Quyền Thần

Chương 127: Quân sư



Quân thế gia Tiêu tộc ngay bên cạnh quân thế gia Hàn tộc, lúc hai cha con Hàn Huyền Xương cưỡi ngựa đi vào đại doanh tướng quân, chủ tướng hai nhà khác cũng đều đã tới nơi này.

Đại doanh của tướng quân Tiêu Hoài Kim màu vàng, sáng sủa rộng rãi, rất là khí thế, cờ lớn có chữ "Chinh Tây tướng quân Tiêu" đón gió phấp phới, bốn phía đại doanh tràn đầy đới đao thị vệ áo giáp sáng ngời, thân thể mỗi người đều kiện tráng.

Trong doanh trướng, lò than đang hồng, mặc quân trang đi vào, chỉ một lát, liền cảm thấy hơi nóng.

Tiểu Hoài Kim gần bốn mươi tuổi, mặc khôi giáp lại không lộ ra một chút khí chất tướng quân, khuôn mặt hơi vàng một bộ mệt mỏi buồn ngủ uể oải không phấn chấn, hai mắt cụp xuống, giống như tỉnh như không.

Lúc Hàn Huyền Xương dẫn Hàn Mạc vào trướng, ngoại trừ Tiêu Hoài Kim trong trướng, còn hai người khác, vừa thấy Hàn Huyền Xương tiến vào, đều đứng dậy ôm tay nói:

- Hàn đại nhân, nhiều năm không gặp, vẫn tốt chứ?

Tuy rằng chức quan của Hàn Huyền Xương chỉ là Thanh Lại Ti ở quận Đông Hải, nhưng thân phận của hắn hiển nhiên không thể dùng chức quan như vậy để xem, hắn ở đây, là đại biểu cho toàn bộ quận Đông Hải, đại biểu cho Hàn gia một trong chín thế gia lớn.

Hai người này cũng đều khí độ bất phàm, so với chủ tướng Tiểu Hoàn Kim, nhìn xem cũng có uy thế.

Người bên trái một thân khôi giáp màu đen, dáng người thon dài, khí chất thanh tao lịch sự, mặt như ngọc, chính là Tô Quan Nhai gia chủ Tô gia, cũng là một đời anh kiệt, một trong các lạo nội các.

Mặc dù Tô gia xếp thứ ba trong chin thế gia lớn, thế lực khổng lồ, nhưng đệ tử trực hệ của gia tộc rất ít ỏi, người trưởng thành không nhiều, sau khi gia chủ tiền nhiệm qua đời năm trước, vị gia chủ liền rơi lên người Tô Quan Nhai bốn mươi tuổi.

Tô Quan Nhai tính tình khiêm tốn, là Lại bộ thượng thư trong triều đình, trong triều có nhiều quan viên Tô gia dựa vào hắn, thế lực khổng lồ.

Cũng bởi vì Tô gia nhân khẩu thưa thớt, hiện giờ bình định, Tô Quan Nhai thân là gia chủ Tô gia, tự thân xuất mã, xem như một người có uy vọng cao nhất trong các chủ tướng.

Bên phải cũng là một người trung niên mập mạp đen đen, tuổi hơn bốn mươi, trên mặt là chòm râu rậm rạp như kim thép, lớn mạnh cường tráng, trên tay tràn đầy vết chai, vừa nhìn đúng là một võ tướng hung hãn mạnh mẽ.

Người này là chủ tướng xuất chinh lần này của Tây Môn gia tộc, tên Tây Môn Lôi Tàng, dũng mãnh nhanh nhẹn, là mãnh tướng hiếm có trong con cháu quý tộc. Nghe nói lúc người này còn trẻ, cho dù mùa đông khắc nghiệt, cũng sẽ trần truồng tập võ trong nước, giết gấu vật hổ cũng đã làm, nhắc tới Tây Môn gia tộc, người đầu tiên mọi người nghĩ tới chính là Tây Môn Lôi Tàng được xưng "Hùng sư Ngô quận".

