Quyền Thần

Chương 503: Đêm Yến Kinh, sấm sét nổi!



Khi Hàn Mạc và Trần Lão Tam trở lại đoàn xe, ba tên bị đánh nắm ở bên đường, trong miệng rên rỉ, hơn mười tiêu sư vẫn ngủ say như bình thường, những người khác đều ngồi xuống, ôm binh khí trong lòng, ánh mắt nhìn Hàn Mạc rất kỳ quái, về phần đám tiểu nhị hiệu buôn đều lộ ra thần sắc cung kính và cảm kích.

Tống quản sự bên kia mang theo ống thức ăn gia súc, đang cho ngựa ăn, nhìn thấy Hàn Mạc trở về, sắc mặt trắng bệnh, làm rất cẩn thận, không dám chậm trễ.

- Tất cả mọi người tạm nghỉ đi!

Hàn Mạc phất tay:

- Ngày mai còn phải đi sớm!

Mọi người lập tức đều ngồi xuống nghỉ ngơi, đám tiêu sư thì thôi, chẳng qua đám tiểu nhị được chia bạc lòng tràn đầy vui mừng, trong nhất thời thế nào cũng không ngủ được, nói chuyện khe khẽ.

Hàn Mạc nhìn thấy Hồng Tụ ngồi một mình dưới thân cây, đang muốn đi qua bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt cực kỳ sắc bén chăm chú trên người mình, không khỏi quay đầu lại, thấy Thiết Khuê cũng đang ngồi dưới cây, ôm đại đao trong ngực, dưới ánh trăng nhàn nhạt, đôi mắt cực kỳ sắc bén đang chăm chú trên người mình.

Hàn Mạc cũng nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau không nói gì, cuối cùng Thiết Khuê hơi gật đầu, ôm đại dựa dưới tàng cây nhắm mắt lại, Hàn Mạc hơi nhíu mày, cũng không nói gì thêm, trong lòng cảm thấy Thiết Khuê này cũng có chút hứng thú.

Một đêm không nói chuyện, mới tờ mờ sáng ngày tiếp theo, Thiết Khuê liền triệu tập mọi người đứng dậy thu thập, tiếp tục khởi hành.

Lúc này Tống quản sự cũng không dám đi trước mặt nữa, chỉ ngoan ngoãn theo sát phía sau Hàn Mạc, tuy rằng trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt lại rất cẩn thận, không dám biểu hiện ra chút oán hận.

Hai ngày tiếp theo một đường thuận lợi, tốc độ đi đường cũng nhanh, giống như Hàn Mạc phân phó, chuyện cho ngựa ăn dọc đường đi này giao cho Tống quản sự, tính thêm ngựa kéo xe, hơn bốn mươi con ngựa quả thật khiến Tống quản sự này cảm nhận được cái gì gọi là vất vả.

Hàn Mạc một đường đi tới Nam Phong, hắn lại không biết, lúc này Yến Kinh xảy ra chuyện lớn long trời lở đất.

...

..

Ngày hai tháng năm năm Bình Quang Yến lịch, Hàn Mạc rời kinh đã ba ngày.

Lúc này đã là đêm, ở sâu trong hoàng cung Đại Yến, trong cung Càn Tâm, Hoàng vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi vẫn khêu đèn đọc đêm, vẫn là bản "Sử ký" của Tư Mã Thiên viết.

Tuy rằng mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua tinh thần hoàng đế hoàn toàn không giống người trung niên trẻ trung khỏe mạnh, hắn luôn cảm thấy một loại mệt mỏi xâm nhập vào xương cốt, lòng của hắn rất mệt!

Nhưng vì giang sơn Tào gia, hắn phải tiếp tục chống đỡ, hắn muốn tìm được con đường đế vương chân chính, muốn tìm phương pháp khống chế thần tử.

