Quyền Thần

Chương 172: Quý Tộc Có Nghĩa Là Gì?



Hàn Tân lúc đầu thấy Hàn Mạc có nhiều bạc, nghĩ hắn ngang tàng cũng là bình thường. Nhưng khi Hàn Mạc hạ thủ vô tình, ra tay như chớp, hắn mới biết, đường đệ của mình là người quyết đoán và cực kì lạnh lùng, mấy năm không gặp, Hàn Mạc tính tình đã thay đổi, tàn nhẫn hơn nhiều.

Hàn Tân bắt đầu tin, Hàn Mạc thực sự muốn cắt đứt cổ Kim Tiếu Phật, hắn thực sự không cần suy tính, chỉ một đường đao gọn gàng đầu ông chủ Kim tức khắc lìa khỏi cổ.

Kim Tiếu Phật dù sao cũng không phải loại lưu manh ngoài chợ, hắn đã "nếm" qua không ít thủ đoạn của người đời, là kẻ có máu mặt trong giang hồ. Tuy hắn không thể hình dung nổi tên hạ nhân nhỏ bé này dám ra tay, càng không nghĩ thân thủ hắn nhanh như vậy, nhưng rất nhanh chóng hắn trấn tĩnh lại, hướng Hàn Tân nói:

- Tam thiếu gia, việc này là do chủ ý của ngươi? ngươi muốn làm gì? muốn tính mạng ta sao? Có viêc gì chúng ta bàn bạc, không nên để tổn hại hòa khí.

Hắn đúng là có bản lĩnh, dao kề sát cổ tiếng nói vẫn không hề run sợ.

Hàn Mạc hắc hắc cười nói:

- Ông chủ Kim, ý tứ ngươi còn không rõ? Ngươi là ai? Bất quá là một tên thương nhân thôi, ngươi có tư cách gì trước mặt Tam thiếu gia quát tháo? ngươi có tư cách gì cùng Tam thiếu gia ra điều kiện? Ngươi hiểu thế nào là quý tộc? Thiếu gia chúng ta chính là quý tộc, vào phòng này, ngươi không hành lễ cũng được, nhưng muốn vênh váo uy hiếp thiếu gia chúng ta, điều này ta khó có thể chấp nhận được.

Kim Tiếu Phật giận dữ, vặn hỏi:

- Ngươi muốn như thế nào?

- Ngươi biết mục đích của ta tới đây là gì!

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Giấy nợ đâu?

Kim Tiếu Phật mạnh miệng nói:

- Ta đã bán cho…!

Hắn chưa nói xong, cảm thấy cổ họng lạnh ngắt, dao đâm sâu hơn một ít, nghe Hàn Mạc lạnh lùng nói:

- Nếu lại nói nhảm, ta đảm bảo dao găm cắt đứt cổ ngươi, ngươi tin không?

Kim Tiếu Phật đương nhiên tin.

Dám ra tay ở đây, chứng minh tiểu tử này gan to bằng trời, hắn không chút nghi ngờ tiểu tử này chẳng ngại gì mà không giết mình.

- Để trong ngực ta!

Kim Tiếu Phật buột miệng.

Hàn Tân lập tức bước lên, lục trong người Kim Tiếu Phật, quản nhiên có giấy ghi nợ cùng mấy ngàn lượng ngân phiếu.

Hàn Mạc cười nói:

- Ông chủ Kim quả nhiên là người thức thời, ta thích người như vậy. A, nơi này có hai ngàn lượng ngân phiếu…!

Kim Tiếu Phật lập tức nói:

- Coi như biếu cho Tam thiếu gia. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Trẻ nhỏ dễ dạy!

Hàn Mạc ha ha cười, hướng Hàn Tân nói:

- Tam thiếu gia, ông chủ Kim không khách khí, chúng ta cứ cầm đi!

Hàn Tân vui mừng cất ngân phiếu vào ngực, đem giấy cầm đồ xé nát, vẻ yếm thế không còn, thở ra một hơi, tiến lên túm Kim Tiếu Phật, cười lạnh:

- Ông chủ Kim, xem mặt mũi ngươi đáng giá mấy ngàn lượng bạc, bổn thiếu gia hôm nay tha cho ngươi một lần, ngày khác nếu còn dùng cách này chơi ta, sẽ không đơn giản như hôm nay.

