng vì chút tình riêng với thần tử được.

Điện hạ là trữ quân một nước, thân phận tôn quý, ánh mắt nên nhìn về hướng xa hơn.

Hiện giờ hoàng thượng đang độ tuổi xuân, điện hạ vẫn có thể mặc sức chơi đùa, nhưng tương lai nếu có ngày trọng trách giang sơn đè lên vai điện hạ, tới lúc đó..

điện hạ đã chuẩn bị kĩ càng chưa?"

Thái tử trợn tròn mắt, hai tay nắm chặt, nặng nề nói như đang tuyên thệ: "Ta sẽ làm một hoàng đế tốt! Thanh Hà, ngươi có tin không, tương lai ta sẽ trở thành minh quân thịnh thế!"

Tô Án âm thầm than thở: Chu Hạ Lâm, ngươi sẽ trở thành một hoàng đế tốt, chỉ tiếc là..

Trong lòng hắn nặng nề lạ thường, mới qua bao lâu, thiếu niên trước mặt này đã không phải là ghi chép vừa xa xôi vừa cứng nhắc trong sách sử nữa, mà là một người sống sờ sờ có máu có thịt, ở chung sớm chiều đã hơn một tháng, sao có thể không có cảm tình! Chỉ là đối với một người đã biết rõ vận mệnh tương lai của đối phương là hắn, thì chưa hẳn phần tình cảm này không phải là một loại dằn vặt tâm lý.

Chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có thể nhẫn tâm ném hết những suy nghĩ hỗn tạp ra sau đầu, giả vờ mình là một người bình thường không biết gì hết, làm ra phản ứng mà người bình thường nên có.

Hắn quỳ một chân xuống đất, xúc động nói: "Thần tin! Thần nhất định sẽ dốc hết sức mình để phò tá điện hạ, giúp điện hạ hiện thực hóa chí hướng lớn lao!"

Chu Hạ Lâm đỡ hắn dậy, "Thanh Hà, chỉ cần có ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ tràn đầy sức mạnh và ý chí chiến đấu, toàn thân như có sức lực dùng hoài không hết vậy."

Tô Án cười phá lên: "Nói cứ như ta là thuốc hưng phấn[1] vậy đó."

[1] Doping

"Cái gì?"

"Không, không có gì." Tô Án bỗng nhớ ra, "À đúng rồi, hơn tháng nay đông cung có xảy ra chuyện gì không?"

"Chẳng có chuyện gì, ta bị phụ hoàng cấm túc, không được đi đâu ngoài Văn Hoa điện hết, chỉ đành ngoan ngoãn đọc sách ở đông cung.

Chẳng qua.." Chu Hạ Lâm nhíu chặt mày, lần đầu tiên Tô Án nhìn thấy vẻ lo sợ bất an trên khuôn mặt phấn chấn kiêu ngạo của thiếu niên này, "Trước đó cứ dăm ba bữa phụ hoàng lại tới đông cung, thỉnh thoảng còn tặng quà cho ta, nhưng gần đây hình như ông ấy đã xa cách ta hơn, cũng không tới thăm ta thường xuyên nữa, mà thường ở chỗ Vệ quý phi."

Y lo lắng ngẩng đầu nhìn sang Tô Án, trong mắt có ánh sáng như đang khẩn thiết tìm kiếm sự an ủi vậy, "Thanh Hà, ngươi nói xem có phải phụ hoàng cảm thấy thất vọng đối với ta, nên mới--"

Tô Án ngắt lời y: "Sự thương yêu và xem trọng của hoàng thượng đối với điện hạ rõ như ban ngày, dù cho nhất thời nổi giận cũng là vì ôm nhiều mong đợi, điện hạ tuyệt đối đừng suy nghĩ lung tung mà tự làm hỏng việc.

Hơn nữa bây giờ Vệ quý phi sắp lâm bồn, hoàng thượng chăm sóc nàng ta nhiều hơn cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà."

Chu Hạ Lâm cắn môi, nét mặt ổn hơn rất nhiều, nói nhỏ: "Chỉ là ta nhớ tới hồi nhỏ, phụ hoàng luôn ôm ta trong lòng viết chữ, mang ta tới Nam Hải Tử để cưỡi ngựa săn bắn, trước khi ta chuyển tới Đoan Bản cung, mỗi tối trước khi ngủ ông ấy đều sẽ tới thăm ta, nhưng giờ.."

