Quyền Thần

Chương 199: Khách nửa đêm đến nhà



Khóe miệng Hàn Huyền Đạo nhếch lên cười lạnh:

- Tú công chúa sao dễ đối phó? Bên cạnh Thánh thượng không có ai xứng là đối thủ của nàng, cho dù có, Thánh thượng cũng không thật sự muốn họ đi đối phó Tú công chúa. Hai người họ tín nhiệm và dựa vào nhau, lại đề phòng nhau, nên một số việc họ không để lộ ra ngoài. Có lẽ do Thánh thượng do dự, nên mãi bây giờ mới hạ quyết tâm cho chúng ta quản lý Tây hoa thính, ý Thánh thượng là để cho thế gia cân bằng lực lượng với Đông ha thính. Ngài đã chọn Hàn gia vì Hàn gia có đủ điều kiện.

- À, là mượn thế?

Hàn Mạc nhíu mày hỏi:

- Vì sao muốn dựa vào Hàn gia?

- Muốn mượn thế sẽ phải tìm gia tộc thích hợp. Tiêu gia và Tô gia thế lực quá mạnh, Tây Môn và Hồ gia thế lực quá yếu, cho nên thế lực trung bình mới đủ điều kiện. Ta nghĩ tại sao chọn Hàn gia chúng ta cũng là Thánh thượng đã thử rất nhiều lần mới có kết quả.

Hàn Huyền Đạo nhẹ nhàng nói:

- Cho ngươi giữ chức Thính trưởng, Thánh thượng cũng đã cân nhắc đến thời điểm phải tạo đà cho Tây hoa thính phát triển trở lại. Nhưng Thánh thượng sẽ không trợ giúp quá nhiều, tất cả đều phải dựa vào chính bản thân ngươi. Dù sao ngài cũng còn nhiều ưu lo nên sẽ không quá mức bận tâm tới việc của Tây hoa thính. Hơn nữa nếu Tây hoa thính thật sự lớn mạnh được, lúc đó Thánh thượng còn muốn kiềm chế sự phát triển của Tây hoa thính, thì dễ như trở bản tay, ngươi có hiểu hay không?

Hàn Mạc suy nghĩ rồi gật đầu:

- Tạ ơn đại bá dạy bảo!

- Đây là cơ hội, ngươi phải nắm thật chắc.

Hàn Huyền Đạo từ tốn tiếp:

- Thánh thượng muốn mượn Hàn gia chúng ta, Hàn gia chúng ta cũng muốn mượn cơ hội này lợi dụng Tây hoa thính để lo đại sự của mình.

- Ý của đại bá là…?

Hàn Huyền Đạo khoát tay nói:

- Chuyện đó để sau, thời cuộc thay đổi, xem tình hình thực tế sẽ có đối sách phù hợp.

Dừng một chút, Hàn Huyền Đạo nhìn thẳng Hàn Mạc nói:

- Tiểu ngũ, ngân sách của Tây hoa thính, Hộ bộ quản không được, nhưng chuyện này ngươi không thể bỏ qua, muốn người làm việc, đầu tiên phải cho họ ăn no, cho nên ngân sách của Tây hoa thính nhất định ngươi phải tìm cách giải quyết. Hiện tại người của Tây hoa thính không nhiều lắm, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, bạc phát xuống, nhất định không được lấy từ trong túi của Hàn gia, ngươi hiểu được đạo lý đó đúng không!

- Tiểu ngũ hiểu được!

Hàn Mạc cung kính trả lời.

Hàn Mạc hiểu, lấy bạc của mình để nuôi Tây hoa thính, đây chính là sai lầm cực kỳ.

- Ngươi thân là Thính trưởng Tây hoa thính nên có tư cách tìm Tú công chúa, cụ thể như thế nào ngươi tự mình suy nghĩ một chút.

Hàn Huyền Đạo hơi ngập ngừng, dừng lại, sau đó thấp giọng nói:

- Tiểu ngũ, Tú công chúa không phải nữ nhi bình thường, ngươi phải cẩn thận đề phòng, dù nàng có ngon ngọt nói cười gì chăng nữa… à, thôi, nhớ kỹ, phải cẩn thận đề phòng là được. Ngươi đã là Thính trưởng Tây Hoa thính, sau này sẽ phải gặp công chúa nhiều, tuy công chúa có e dè Hàn gia nhưng thế lực trong tay nàng cũng không phải bình thường, cho nên nàng rất khó đối phó.

Hàn Mạc đứng dậy thi lễ:

- Đại bá yên tâm, nhất định Tiểu ngũ sẽ cẩn thận.

Hàn Huyền Đạo khẽ gật đầu, rồi dường như nhớ ra cái gì, nói:

- Đúng rồi, hôm nay Tiêu Thái sư gửi thư mời phụ thân ngươi và ngươi ngày mai đến Tiêu phủ dự tiệc tẩy trần.

- Tiêu Thái sư !

Hàn Huyền Đạo thản nhiên:

- Không sai. Chuyện cụ thể, trở về cùng cha ngươi bàn bạc là được.