Hai người này đều ngang hàng với Hàn Huyền Xương, cho nên nhìn thấy Hàn Huyền Xương tiến vào, đều chào hỏi khách sáo.

Hàn Huyền Xương bước lên phía trước, thi lễ thật sâu, nói:

- Tô gia chủ, Tây Môn đại nhân, nhiều năm không gặp, không thể tưởng được lại gặp nhau trong hoàn cảnh thế này, thật sự khiến người ta thổn thức.

Tô Quan Nhai cười mỉm, rất đúng mực, hoà nhã nói:

- Trận chiến này qua đi, phải vui vẻ nâng ly với Hàn đại nhân một phen rồi.

Tây Môn Lôi Tàng cũng cười ha ha lên, giọng nói như chuông đồng: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

- Hàn đại nhân, gia phụ để ta gặp ngài, thay ông gửi lời thăm hỏi tới Đại tông chủ và Nhị tông chủ của các ngài, còn muốn ta nói với ngài, ông muốn tìm thời gian mời hai vị tông chủ tới ngô Quận chơi một chuyến. Đều là người thế hệ trước, tự nhiên muốn ôn lại chuyện cũ.

Hàn Huyền Xương cười ha ha nói:

- Nên thế, nên thế. Gia phụ cũng nhiều lần nhắc tới Tây Môn gia, cũng vô cùng nhớ nhung bạn cũ.

Hắn quay đầu lại nói:

- Mạc nhi, còn không nhanh gặp qua hai vị thế bá.

Hàn Mạc tiến lên, cung kính thi lễ, mang theo nụ cười nhu hoà:

- Tiểu chất gặp qua hai vị thế bá.

Tô Quan Nhai đánh giá trên dưới Hàn Mạc một phen, cười hỏi:

- Đây là người con kỳ lạ tay có ba ngón vàng của Hàn đại nhân sao?

Hàn Huyền Xương lại cười nói:

- Đúng là khuyển tử.

- Quả nhiên là thiếu niên anh hùng.

Tô Quan Nhai ôn hoà nhìn Hàn Mạc, mỉm cười nói:

- Hàn thế chất giết cá mập trên biển, chuyện này ta nghe qua, không thể tưởng được lại là một thanh niên thanh tú tuấn dật thế này, Hàn đại nhân, ngài thật sự là có phúc khí nha.

Tây Môn Lôi Tàng cũng cười ha ha nói:

- Thế chất, chuyện lạ của cháu ta cũng nghe qua, đúng rồi, có thể cho ta xem ba ngón tay vàng hay không?

Hàn Huyền Xương cười nói:

- Mạc nhi, nếu thế bá muốn xem, con để cho thế bá nhìn một cái.

Hàn Mạc đáp ứng một tiếng, gỡ găng tay màu đen bên phải xuống, vươn tay ra, lộ ra ngay ba ngón tay vàng.

Tô Quan Nhai và Tây Môn Lôi Tàng vừa thấy, đều lấy làm kỳ quái.

Lại nghe chỗ chủ toạ truyền đến tiếng ho khan, Hàn Huyền Xương vội đi qua, cung kính thi lễ, nói:

- Hạ quan gặp qua Tiêu tướng quân!

Tiêu Hoài Kim gật đầu, nói:

- Hàn đại nhân vất vả.

Hắn nhìn về phía Hàn Mạc, kêu lên:

- Tiểu tử kia, lại đây lại đây, để ta xem tay của ngươi.

Hắn nâng tay lên vẫy vẫy, động tác này khiến Hàn Mạc rất không thích, nhưng dù sao hắn cũng là tướng quân cầm binh, Hàn Mạc là một vãn bối, tất nhiên cũng không thể không nể tình, tiến tới vươn tay.

Dường như bản thân bị xem giống như con khỉ, tuy trên mặt Hàn Mạc mang theo nụ cười ôn hoà, nhưng trong lòng lại cực kỳ không vui. Nếu không phải vì mấy người ở đây đều là đám người cao tầng nhất của nước Yên, có lẽ hắn sẽ không nể tình như vậy.