Mấy năm qua, thật ra đám phi tần trong cung rất khổ, đối với phần lớn phi tần mà nói, thậm chí liên tục mấy tháng các nàng cũng không thể nhìn thấy trượng phu của các nàng, đừng nói tới nghe được vài câu thân mật, một đám trong phòng một mình, được sủng hạnh hai ba ngày có thể thấy hoàng đế như Hàn Thục phi, chỉ có một nhà, không còn ai khác.

Chẳng qua tối nay Hoàng đế cũng không tới Trường Xuân cung, chỉ khêu đèn đọc sách đêm ở cung Càn Tâm.

Hiện giờ vấn đề làm phiền Hoàng đế nhất là việc đàm phán lần này.

Mắt thấy triều đình hình thanh ba phái thế lực, mình khổ tâm mục đích để Hàn gia kiềm chế hai nhà Tiêu Tô hình thành, tiếp theo chỉ cần châm ngòi từ giữa, để ba thế gia lớn đấu đá nhau, sau đó chậm rãi phát triển thế lực hoàng tộc, chiến lược chỉnh thể đã ở trong kế hoạch của mình.

Dựa theo tính toán của hắn, chỉ cần qua hai ba năm, ba thế lực này nhất định đấu đá nhau tới trình trạng kiệt sức, thực lực thế gia tất nhiên cũng suy giảm rất nhiều, đến lúc đó thực lực hoàng tộc tuyệt đối không giống như hiện giờ.

Hắn cần làm là nhẫn nại, chờ đợi!

Hắn cũng vô cùng rõ ràng trong lòng, cho dù mấy đại thế gia rõ ràng ý đồ cân bằng thế lực thế gia của hoàng tộc, nhưng bọn họ lại không thể không đấu tranh kịch liệt, nói theo châm ngôn, các thế gia lớn không có đường lui, chỉ có thể liều chết tiến về phía trước.

Tất cả dường như đều không tồi!

Nhưng người nước Ngụy chết tiệt lại tập trung binh lực biên quan, khơi mào chiến sự, mà dự cảm nhạy bén của Tiêu gia cảm thấy cơ hội khó được lần này, muốn lợi dụng cơ hội này khai chiến, thông qua chiến tranh tránh đi tầm mắt trong nước, mượn cơ hội áp chế thế gia khác, khôi phục thế một nhà độc đại của Tiêu gia!

Hoàng đế đương nhiên không cho phép xuất hiện tình trạng này, đương nhiên hắn không muốn cục diện khiến hắn khổ tâm sắp xếp vì trận chiến này mà thay đổi.

Trong lòng hắn, giữa hai nước Ngụy Khánh, hắn đã sớm có lựa chọn.

Nhưng hắn cũng biết rõ ràng, Tiêu gia kết đảng rất nhiều ở triều đường, hơn nữa lực ảnh hưởng ở triều đường rất lớn, không nói quan viên thế gia, quan viên không thuộc thế gia chiếm cứ một nửa số lượng triều đình, thực tế cũng có lòng kính sợ Tiêu gia.

Chuyện quan trọng hơn, Tiêu Hoài Ngọc tồn tại, khiến Tiêu gia có quyền lên tiếng rất mạnh trên phương diện quân sự, từ góc độ nào mà nói, uy vọng Binh bộ thượng thư Phạm Vân Ngọa cũng không bằng lực ảnh hưởng của Tiêu gia trong quân đội.

Thần Võ Đại tướng quân Tiêu Hoài Ngọc, tay nắm mười vạn biên quân, tuyệt đối không phải trò đùa.

Huống chi còn có một Tô gia thái độ không rõ ràng, ai biết Tô gia có chủ ý gì.

Phái Hàn gia kiên định liên hợp với nước Khánh, đó là chuyện tình trong dự kiến của hoàng đế. Làm thế gia mới phát triển mạnh mẽ, Hàn gia cũng phải củng cố thế lực phái mình, nhất định sẽ phản đối xuất binh.