Hàn Mạc theo lời Hàn Huyền Đạo rời khỏi thư phòng, trở lại Tây viện, đi đến xem qua Bích di nương, trước mắt Bích di nương chưa có gì đáng ngại, chỉ là hơi yếu, Hàn phu nhân cũng xem qua, lệnh cho nha hoàn phải hết sức chăm sóc, bà còn nói mời thầy thuốc nhưng Bích di nương đã từ chối khéo, nói là nghỉ tạm hai ngày sẽ tốt hơn.

Hàn Mạc chưa đến phòng Bích di nương ngay mà đến phòng Hàn Thấm trước để hỏi qua tình hình, biết được tình trạng Bích di nương không có khả quan nên hắn hơi đau đầu.

Vốn còn định qua phòng phụ mẫu hỏi thăm, nhưng đèn trong phòng đều đã tắt nên hắn trở vể phòng của mình, trong phòng đã có nam người hầu chuẩn bị sẵn trang phục, Hàn Mạc tắm rửa, thay một bộ quần áo mềm mại dễ chiuh, cảm giác mệt mỏi ban ngày giảm đi không ít.

Hàn Mạc cho người hầu lui ra, đóng lại cửa phòng, rồi lên giường khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện "trường sinh kinh".

Vận hành "trường sinh kinh" được một vòng, cảm giác mệt nhọc dường như không còn, ngược lại còn cảm thấy tinh thần tốt hơn, thân thể cũng thư thái hơn nhiều, khí huyết tràn đầy sung mãn.

Đi tới thời đại này tuy rằng không có thần công kiểu long trời lở đất quỷ khốc thần kinh, nhưng võ công diệu vi là có và trong phạm vi chấp nhận của Hàn Mạc.

Công dụng của "trường sinh kinh" làm cho thân thể Hàn Mạc phát triển đầy đủ sức mạnh, huyết khí lưu thông, miễn dịch tăng cao, đó là lý do giải thích vì sao đệ tử của Hàn gia rất ít bệnh tật.

Có đôi khi Hàn Mạc còn nghĩ, nếu truyền "trường sinh kinh" ra khắp cả nước, vậy chẳng phải người trong thiên hạ đều khỏe mạnh? Con người khỏe mạnh, vậy khi luyện võ sẽ rất là mạnh mẽ?

Đương nhiên, đây chỉ là Hàn Mạc nghĩ lung tung một chút mà thôi.

Hàn gia có tổ huấn "trường sinh kinh", phải là đích tôn Hàn gia mới có thể được truyền thụ, ngoài ra không được tiết lộ ra ngoài, "trường sinh kinh"từnội dung đến cách tu luyện, đệ tử Hàn gia từ nhỏ phải nhớ kỹ trong lòng, tuyệt không được lộ ra.

Bắt đầu từ Đông Hải Vương Hàn Thiên Nhai truyền cho con trai độc nhất Hàn Lan, đời sau là Hàn Chính Kiền, Hàn Chính Khôn, truyền xuống đời sau là ba huynh đệ mang chữ "Huyền" trong tên. Sau đó đến thế hệ Hàn Mạc là đời thứ 5. Bắt đầu từ Hàn Thiên Nhai, có mười một người trong Hàn gia được luyện qua.

Người ngoài thấy Hàn gia đệ tử có sức mạnh vô cùng, còn tưởng rằng đó là gien di truyền, thực không biết bí mật bên trong.

Nhìn sắc trời càng tối, Hàn Mạc thổi tắt ngọn đèn, chợt nghe tiếng gõ cửa "cộc cộc" vang lên, một giọng trầm thấp nói:

- Hàn Mạc, mở cửa, ta đến học võ công!

Hàn Mạc sửng sốt, nhưng trong nháy mắt nhận ra giọng của ai, đây không phải của kẻ đáng chết khùng khùng điên điên Bạch Dạ Lang hay sao?

Kẻ điên Bạch Dạ Lang đúng là đã tìm đến đây, Hàn Mạc quả thật bất ngờ. Kẻ điên này bản lĩnh theo dấu quá dị thường, hơn nữa phòng mình ở đâu cũng rất đúng. Hàn phủ không nhỏ, có hơn trăm phòng, chỗ mình ở không ngờ bị kẻ điên tìm đích xác, người này đúng là có tài làm thám thính, mà không chỉ là thám thính bình thường mà là thám thính lừng danh. Nếu không phải hắn quá mức kì quái thật ra Hàn Mạc cũng muốn mời hắn về Tây hoa thính làm việc.

Hàn Mạc biết nếu mình không mở cửa thì Bạch Dạ Lang cũng có cách vào trong phòng, nếu hô hộ vệ trong phủ cũng chưa chắc đối phó được Bạch Dạ Lang. Tuy rằng Bạch Dạ Lang không dễ đánh ngã tất cả nhưng thoát thân thì không phải vấn đề. Chỉ bằng việc Bạch Dạ Lang qua mặt các điếm canh của phủ đến đây cũng có thể đoán được.

