Quyền Thần

Chương 339: Mỹ nhân đồ



Lúc hoàng hôn, Hàn Mạc mới thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, đi ra từ cửa bên doanh trại, tới đường lớn, đầu tiên đi dạo mấy cửa hàng trang sức, sau đó lại tiến vào một cửa hàng sách, ở bên trong cả buổi mới đi ra.

Hắn ôm ngực, nhìn xung quanh, trên mặt mang theo nụ cười quái dị, xem bầu trời đã tối muộn, lúc này mới đi đến Xuân Viên.

Đám hộ vệ Xuân Viên đều biết hắn, tự nhiên không dám ngăn cản, không cần thông báo, Hàn Mạc liền đi thẳng tới nhà gỗ nhỏ, bên này Tiếu Mộc đang dẫn mấy tên Ngự lâm quân hộ vệ bốn phía căn nhà gỗ.

Hàn Mạc thấp giọng dặn vài câu, lúc này mới tiến vào nhà gỗ nhỏ.

Diễm Tuyết Cơ đã thay một bộ đồ màu xanh biếc, thấy Hàn Mạc tiến vào, cười quyến rũ hỏi:

- Chuyện đó đã xử lý xong rồi sao?

- Không có chuyện gì lớn.

Hàn Mạc thản nhiên cười, đi đến bên người nàng, ôm ngang lấy dịu dàng nói:

- Tuyết Cơ, hôm nay có nhớ ta không?

Đôi mắt long lanh của Tuyết Cơ nhộn nhạo, kiều mỵ nói:

- Vì sao phải nhớ tên bại hoại chàng? Chàng có biết hay không, ta..

Nói tới đây, bỗng nhiên nàng ngừng lại, khuôn mặt tràn ngập màu hồng.

Hàn Mạc thấy nàng hơi xấu hổ, bàn tay vòng qua vòng eo nhỏ của nàng, thấp giọng nói:

- Biết cái gì?

- Không có gì.

Diễm Tuyết Cơ lườm.

- Chắc chắn có việc, đừng giấu diễm ta.

Hàn Mạc ghé sát vào tai nàng, liếm vành tai trong suốt của nàng một chút, thân thể mềm mại của Diễm Tuyết Cơ lập tức run lên nhẹ nhàng, đôi mắt quyến rũ như tơ, cắn răng một cái, mới ghé lại tai Hàn Mạc nói:

- Đồ chết tiệt của chàng đêm qua, hại chỗ đó của ta đau một ngày!

Hàn Mạc yêu thương không thôi, nhẹ giọng cười nói:

- Tuyết Cơ, đêm qua là nàng chủ động!

- Chàng!

Diễm Tuyết Cơ khó thở, vươn tay nhéo lên cánh tay Hàn Mạc một chút. Hàn Mạc cười toe toét vội hỏi:

- Ta nói sai rồi, là Tuyết Cơ thiên kiều bá mị, ta không nhịn được mới mạo phạm nàng, bây giờ nàng đã đỡ hơn chưa?

Diễm Tuyết Cơ ngượng ngùng gật đầu.

Đêm qua nàng mới nếm thử niềm vui trái cấm, tuy rằng ngay từ đầu thống khổ không chịu nổi, nhưng sau nửa đêm Hàn Mạc yêu thương dịu dàng, triền miên hết sức, đã cảm nhận được tư vị tuyệt vời của niềm vui giữa nam nữ.

Hôm nay, không biết vì sao trong đầu nàng thường xuyên hiện ra cảnh tượng điên loan đảo phượng đêm qua, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác hưng phấn nói không nên lời, luôn nghĩ rằng: người ta nói chuyện vui vẻ giữa nam nữ là chuyện tình đẹp nhất trên đời, xem ra, thật sự là có lý. Một ngày nàng, trong lòng nàng thật sự chờ đợi Hàn Mạc sớm tới đây.