"Giờ thái tử điện hạ trưởng thành rồi, cần một không gian để phát triển độc lập, hoàng thượng biết ưng non không thể luôn ở mãi trong tổ chim được."

Thái tử mười bốn tuổi suy ngẫm trong chốc lát, giữa trán dần tỏa ra ánh sáng, rực rỡ chói mắt như mặt trời ban trưa vậy.

Y cười lên hệt như một nam tử chín chắn vừa có chí hướng hào hùng vừa có tư chất thông tuệ, "Ngươi nói đúng, sẽ có một ngày ta phải bay lên trời."

Thành Thắng đi ra từ lối mòn bên núi giả, nhỏ giọng bẩm báo: "Tiểu gia, việc nghe báo cáo ở ngọ môn đã xong, long liễn sắp trở lại, người xem có nên về đông cung trước không, để tránh xảy ra sự cố gì đó."

Thái tử nhìn Tô Án với vẻ không nỡ.

Tô Án vội chắp tay nói: "Xin điện hạ trở về đi, thần còn phải tới Càn Thanh cung diện thánh, lát nữa có thời gian sẽ tới đông cung."

Lúc này thái tử mới lộ ra nụ cười, rời đi mà không quay đầu lại.

Tô Án dõi theo bóng lưng y, nét mặt dần trở nên nặng nề, vừa đi về vừa rơi vào trầm tư.

Hình như hoàng thượng có cảnh giác với chuyện có người hãm hại đông cung, nhưng tại sao lại án binh bất động, thậm chí còn cố ý xa cách thái tử, chẳng lẽ thật sự sinh lòng bất mãn với thái tử rồi ư? Nhưng tình cha con giữa bọn họ rất khắng khít, chắc sẽ không sinh ra sự ngăn cách vì những chuyện nhỏ nhặt này đâu, trừ khi trong đó còn có điều ẩn giấu mà không ai biết..

Hắn không kìm được mà cười khổ một tiếng, âm thầm than thở: Từ lúc gặp Cảnh Long đế lần đầu tiên đến giờ, hắn vẫn luôn không đoán được rốt cuộc vị hoàng đế có sắc mặt điềm tĩnh nhưng tâm tư thâm trầm này đang nghĩ gì.

* * *

"Thần Tô Án khấu kiến ngô hoàng vạn tuế."

Cảnh Long đế đặt tấu chương trong tay xuống, im lặng nhìn thị độc của thái tử đang bái lạy ở trước mặt.

Tô Án cúi rạp trên đất, cực kì bất an, một giây trôi qua mà như cả năm, dường như rất lâu sau mới nghe được tiếng "bình thân", lòng bàn tay đã ướt mồ hôi, đứng dậy rồi di chuyển sang một bên rất quy củ.

"..

Vết thương sao rồi?"

"Đa tạ hoàng thượng rủ lòng thương, thần đã khỏe, có thể làm việc rồi."

Hoàng đế lại hỏi thêm mấy câu, thấy hắn trả lời rất nhẹ nhàng cung kính, chính là mấy lời mà các quan viên thường lấy ra đối phó y, cực kì nhạt nhẽo, lập tức thấy buồn tẻ trong lòng.

Vài tia nắng ngoài cửa sổ chiếu qua ô cửa, đứt khúc như tơ nhện, dường như cũng bị cung điện tĩnh mịch này hút đi sức sống.

Hoàng đế bỗng nói: "Tô Án, đi tới hoa viên với trẫm."

Tháng năm thời tiết dần nóng hơn, lá sen trong hồ Thái Dịch đã phủ khắp mặt hồ, nhưng búp sen vẫn chỉ có vài cành ít ỏi không đáng kể.

Ban đêm vừa mới có một trận mưa lớn, lá sen nổi trên mặt nước bị tạt lật úp, lộ ra đường gân vừa mảnh vừa nhỏ ở sau lưng.

Cảnh Long đế nhìn mặt hồ xanh biếc ra chiều suy ngẫm, khẽ ngâm: "Thanh hà liên tịnh bích, túc vũ bất kham tập.."