Tiêu Hoài Kim cẩn thận đánh giá ba ngón tay, cũng chậc chậc lấy làm kỳ, lẩm bẩm nói:

- Kỳ quái, thiên hạ còn có chuyện kỳ lạ như vậy. Nếu ta cũng có ngón tay vàng như vậy, vậy sẽ tiêu sái hơn.

Đường đường Đại tướng quân nói ra lời như vậy, thiếu chút nữa làm Hàn Mạc nghẹn chết.

Thấy mấy người vẫn đứng, Tiêu Hoài Kim nói:

- Các vị đại nhân đều ngồi đi.

Sau khi chờ mấy người ngồi xuống, Tiêu Hoài Kim mới nói:

- Mời các vị lại đây, là vì bàn bạc tấn công quan Lê Cốc như thế nào, chẳng qua các vị còn phải chờ một chút, Linh Chỉ còn chưa tới đây.

Hàn Mạc đứng ở phía sau Hàn Huyền Xương lập tức kỳ quái, các vị chủ tướng thế gia đã đến đông đủ, "Linh Chỉ" kia là người phương nào?

Hàn Huyền Xương đã hạ giọng nói:

- Đó là phụ tá hành quân của Đại tướng quân, quân sư Thánh Thượng khâm phong.

Hàn Mạc "ồ" một tiếng, không thể tưởng được còn khâm phong quân sư trong quân thế gia, trong lòng không khỏi dấy lên sự tò mò đối với vị quân sư này. Có thể được xưng là quân sư, trong cảm nhận của Hàn Mạc, đó là người có trí tuệ cực cao, quạt lông khăn the giống như Gia Cát Khổng Minh vậy, tất nhiên tiêu sái không gì sánh bằng.

Nhưng vào lúc, nghe được hộ vệ ngoài cửa cung kính nói:

- Quân sư đến!

Lều lớn xốc lên, một người đi từ ngoài trướng vào.

Hàn Mạc đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy người nọ, trợn mắt há mồm, gần như kêu ra tiếng.

Người nọ một thân áo gấm trắng, khoác áo choàng gấm màu trắm, đầu đội mũ trắng, tướng mạo lạnh lùng, đúng là tiểu thư áo trắng gặp qua hai lần, đêm qua còn cùng trải qua một hồi nguy hiểm ở nhà trọ vùng hoang vu.

Tiểu thư áo trắng bước nhẹ nhàng, một thân ăn mặc nam trang, nhìn không chớp mắt, cũng không xem chủ tướng thế gia hai bên, đi thẳng đến trước bàn chính, hơi thi lễ, giọng nói bình tĩnh như sóng nước:

- Linh Chỉ gặp qua Đại tướng quân!

Tiêu Hoài Kim tự mình rời khỏi bàn chính, trên mặt mang theo vui sướng, nói:

- Linh Chỉ, cuối cùng nàng đến rồi.

Hắn nói với mọi người:

- Các vị, vị này chính là quân sư được Thánh Thượng khâm phong, cũng là nghĩa nữ… à, là nghĩa tử Tiêu Linh Chỉ của bản tướng!

Hàn Mạc chau mày, hơi giật mình trong lòng:

- Không thể tưởng được nàng là nghĩa nữ của Tiêu Hoài Kim, hoá ra nàng là người của Tiêu gia.

Tuy rằng Tiêu Linh Chỉ đóng giả nam trang, nhưng ở đây không ai không phải hạng người khôn khéo biết nhiều, lúc nàng bước vào từ ngoài trướng, đám người Hàn Huyền Xương đã nhìn ra nàng là con gái.

Chẳng qua Tiêu Linh Chỉ cũng hiểu được dùng thân con gái tiến vào đại doanh nghị sự, cho dù các vị chủ tướng thế gia không nói cái gì, nhưng bị các tướng sĩ nhìn thấy, ít nhiều có chút không ổn, lúc này mới nữ giả nam trang.