Người điên như vậy mà chọc hắn nổi giận chắc chắn kết quả sẽ rất thảm.

Hàn Mạc cảnh giác ra mở cửa. Bạch Dạ Lang mặc một thân quần áo sạch sẽ, mấy hôm trước mái tóc rối tung cũng đã được chải chuốt, so với hôm gặp ở phủ Yến Kinh thì đúng là như hai người khác nhau.

Bây giờ Bạch Dạ Lang giống như thư sinh nho nhã, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, Hàn Mạc mở cửa, hắn thi lễ với Hàn Mạc, nghiêm trang nói:

- Đêm khuya còn làm phiền, thông cảm thông cảm.

Hàn Mạc sửng sốt nhìn hắn, không biết nên khóc hay nên cười.

- Vào đi!

Hàn Mạc bình tĩnh nói, dù sao cũng là người quen, đến nhà rồi chẳng lẽ không mời vào?

Vào trong phòng, Hàn Mạc thuận tay đóng cửa lại, nhưng không khóa, dù sao Hàn Mạc sống qua hai kiếp, dù biết đánh không lại đối phương nhưng chạy trốn thì có thể, nên Hàn Mạc lưu cho mình một đường lui, nếu xảy ra chuyện thì chạy ra gọi người cầu cứu vậy!

Bạch Dạ Lang như là bạn thân của Hàn Mạc, nhìn chung quanh, nói:

- Muốn ngủ sao? Ta đã nói sẽ đến tìm ngươi mà!

Hàn Mạc chắp tay sau lưng, nhìn Bạch Dạ Lang cười nói:

- Ta cũng đang chờ ngươi!

- Chúng ta bắt đầu đi!

Mắt Bạch Dạ Lang sáng rực:

- Võ công đó gọi là gì?

- Bắt đầu?

Hàn Mạc vuốt cằm, chậm rãi ngồi xuống ghế, thản nhiên hỏi:

- Bắt đầu làm gì? dạy võ công cho ngươi, vì sao ?

Bạch Dạ Lang sửng sốt, đột nhiên sắc mặt lạnh xuống, hàn quang trong mắt hiện ra, nhìn Hàn Mạc gầm gừ:

- Ngươi lừa ta?

- Ta đồng ý ngươi sao?

Bạch Dạ Lang nhíu mày, chậm rãi uy hiếp:

- Ngươi nên hiểu, ta muốn giết ngươi không khó!

- Ngươi cũng hiểu muốn ta dạy ngươi võ công, kỳ thật rất khó !

Hàn Mạc cũng không sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười trả lời.

Bạch Dạ Lang sửng sốt, nhưng không giận mà bật cười, ngồi xuống ghế đối diện Hàn Mạc nói:

- Gan của ngươi thật không nhỏ, bản lĩnh của ta cao hơn so với ngươi, ngươi không sợ làm ta giận ta giết ngươi? Ta biết người không có khóa cửa, đây là đang đề phòng ta, nhưng ta không quan tâm, bởi nếu ta thật sự muốn ra tay, ngươi căn bản là không chạy được ra khỏi phòng này.

Hàn Mạc đầu muốn đau.

Người nay có khi khờ khạo, có khi lại khôn khéo vô cùng, dường như tất cả hắn đều đang khống chế trong tay.

- Các hạ võ công xuất quỷ nhập thần, mạnh hơn ta cả trăm lần.

Hàn Mạc thành khẩn.

- Chính vì như thế, ta mới khó hiểu, các hạ có công phu như vậy, vì sao còn muốn học võ công tầm thường của ta? Các hạ cũng thấy, võ công của ta rất bình thường.

Võ công của Hàn Mạc mà so với Bạch Dạ Lang, tuy có Cách đấu thuật rất đặc sắc, nhưng dù sao cũng không phải đối thủ của Bạch Dạ Lang. Hắn thật sự không thể hiểu vì sao Bạch Dạ Lang năm lần bảy lượt muốn học võ công của hắn? đây là chuyện không theo lẽ thường. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Ngươi không hiểu.

Bạch Dạ Lang nghiêm túc nói.

- Đỉnh vao võ công chính lá hóa phồn vi giản, bỏ đi tất cả, lấy tấn công đơn giản hiệu quả. Ta từ nhỏ luyện võ đến giờ nửa đời, gặp qua vô số võ công, nhưng võ công giống ngươi ngắn gọn thực dụng không bị trói buộc bởi võ học ta lần đầu nhìn thấy. Cho nên ta thật tâm muốn học.

- Các hạ nói võ công của ta đạt đến đỉnh cao?

Hàn Mạc không kìm được muốn cười.

Không phủ nhận, Cách đấu thuật mạnh về tấn công, nhưng nói đạt đến đỉnh cao võ học, Hàn Mạc thấy có chút khôi hài.

Bạch Dạ Lang nghiêm túc đáp:

- Theo góc độ khác, quả thật là như thế.