Tô Án ở sau lưng y đang nghe một cách nghiêm túc, âm thầm lặp lại mấy lần, đáy lòng chợt run lên, lại nghe hoàng đế nhàn nhạt nói: "Tô Án, ngươi nói xem trong lòng lá sen có oán giận không?"

Tô Án lập tức đáp: "Chắc là không oán giận."

"Tại sao?"

"Đương nhiên gió nhẹ mưa nhỏ có tác dụng nuôi dưỡng, nhưng nếu không có sự tẩy luyện của gió giật mưa lớn, thì sao có thể phát triển cao vút thẳng tắp như vậy được."

Hoàng đế nhìn nét mặt sáng ngời của hắn, "Nếu đã không oán giận, thì tại sao lại úp mặt xuống, không khôi phục trạng thái bình thường?"

Tô Án bừng tỉnh, cười ngượng: "Có lẽ là vì kính sợ thiên uy, nên dứt khoát úp sấp như vậy, đợi khi đợt mưa bão lần sau ập tới sẽ lật lại."

Hoàng đế cười phá lên, chỉ vào mũi hắn: "Nhưng chỉ thấy một cái miệng huyên thuyên, đâu có chút e sợ nào.

Đợi cơn mưa bão lần sau, sẽ dạy ngươi cách lật trở về!"

Tô Án kêu thảm một tiếng, chỉ còn thiếu mỗi việc nhào đến ôm chân rồng nữa thôi: "Hoàng thượng đừng hù dọa thần, thần sợ thật rồi!"

Hoàng đế mỉm cười nhìn hắn xin tha, cảm thấy đặc biệt dễ chịu.

Một quân một thần đi dạo quanh bờ hồ một lát, rồi hoàng đế mới nghiêm túc nói: "Chuyện phương bắc đã có một vài manh mối rồi."

Tô Án chợt ngẩn người: "Phương bắc..

Tác-ta?"

Hoàng đế gật đầu: "Còn nhớ cách nói nâng thiếp lên làm thê của ngươi khi đó không?"

Tô Án cười đáp: "Hoàng thượng nhìn trúng phòng nào?"

Hoàng đế vừa giận vừa cười mà liếc nhìn hắn, "Năm xưa thành bắc thua trận bỏ chạy, khi tới thuộc địa của bộ tộc Ngõa La, thủ lĩnh Ngõa La đã thừa cơ giết chết chủ nhân và thái tử thành bắc, mưu đoạt vị trí Khả Hãn."

"Sau đó bộ tộc Tác-ta cướp lại vị trí Khả Hãn, tranh đấu không ngừng với các bộ tộc Ngõa La, Vọng Lưu và Oa Diệp, các bên đều tiêu hao lượng lớn chiến lực."

"Mà hiện giờ khi trẫm phái mật sứ tới thăm hỏi các bộ tộc, Ngõa La phản ứng cực kì nồng nhiệt, cung kính đón nhận phong hào Bình Ninh vương, chỉ cần triều ta ủng hộ hắn thống nhất thảo nguyên, nguyện từ bỏ đế hiệu bắc thành, đổi thành Khả Hãn Ngõa La."

Tô Án nói: "Xem ra Ngõa La đúng là một lựa chọn thích hợp, chẳng qua, chắc hắn sẽ không kết minh dễ dàng thế này đâu, ắt hẳn đã nêu ra điều kiện gì đó nhỉ?"

Hoàng đế nghiêm nghị nói: "Không sai, thủ lĩnh Ngõa La tân nhiệm Hổ Khoát Lực cầu hôn cho con trai hắn Côn Lặc, muốn trẫm gả công chúa hoàng thất sang, để thể hiện mối quan hệ thân thiết lâu dài giữa hai bên."

Tô Án căng thẳng trong lòng, rất muốn tóm lấy tay áo y mà kêu to "Tuyệt đối không thể! Đừng quên tổ huấn của triều ngươi đó!"

Trên mặt lại không tỏ vẻ gì, chỉ lên tiếng thăm dò: "Trong lịch sử các triều đại, bất kể đối với quốc gia hay quân vương, việc công chúa thiên triều gả xa tới phương bắc là chuyện lớn, không thể đồng ý dễ dàng."