Tuy rằng mục đích chiến lược của Hoàng tộc và Hàn gia khác nhau, nhưng lựa chọn của bọn họ lại giống nhau.

Hiện giờ cũng chỉ có thể chờ người nước Ngụy tới, sau đó đàm phán rồi mới quyết định, mà nay truyền đến mật báo xác định ngày mai sứ đoàn nước Ngụy có thể tới thành Yến Kinh.

Ngụy sứ khoan thai đến chậm, hoàng đế cũng rõ ràng nguyên nhân trong lòng, cũng không phải người nước Ngụy không muốn tới sớm, chẳng qua hai nước Ngụy Yến không có biên giớp giáp nhau, ở giữa có quận Nam Dương nước Khánh vắt ngang, mà quan thành quận Nam Dương đóng chặt, người nước Ngụy căn bản không thể đi qua, theo tin tức tin cậy, Ngụy sứ chỉ có thể vụng trộm bí mật tới từ Phong Quốc.

Ngay từ đầu, Hoàng đế quả thật để Tú công chúa phái ra rất nhiều lại viên Đông Hoa Thính điều tra hướng đi sứ đoàn nước Ngụy, thậm chí hạ mệnh lệnh, một khi ở trên lãnh thổ nước khác liền thực hiện kế hoạch ám sát, khiến người nước Ngụy không đến được thành Yến Kinh.

Nhưng người nước Ngụy vô cùng giảo hoạt, hơn nữa Hắc Kỳ nước Ngụy có năng lực phản trinh sát hùng mạnh, Đông Hoa Thính xuất động rất nhiều người, điều tra hành tung sứ đoàn nước Ngụy khắp nơi, lại không có chút manh mối, khi bọn họ đạt được tin tức sứ đoàn nước Ngụy, người nước Ngụy đã tới lãnh thổ nước Yến rồi.

Tới lãnh thổ nước Yến, người Đông Hoa Thính tự nhiên không thể ra tay nữa.

...

Trong lòng Hoàng đế hơi phiền muộn, đạt được tin tức người nước Ngụy sẽ vào kinh, khiến tâm tình hắn rất không tốt, chẳng qua đêm nay cố gắng suy nghĩ hiểu được một số đạo lý trong "Sử ký", nhưng trong lòng phuồn muộn, tuy rằng cầm sách, một chữ cũng không xem được.

Hắn buông sách, nâng tỉnh thần trà đã pha bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Nhưng vào lúc này, Tổng quản thái giám cung Càn Tâm Dịch Không Đình từ ngoài cửa tiến vào giống như quỷ mị, vội vàng tới trước bàn, thi lễ xong thấp giọng nói:

- Thánh thượng, đã xảy ra chuyện!

Hoàng đế nhíu mày, đêm khuya như thế, tình huống bình thường Dịch Không Đình chắc chắn sẽ không tiến tới quấy rầy, hơn nữa chuyện tình có thể khiến trên mặt Dịch Không Đình lộ ra thần sắc nghiêm túc như vậy cũng không phải việc nhỏ.

Dường như đoán được chuyện gì, mặt Hoàng đế càng nhíu chặt, tay trên bàn nắm chặt lại: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

- Chuyện gì?

Dịch Không Đình tiến tới thấp giọng nói:

- Thánh thượng, vừa mới nghe báo, Tứ Thông Quán xảy ra chuyện... Phó sứ nước Khánh An Ngọc Thanh đã chết!

Trên mặt Hoàng đế lộ ra vẻ khiếp sợ:

- Ngươi... ngươi nói cái gì?

- Vị Lễ bộ thượng thư của nước Khánh kia, nửa canh giờ trước bỗng nhiên chết ở Tứ Thông Quán!

Vẻ mặt Dịch Không Đình nghiêm túc:

- Do người của Tú công chúa phái tới đưa tin, cực kỳ chính xác, quyết không sai!