Kim Tiếu Phật trên mặt vết máu loang lổ, thần sắc lạnh lùng, gật đầu trả lời:

- Tam thiếu gia đại ân đại đức, Kim Tiếu Phật ta ngày sau báo đáp.

Hắn gằn giọng nhấn mạnh hai chữ " báo đáp", hẳn có ý đồ sâu sắc.

Hàn Mạc thu dao găm lại, hướng Hàn Tân nói:

- Tam thiếu gia, chúng ta quấy rầy ông chủ Kim hơn nửa ngày, cũng cần trở về.

Hàn Tân đứng dậy, khinh thường nhìn bốn phía đại hán cầm đao, chỉ vào Dương lão lục nói:

- Hôm nay hai người chúng ta nếu bị rơi một sợi lông, ta cam đoan Kim Tài phường sẽ bốc hơi ở kinh thành.

Hàn Mạc thấy Hàn Tân đã khôi phục được uy thế con cháu quý tộc, trong lòng nhẹ nhõm, nhảy lùi về phía sau, liếc mắt về phía Kim Tiếu Phật, a a cười nói:

- Ông chủ Kim, dù ngươi ở kinh thành sống rất tốt, cũng không xem ngươi là đạt quan quý nhân, trong mắt Tam thiếu gia ta, Kim Tài phường chỉ là cái… rắm!

Kim Tiếu Phật khóe miệng co giật, oán hận nhìn Hàn Mạc, không kìm được, vọt miệng hỏi:

- Huynh đệ thủ đoạn cao minh, xin hỏi tôn tính đại danh?

Hàn Mạc co duỗi đầu ngón tay tỏ vẻ khinh thường:

-Ngươi hèn hạ… không có tư cách biết tên của ta!

Hai huynh hệ Hàn Mạc không nói thêm gì, đi ra khỏi phòng trước ánh mắt ngơ ngác của cả bọn, không ai dám tiến đến ngăn cản.

Đợi cho huynh đệ Hàn gia nghênh ngang đi ra, Dương lão lục rốt cục tỉnh ngộ, hướng Kim Tiếu Phật nói:

- Kim đại ca, muốn bắt bọn họ lại không?

Kim Tiếu Phật cả người máu tươi, nói không ra lời, gương mặt cực kì âm lãnh, đôi mắt bắn ra oán độc quang mang, liếc Dương lão lục, lạnh lùng nói:

- Ngươi dám đi bắt?

Dương lão lục sửng sốt, không dám trả lời.

Vừa rồi thân thủ Hàn Mạc như thế nào hắn cũng đã thấy, chẳng những ra tay như chớp nhanh mà còn dứt khoát, tàn nhẫn, mọi người ở đây không có ai là đối thủ của hắn.

Quan trong nhất là điểm yếu của Hàn Tân không còn, từ lúc Hàn Tân thoát khỏi sự ràng buộc bởi tờ giấy nợ, bọn họ không còn dám khinh thường hắn. Người này ham chơi, tâm cơ không sâu, nhưng cũng không dễ gây chuyện. Bất kể thế nào thì Hàn Tân vẫn là con cháu quý tộc, chỉ với thân phận này, ai muốn động đến hắn đều phải suy nghĩ.

- Kim đại ca!

Dương lão lục hơi trầm ngâm, suy nghĩ cẩn thận mới nói:

- Ta xem người hầu kia không tầm thường, với khả năng của hắn sẽ không cam tâm làm tay sai.

Kim Tiếu Phật khuôn mặt giật giật, datrắng bệch, trầm giọng quát mỹ nhân:

- Còn không giúp ta lau đi!

Mỹ nhân vội vàng lấy khăn tay ra, lau đi máu trên mặt Kim Tiếu Phật.

- Ta biết tiểu tử này không phải người thường.

Kim Tiếu Phật trên mặt lạnh lùng nói:

- Ta cũng chưa từng nghe qua Hàn Tân có người như vậy bên cạnh.