Trong mắt Cảnh Long đế lướt qua tia sáng lạnh, quả quyết nói: "Há chỉ không thể đồng ý dễ dàng, là tuyệt đối không có khả năng! Chớ quên tổ huấn của Đại Minh ta-- Không hòa thân, không bồi thường, không cắt đất, không tiến cống, thiên tử gìn giữ biên giới, quân vương chết vì xã tắc!"

Những lời nói này có giọng điệu trái ngược với sự trầm tĩnh nhã nhặn trước giờ của y, nói năng rất khí phách, thể hiện ra tư thái anh hùng.

Tô Án nghe mà suýt nữa là nước mắt lưng tròng luôn: Cuối cùng lão tử cũng đã được chứng kiến tận mắt tuyên ngôn vương triều dõng dạc hào hùng trong sử sách rồi! Nếu thêm câu "dù xa vẫn giết" bá đạo nhất, thì đời người xem như đã viên mãn!

Hắn cúi đầu che đi vẻ mặt kích động, làm trong cổ họng: "Trong lịch sử, nhà Hán hòa thân chủ yếu vì giặc Hồ quá hung mãnh, xâm phạm biên cảnh với đội quân tinh nhuệ, cuộc chiến vô cùng thảm liệt trong sự giằng co của hai bên, không kéo dài nổi nữa, nên mới ước hẹn đàm phán hòa bình, muốn dùng quan hệ liên hôn để tạm ngưng chiến tranh, cũng không phải con đường yên ổn lâu dài."

"Mà hiện nay triều ta dân giàu nước mạnh, binh lực của các bộ tộc khác suy yếu, hoàng thượng kiên quyết từ chối liên hôn, đối phương cũng không làm gì được.

Cho dù sinh lòng nghi ngờ thì thế nào, sự ngon ngọt khi khai thông buôn bán vẫn chưa đủ cho bọn họ nếm sao, còn mặt dày mà mơ tưởng tới công chúa điện hạ, quả thật là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"

Cảnh Long đế gần như bị hắn chọc cười, "Về công thì có tổ huấn, về tư, trong ba đứa con gái của trẫm, Nhu Dụ đã có gia thất, Nhu Gia và Nhu Hi mới mười tuổi, vẫn còn trẻ con ngây thơ, sao trẫm nỡ gả tụi nó tới phương bắc xa xôi chứ, sau này tốt nhất là chọn rể hiền ở kinh thành."

Nói xong thì nghiêm túc nhìn hắn: "Tô Án, ngươi có biết bắt rể ngày yết bảng là gì không?"

Tô Án vừa nghe thì quyết tâm thăng chức lập tức hơi dao động: Nếu có cơ hội thì lấy công chúa cũng không tệ nha! Dù sao tuổi của nguyên chủ vẫn còn nhỏ, đợi thêm tám năm mười năm cũng không thành vấn đề.

Sau này mang chức tước phò mã, chẳng cần làm chính sự gì hết, mà vẫn được hưởng bổng lộc theo lệ, có xem là hiện thực hóa mong muốn chơi bời lêu lổng không?

Hoàng đế dường như đoán trúng tâm tư của hắn, giễu cợt: "Làm phò mã, chỉ có thể nhận chức vụ ảo trong triều, thật sự tưởng rằng trẫm sẽ để mặc ngươi giở trò làm biếng à? Mơ đẹp quá!"

Tô Án biết đã bị trêu đùa rồi, vội nói: "Công chúa là lá ngọc cành vàng, thần không có ý trèo cao.

Vốn nên giữ tấm thân hữu dụng để làm trâu làm ngựa vì bệ hạ."

"Làm trâu làm ngựa thì khỏi đi, nói cứ như trẫm đối xử tệ với thần tử lắm vậy.

Ngươi đó, đang bóng gió mắng trẫm hà khắc thiếu tình cảm phải không?"

Tô Án biết đây là lời nói đùa, liên tục đáp không dám.

Cảnh Long đế không để bụng mà khoát tay, tiếp tục đi dọc theo bờ hồ liễu rủ.