Tuy nói địa vị con gái thấp, chẳng qua nếu con gái thật sự có tài cán, cũng có thể tham dự quân sự, ngay cả bên trong danh tướng mười phương danh chấn thiên hạ, cũng có tồn tại con gái.

Tiêu Hoài Kim lại giới thiệu nói:

- Vị này chính là Tô thế bá gia chủ Tô gia, vị này chính là Tây Môn thế bá, vị này chính là Hàn thế bá.

Hắn lập tức chỉ vào Hàn Mạc nói:

- Đây là hổ tử của Hàn thế bá, cũng là thế huynh Hàn Mạc của con!

Tiêu Linh Chỉ nhìn thấy Hàn Mạc, một chút kinh ngạc xẹt qua trong mắt, nhưng nàng che giấu tốt, vẻ mặt bình tĩnh, qua chào hỏi.

Dường như Tiêu Hoài Kim có vài phần tôn kinh đối với vị nghĩa nữ này của hắn, dĩ nhiên mời Tiêu Linh Chỉ ngồi bên người mình, lúc này mới nói:

- Các vị, Linh Chỉ rất khôn ngoan, thông minh quyết đoán, Thánh Thượng nhìn ra điểm này, mới khâm phong nàng làm quân sư. Lời nàng nói, đều là ý tứ bản tướng, nói cách khác, Linh Chi có thể thay thế bản tướng sử dụng quyền Đại tướng quân!

Hàn Huyền Xương và Tây Môn Lôi Tàng đều ít ở Yến kinh, cũng không biết Tiêu Linh Chỉ, thấy nàng tuổi còn trẻ, thật sự không tin nàng có bao nhiêu tài cán, chẳng qua nhìn thấy Tiêu Hoài Kim một bộ cực kỳ tin tưởng đối với nghĩa nữ của mình như vậy, còn nói Tiêu linh Chỉ có quyền Đại tướng quân, không khỏi đều nhíu mày.

Dù sao tuổi mấy người đều là bậc cha chú của Tiêu Linh Chỉ, để một vãn bối tới ra lệnh, thật sự có chút không ổn, chẳng qua hai người cũng không nói gì thêm.

Trên mặt Tô Quan Nhai chỉ mang theo nụ cười nhàn nhạt, càng không nhiều lời.

- Các vị thế bá.

Tiêu Linh Chỉ thái độ tao nhã ngồi ở trên ghế, nhìn trái phải, mới bình tĩnh nói:

- Vãn bối phụng lệnh Thánh Thượng, trợ giúp các vị thế bá bình định, mong rằng các vị thế bá chiếu cố nhiều hơn. Tuy nghĩa phụ nói tiểu chất có thể sử dụng quyền Đại tướng quân, nhưng tiểu chất tuổi còn nhỏ, nếu có chỗ không chu toàn, mong rằng các vị thế bá thứ tội.

Tây Môn Lôi Tàng lập tức nói:

- Quân sư, theo ý kiến của ngài, trận chiến này, chúng ta nên đánh như thế nào?

Lúc hắn nói hai chữ "quân sư", không phải không có ý châm chọc, thần sắc cũng có khinh thường.

Tây Môn Lôi Tàng được xưng "Hùng sư Ngô quận", có lẽ vì triều đình và Tiêu gia, thừa nhận địa vị của Tiêu Linh Chỉ trên mặt mũi, trong lòng lại tương đối khinh thường.

Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh tự nhiên chậm rãi nói:

- Tình thế trước mắt, địch thủ ta công. Đối với phản quân mà nói, mục đích của bọn họ chính là tử thủ quan Lê Cốc, điều này để tiuê hao sĩ khí và thực lực quân ta, thời gian càng dài, đối với quân ta càng bất lợi. Cho nên việc khẩn cấp trước mắt, quân ta phải toàn lực tấn công quan Lê Cốc, tiến vào cảnh nội quận Bột Châu, như vậy mới có thể tiến hành đối chiến chính diện. Vương sư tây chinh, dùng cả nước đánh một vùng, chỉ cần ba quân, sử dụng sách lược hợp lý, diệt phản quân ở trong tầm tay.