Thật ra thân phận nàng đặc thù, lại có kỳ công trong người, không ít nam nhân thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng, nhưng có thể lọt vào mắt nàng không có mấy người, nam nhân bình thường căn bản không thể tiếp xúc với nàng.

Cũng bởi vì nàng giống như tuyết liên trên đỉnh núi, rất khó hái, mà cho tới nay nàng cũng không để cho người ta có bất cứ cơ hội nào, cho nên niềm vui nam nữ này cũng chưa bao giờ nhấm nháp qua.

Bộ dáng phong tao quyến rũ kia của nàng là sẵn có, quyến rũ trời sinh, cũng không phải là vì đã trải qua chuyện này.

Nàng có phong tình quyến rũ tuyệt thế, thứ nhất là quyến rũ trời sinh, thứ hai là bảo vệ cũng chính là một loại che dấu rất tốt, mặc dù mỗi ngày ở trong cảnh vui vẻ nam nữ, nhưng nàng chưa trải qua chuyện này, chỉ nhìn xem hờ hững mà thôi.

Lúc này âm kém dương sai, vì đánh cuộc ẩn tại Xuân Viên, lại gần gũi với Hàn Mạc một chỗ, vốn cũng không có tâm tư này, nhưng vì diễn trò, thân thể hai người va chạm, da thịt tiếp xúc, điều này khiến sợi xuân tình chôn sâu trong cơ thể nàng dần bị thủ đoạn nhẹ nhàng và khéo léo của Hàn Mạc đánh thức.

Loại chuyện này, chưa từng trải qua, dưới không khí mờ ám kia, lại càng cảm thấy được thần bí và hiếu kì, thậm chí còn cực kỳ hứng thú.

Thân thể của nàng vốn là phóng đãng trời sinh, Hàn Mạc châm ngòi khiến thân thể như ma quỷ kia của nàng rơi vào xuân tình.

Lại thêm Hàn Mạc không để ý nguy hiểm hút độc cho nàng, dưới sự điều khiển của ân tình và xuân tình, ngọn lửa dục lập tức bộc phát, liền diễn ra trò hay.

Lúc này tay Hàn Mạc nhẹ nhàng trêu ghẹo ở vòng eo của nàng, thân thể mẫn cảm của nàng bắt đầu nóng lên.

Tay Hàn Mạc đã chuyển xuống theo vòng eo, nhẹ nhàng âu yếm cánh mông rất tròn của nàng.

Cánh mông của nàng vừa tròn lại vừa non, Hàn Mạc biết, da thịt nơi đó có thể nặn ra nước, đêm qua lúc dùng một loại tư thế nào đó, trong đêm, hai cánh mông kia trắng tới chói mắt.

Một tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve trên mông Diễm Tuyết Cơ, Diễm Tuyết Cơ liền cảm thấy thân thể mình mềm nhuyễn, không có sức lực tựa vào trong lòng hắn, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, mắt nhắm lại, hô hấp dồn dập lên, bộ ngực sữa no đủ cũng phập phồng lên xuống, sóng nhũ lay động khiến người ta lóa mắt. Một tay nàng nắm vạt áo Hàn Mạc, hơi thở dồn dập nói:

- Mạc, trời còn chưa tối!

Dưới sự trêu chọc của Hàn Mạc, xuân tình lại tràn ra thân thể mẫn cảm của nàng, hai đùi kẹp chặt, thân thể vặn vẹo như rất khó chịu.

Diễm Tuyết Cơ mới nếm thử trái cấm, Hàn Mạc cũng vừa mới phá đồng thân, cực kỳ mê luyến đối với thân thể tuyệt vời này của Diễm Tuyết Cơ, trong đầu nghĩ tới phong tình câu hồn của nàng đêm qua, thân thể lập tức phản ứng lại, tay kia tiến vào trong vạt áo của nàng, vườn vào trong bắt lấy bộ ngực sữa, mềm nhẵn co dãn, nhẹ nhàng xoa nắn, lại vươn một ngón tay nhẹ nhàng đùa giỡn thịt đầu gà đỏ tươi như đậu bột của nàng.