Tô Án thấy sắc mặt y bình tĩnh, đang tính toán xem nên nói xa nói gần thế nào để hỏi thăm chuyện của đông cung, thì lại nghe hoàng đế mở miệng: "Tô Án, trẫm muốn ngươi nhậm chức lại bộ lang trung, ý ngươi thế nào?"

Tô Án chợt kinh ngạc, lập tức suy nghĩ đủ thứ, khom người nói: "Hoàng thượng xem trọng, thần vô cùng cảm kích.

Nhận bổng lộc của vua, nên làm việc vì vua, dù thần có chức vụ gì thì cũng sẽ phân ưu và giải quyết khó khăn vì hoàng thượng."

"Chẳng qua mấy bữa trước thần vừa mới phạm lỗi, hoàng thượng chẳng những không giáng chức, mà còn đề bạt thăng chức, bất kể các triều thần bàn tán thế nào, thần cũng tự thấy cực kì hổ thẹn, thật sự không dám mặt dày mà nhậm chức, mong hoàng thượng cho thần lập công chuộc tội trước."

Hoàng đế im lặng trong chốc lát, bỗng cười khẽ một tiếng, "Tô Án, ngươi từ chối không nhận, chẳng lẽ là để tiếp tục hầu hạ ở đông cung?"

Tô Án hoảng sợ khấu đầu: "Thần là vì uy tín của hoàng thượng."

Hoàng đế nhặt một cành liễu xanh biếc dẻo dai lên vò gãy, chầm chậm nói: "Không cần sợ hãi, ngươi không muốn thăng quan, chẳng lẽ trẫm còn có thể ép buộc ngươi chắc? Chỉ mong một ngày nào đó, ngươi vẫn sẽ nhớ tâm cảnh khi ngươi nói với trẫm những lời này hôm nay."

"Thần chắc chắn sẽ cẩn tuân thánh dụ."

"Được rồi, đứng lên đi, sau này nếu không có việc gì thì bớt quỳ tới quỳ lui trước mặt trẫm đi, mỗi lần nhìn thấy lưng ngươi, trẫm đều muốn trị tội đầu bếp nhà ngươi."

Tô Án đứng dậy cười làm lành: "Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, đâu thể làm khó một nô bộc được.

Từ nhỏ thần đã có thể chất ăn gì cũng không mập nổi, lại làm cho hoàng thượng ngứa mắt."

Hoàng đế hơi nhíu mày: "Nào có ai đang yên đang lành lại không mập nổi chứ, lát nữa kêu ngự y viết phương thuốc điều dưỡng cho ngươi."

Tô Án kêu khổ trong lòng, nói liên tù tì: "Mập nổi mà mập nổi mà, thần về nhà sẽ kêu đầu bếp chuẩn bị năm món một ngày, thêm điểm tâm bữa khuya nữa, bảo đảm một tháng tăng ba cân, không, năm cân."

Hoàng đế mỉm cười: "Lòng tốt của trẫm tới bên miệng ngươi lại như nuôi heo vậy..

Thôi, nếu ngươi đã lập quân lệnh trạng, lúc đó nếu chưa tăng được từ ba tới năm cân, trẫm sẽ phạt ngươi."

Mặt Tô Án đầy vẻ dở khóc dở cười: "Thần lĩnh chỉ."

Cảnh Long đế cười rồi xoay người về điện.

Tô Án đi theo phía sau, thấy dáng vẻ y thoải mái, trong lúc đi đường dường như tâm trạng rất vui vẻ, liền thở phào một hơi.

Hắn đã hạ quyết tâm, muốn trở thành quyền thần có sức tự bảo vệ mình.

Con đường làm quan hiểm ác, muốn đi thì phải vừa to gan vừa thận trọng, phải luôn cân nhắc lợi hại, tiến lùi hợp lý.

Lần này từ chối thăng quan, tuy mất đi cơ hội vào cơ quan chủ chốt, nhưng lại có được sự tín nhiệm của hoàng đế, do đó cũng thấy được thánh sủng đối với thái tử không giảm, xem như nước cờ này đi đúng rồi.

* * *

Lời tác giả:

Thái tử: Ta muốn lớn nhanh hơn!

Hoàng đế: Đoán xem trẫm đang nghĩ gì?.