Khoé miệng Hàn Mạc cười cười, phân tích của Tiêu Linh Chỉ và Chu Tiểu Ngôn không bàn mà hợp, xem ra hai người này đều có tài nhìn thấu quân sự.

- Tấn công như nào?

Tây Môn Lôi Tàng tiếp tục hỏi.

Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh nói:

- Tấn công trạm kiểm soát, đơn giản chính là tấn công mạnh mà phá thôi, việc này không nói tới quân trận. Tuy rằng quan Lê Cốc không nhỏ, nhưng quân ta có trùng xa đầu hổ chuỳ và xe bắn đá, chỉ cần kiên trì tấn công, quan lê cốc không thủ được bao lâu.

Tây Môn Lôi Tàng cười ha ha nói:

- Bậc sách lược này, ai cũng biết. Chẳng qua xin hỏi quân sư, để quân đội nhà nào làm quân tiên phong công thành đây?

Tiêu Linh Chỉ không trực tiếp trả lời, chỉ thản nhiên nói:

- Lê Cốc Xuyên liên quân bốn nhà, tới lúc này, dều là quân đội triều đình, tất nhiên không thể phân chia lẫn nhau. Quân đội triều iình, tất cả phải dựa theo điều phối của pháp luật triều đình, tiểu chất được Thánh Thượng khâm phong làm quân sư, lại được Đại tướng quân giao phó sử dụng quyền Đại tướng quân, cho nên tiểu chất bất tài, có được quyền lực điều khiến quân tốt và tướng lãnh quân thế gia.

Tiêu Hoài Kim lập tức nói:

- Không sai, hiện giờ bốn lộ quân mã không có phân chia gia tộc, đều là nhân mã của triều đình, tất cả đều phải nghe theo bản tướng điều khiển.

Tây Môn Lôi Tàng lại hỏi:

- Quân sư đại nhân, ngài chuẩn bị để quân đội nhà nào làm tiên phong?

Tiuê Linh Chỉ thần tình lạnh lùng, thản nhiên nói:

- Ta nghe nói binh sĩ Ngô quận dũng mãnh hơn người, Tây Môn thế bá cũng có danh xưng là "Hùng sư Ngô quận", chính là mãnh tướng nhất đẳng đuơng thời, quan Lê Cốc nho nhỏ này, hẳn là không ngăn cản được Tây Môn thế bá và tướng sĩ Ngô quận tấn công đi?

Ý tứ lời nói này của nàng, tất nhiên là do gia tộc Tây Môn làm tiên phong tấn công quan Lê Cốc.

Tây Môn Lôi Tàng đứng lên, cười lạnh nói:

- Một khi quân sư hiên ngang lẫm liệt như vậy, tại sao không để quân đội Tiêu gia các ngài đi xung phong?

- Quân đội bốn nhà, đều có việc sử dụng, ngoại trừ một trận chiến Lê Cốc Xuyên, phía sau còn có chiến sự càng khó khăn, trong lòng tiểu chất sớm có tính toán.

Tiêu Linh Chỉ cũng không có bị khí thế uy mãnh của Tây Môn Lôi Tàng doạ, chỉ thản nhiên nói:

- Hơn nữa tiểu chất vừa nói qua, hiện giờ đã không có phân chia gia tộc, đều là nhân mã triều đình, tất cả phải nghe theo điều khiển, không có đường thương lượng. Quân nhân dùng phục tùng mệnh lệnh làm trách nhiệm, kẻ nào cãi quân lệnh, bất kể quân chức cao thấp, đều xử theo quân pháp.

Tây Môn Lôi Tàng cười ha ha, giọng nói như chuông đồng, thân hình hắn khôi ngô uy mãnh thêm tiếng cười to này, rất có khí phách, tròng mắt lớn nhìn thẳng Tiêu Linh Chỉ, lớn tiếng nói:

- Nếu ta không tuân lệnh thì sao? Hay là ngài muốn vận dụng quân pháp với ta phải không?