Diễm Tuyết Cơ nhắm mắt lại, mím môi, trong mũi phát ra tiếng than nhẹ, tay Hàn Mạc nắm lấy bộ ngực sữa đầy đặn của nàng, nàng chỉ cảm thấy thân thể mình dường như rơi vào trong hầm lửa, mà phía dưới xuân tình đã triều dâng.

- Không muốn!

Diễm Tuyết Cơ ngâm khẽ như nói mê.

Hương diễm mà kiều diễm.

Hàn Mac ngửi mùi thơm trên người nàng, cảm nhận được sự co dãn và nhiệt độ của cơ thể nàng, nghe nàng rên rỉ phóng đãng, không khỏi vuốt ve mạnh lên, lại tham lam đưa đầu qua, bốn môi đụng nhau, tham lam mút lấy nước miếng đối phương.

Đêm qua, lúc mới bắt đầu Diễm Tuyết Cơ còn không biết hôn môi như thế nào, nhưng được Hàn tướng quân chăm chỉ dạy bảo, báu vật thông minh sắc sảo này đã thông hiểu đạo lí, rất rõ điều này.

Hàn Mạc đang chuẩn bị đặt thân thể mềm mại này dưới người, đột nhiên nhớ tới cái gì, tay ngừng đùa giỡn thấp giọng nói:

- Tuyết cơ, ta tặng nàng một lễ vật!

Diễm Tuyết Cơ hơi mở mắt, đôi mắt mê say, dưới ngọn đèn dầu, kiều diễm ướt át.

Tay Hàn Mạc lưu luyến không rời mà nắm lấy bộ ngực sữa của Diễm Tuyết Cơ, lúc này mới dịu dàng nói:

- Nàng nhắm mắt lại!

- Chàng muốn tặng ta cái gì?

Trên khuôn mặt đỏ bừng của Diễm Tuyết Cơ lộ ra vẻ tươi cười, đã rất lâu rồi không ai tặng nàng lễ vật, chợt nghe Hàn Mạc tặng nàng lễ vật, trong lòng nàng quả thật sinh ra một chút hưng phấn và kích động.

Nghe báu vật dịu dàng hỏi như thế, Hàn Mạc cảm thán trong lòng một hồi.

Chính phục sở thích của một cô gái, cũng như chinh phục hơn nửa trái tim nàng.

Đối với con gái mà nói, người đàn ông đầu tiên chinh phục các nàng, trong lòng các nàng luôn có vị trí khắc cốt ghi tâm.

Cho dù một con cọp mẹ, sau khi bị chinh phục, cũng sẽ biến thành một con mèo nhỏ dịu dàng.

Một tuyệt thế cao thủ báu vật này dịu dàng hỏi, khiến trong lòng Hàn Mạc dâng lên một loại tự hào cực kỳ vừa lòng.

- Nhắm mắt lại!

Hàn Mạc dịu dàng nói.

Diễm Tuyết Cơ cười kiều mị, cuối cùng nhắm hai mắt lại.

Hàn Mạc cẩn thận lấy một cây trâm ngọc bích từ trong lòng ra, nhẹ nhàng cắm vào búi tóc Diễm Tuyết Cơ, dịu dàng nói:

- Có lẽ lễ vật này không đáng giá tiền, chẳng qua cũng là một món đẹp nhất mà ta nhìn thấy trong hơn mười cửa hàng trang sức, ta nghĩ cũng chỉ có nó mới có thể xứng với nàng!

Diễm Tuyết Cơ mở to mắt, trong lòng lập tức dịu dàng.

Nàng đứng lên, tha thướt đi đến trước bàn trang điểm bên cạnh, tìm gương đồng, bất ngờ cảm thấy một loại cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có, nam nhân này quả thật rất cẩn thận, quả thật cũng rất dịu dàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hàn Mạc đi tới phía sau nàng, ôm vòng eo sau lưng nào, thấp giọng nói:

- Thích không?

Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng gật đầu, thở dài yếu ớt:

- Mạc, chàng có biết, đã rất lâu rồi ta không nhận được lễ vật!

Hàn Mạc dịu dàng cười:

- Sau nay cứ cách một thời gian ta sẽ tặng nàng lễ vật.

- Ừ!

Diễm Tuyết Cơ năm tay Hàn Mạc ôm vòng eo nàng, thấp giọng nói:

- Mạc, chàng thật sự thích ta sao? Hay là chỉ thích thân thể của a?

Hàn Mạc ngửi mùi thơm trên thân thể nàng, hỏi ngược lại:

- Nàng là cô gái đầu tiên của ta, thân thể ta gìn giữ hai mươi năm đã giao cho nàng, đây đã là câu trả lời!

Diễm Tuyết Cơ khẽ thở dài:

- Nhưng ta lớn hơn chàng rất nhiều!

- Nàng đã là cao nhân vượt qua thế gian, vì sao còn có ý tưởng thô tục này!

Hàn Mạc nhíu mày:

- Tình cảm nam nữ, tuổi tác cũng không thể ngăn cản, hơn nữa ta thích loại hương vị thành thục này của nàng!

Diễm Tuyết Cơ khẽ cắn môi đỏ mọng, cũng không nói.

Hai người ôm nhau, trong phòng như xuân.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Diễm Tuyết Cơ mới thấp giọng nói:

- Mạc, chàng có biết hiện giờ ta nghĩ gì hay không?

- Cái gì?

Diễm Tuyết Cơ xoay người, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập phong tình kia mang theo ửng đỏ, cuối cùng nói:

- Ta muốn cùng làm việc tối hôm qua với chàng!

Nói tới nay, trên mặt nàng lập tức tràn ngập xấu hổ.

Hàn Mạc sửng sốt, nhưng nháy mắt hiểu được, nghe báu vật nói ra lời như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng phấn khích, ghé sát lại, thấp giọng nói:

- Bảo bối, nàng còn đau không?

Diễm Tuyết Cơ cắn răng nói:

- Đau ta cũng muốn!

Quả nhiên là phóng đãng trời sinh, phong tình tuyệt thế, nàng lại ghé vào tai Hàn Mạc, thấp giọng nói:

- Chàng có cảm thấy ta là một cô gái dâm đãng hay không?

Hàn Mạc ôm nàng, để bộ ngực sữa đầy đặn phập phồng dán chặt vào ngực mình, mỉm cười nói:

- Không đau, thật ra ta cũng muốn!

Hai người mới nếm thử hoan ái, đó vốn là chuyện cực kỳ khoái hoạt, khiến người ta lưu luyến. Lúc này không khí mờ ám, cô nam quả nữ tình ý triền miên, tự nhiên xuân ý đầy cõi lòng.

Tuy rằng Diễm Tuyết Cơ trở nên nhu thuận hơn rất nhiều, nhưng tính tình nàng vốn tự nhiên, trong lòng muốn như vậy, thì cũng nói như vậy.

Nàng lui ra sau hai bước, đứng cạnh ánh nén, cởi áo tơ. Trong chớp mắt, thân thể gợi cảm kia hoàn toàn lõa lồ trước mặt Hàn Mạc, ánh nến chiếu rọi, mông lung mà u tĩnh, thân thể tuyết trắng bóng loáng như bạch ngọc, giống như tinh phẩm tuyệt thế trời cao tạo thành.

Đây là lần đầu tiên Hàn Mạc xem thân thể nàng dưới ánh sáng ngọn đèn dầu.

Da thịt non mỡn, thân thể nở nàng, bộ ngực sữa cao ngất, bụng bằng phẳng, vòng eo mảnh khảnh, cặp dùi đẹp thon dài thẳng tắp, hai chân khép lại, chỗ thần bí một mảnh cây cỏ.

Tất cả giống như một bức mỹ nhân đồ duy mỹ.

- Mạc, chàng có thích cơ thể của ta không?

Diễm Tuyết Cơ cười phóng đãng.