Ánh mắt như rắn rết nhìn phía Dương lão lục:

-Tiểu tử kia là ai, gần đây không phải là ngươi cho người theo dõi hắn sao?

Dương lão lục mồ hôi lạnh chảy trên trán, trả lời:

- Kim đại ca, ta thật vẫn phái người theo dõi Hàn Tân, nhiều ngày không thấy hắn ra ngoài, cũng không nghe hắn có người như vậy bên cạnh..! Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, tỉnh ngộ nói:

- Đúng rồi, Hàn Tân hôm qua có đi Đông Trực môn.

- Đông trực môn?

- Đúng!

Dương lão lục phất tay, ra hiệu đại hán ra ngoài, chờ họ ra xong đóng cửa lại, hắn đi đến gần, hạ giọng nói:

- Hàn Tân ngày hôm qua đi đến Đông trực môn, mang không ít quan viên theo cùng, là nghênh đón Hàn Huyền Xương, cũng chính là tân Lễ bộ Thượng thư!

Kim Tiếu Phật híp lại con mắt, nhíu mày:

- Hắn đã tới kinh thành?

- Đúng!

Dương lão lục trả lời:

- Theo ta biết, vào kinh lần này Hàn Huyền Xương mang theo gia quyến.

Dừng một chút nói tiếp:

- Con của hắn cũng đến!

- Hàn Mạc?

Kim Tiếu Phật hô ra tên này .

Dương lão lục gật đầu, trả lời:

- Đúng rồi, là tên tiểu tử đó.

Trong kinh trước kia có truyền câu chuyện Diệp gia phái sứ giả đến Hàn gia làm thuyết khách, bị Hàn Mạc mắng đuổi khỏi phủ.

Kim Tiếu Phật chậm rãi nói:

- Nghe nói người này thu phục hải tặc, mở ra giao thương trên biển. Hơn nữa quận Bột Châu bình loạn, hắn mang không đến một ngàn kỵ binh, đi qua núi Lê cốc quan, sau đó tập kích bất ngờ, mở cửa thành, công lao … chẳng lẽ ngươi nói tiểu tử này, chính là Tiểu diêm vương lúc nãy?

Dương lão lục cười khổ nói:

- Có gan gây chuyện ở Kim Tài Ppường cũng không nhiều người.

Mỹ nhân cẩn thận lau đi vết máu trên người Kim Tiếu Phật, hắn khép hờ con mắt, trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên mỉm cười, làm cho Dương lão lục hơi kinh ngạc, nhìn hắn rất khó hiểu.

Kim Tiếu Phật trên mặt còn vệt máu dữ tợn cười:

- Kinh thành nước sâu, vốn đục không thấy đáy, nhân vật như vậy đến đây, chỉ sợ lăn lộn càng thêm thú vị.

Dương lão lục hạ giọng nói:

- Kim đại ca, cần mời thầy thuốc không….?

Kim Tiếu Phật vuốt chỗ sưng trên mặt, oán hận nói:

- Hắn ra tay không nhẹ,

Ngưng một chút chợt hỏi :

- Ông chủ lớn còn ở đây không?

Hắn vốn không phải chủ nhân chính thức của Kim Tài phường.

- Còn ở!

Dương lão lục trên mặt kính sợ:

- Ở nhã gian bên kia.

Kim Tiếu Phật run rẩy đứng dậy, ra lệnh:

- Thay quần áo cho ta, ta muốn đi gặp ông chủ, tiểu tử Hàn Tân sau lần này sẽ đề phòng, nếu muốn nắm được nhược điểm của hắn rất khó, hiện giờ cả nhà Hàn Huyền Xương đều ở kinh thành, phải chuẩn bị thật tốt kế hoạch tiếp theo.

Thay xong quần áo, Kim Tiếu Phật đi vào một gian phòng khác, là gian phòng lúc trước Hàn Mạc chú ý, lúc này cửa sổ đóng lại, Kim Tiếu Phật gõ cửa, cung kính nói:

- Thuộc hạ cầu kiến chủ nhân!

Cửa phòng hé mở, Kim Tiếu Phật đi vào, ngay lập tức cửa phòng lại đóng chặt.