Đồng tử Hoàng đế co rút lại, ngơ ngác mà ngồi trên ghế rồng, trong nhất thời nói không ra lời.

Sau một lát, Hoàng đế mới cả giận nói:

- Tú nhi làm như thế nào vậy? Không phải nàng đã phái người bí mật bảo vệ chung quanh Tứ Thông Quán sao? Như nào còn có người ám sát thành công?

Dịch Không Đình thấp giọng nói:

- Hồi bẩm Thánh thượng, tin tức truyền tới, An Ngọc Không không bị người ta ám sát... là trúng độc mà chết!

- Trúng độc?

Hoàng đế nắm chặt tay, đôi mắt mang theo vẻ tàn nhẫn, dường như nghĩ tới điều gì, rất nhanh liền nói:

- Tô Tiên Thạch phụ trách Tứ Thông Quán... có phải đồ ăn bên trong đều do hắn phụ trách?

Dịch Không Đình gật đầu nói:

- Đồ ăn của Tứ Thông Quán quả thật do Hồng Lư Tự phụ trách, chẳng qua... Lúc trước chúng thần đã an bài người ở Tứ Thông Quán, muốn hạ độc trong thức ăn cũng không dễ dàng. Hơn nữa bản thân người nước Khánh cũng có phòng bị, cho dù bên trong đồ ăn có độc, chỉ sợ bọn họ cũng có thể phát hiện ra, không có khả năng dễ dàng bị chất độc làm thương tổn như vậy!

Trong đôi mắt Hoàng đế lộ ra vẻ nghi hoặc, cuối cùng không ngồi được, đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, bắt đầu đi lại trong điện.

Hắt biết tính chất quan trọng của chuyện này.

Hắn cũng biết, không phải tất cả người nước Khánh đều muốn đàm phán với nước Yến, trong triều đình nước Khánh, còn có một thế lực rất hùng mạnh, từ đầu tới cuối đều muốn phá hỏng lần đàm phán này.

Chỉ có điều nước Khánh gặp phải chuyện binh đao, hàng nghìn hàng vạn lê dân đều muốn đàm phán thành công với nước Yến, lo lắng quê nhà phía sau, cố gắng chống đỡ người nước Ngụy, đây là phù hợp lợi ích căn bản của nước Khánh, cho nên thế lực phá hỏng chuyện này cũng không dám nhảy ra lộ liễu.

Nhưng hiện giờ An Ngọc Thanh chết, như vậy thế lực muốn phá hoại nước Khánh chắc chắn sẽ nhảy ra, đường đường phó sứ nước Khánh lại chết trong Tứ Thông Quán của nước Yến, đây nhất định trở thành đòn sát thủ của thế lực phá hoại nước Khánh, bọn họ chắc chắn sẽ coi đây là cái cớ, cổ động triều đình nước Khánh sinh ra địch ý với nước Yến, từ đó khiến cuộc đàm phán giữa hai nước không thể tiến hành.

Ngoại trừ phía nước Khánh, phái của Tiêu Thái sư nước Yến cũng sẽ coi đây là cơ hội, yếu cầu khai chiến với nước Khánh.

Sách lượng chủ trương liên hợp với nước Khánh của Hoàng đế và Hàn gia sẽ rơi vào bị động toàn diện bởi cái chết của An Ngọc Thanh.

Hoàng đế thật sự không thể tưởng được, không ngờ chuyện tình tới đột nhiên như vậy, hắn âm thầm phân phó Tú công chúa phải lại viên ngầm đi bảo vệ Tứ Thông Quán, thậm chí an bài người trong Tứ Thông Quan, để cố gắng cam đoan an toàn cho sứ đoàn nước Khánh.

Nhưng tuyệt đối không ngờ, an bài chặt chẽ chu đáo như thế, vẫn không có hiệu quả, đường đường phó sứ nước Khánh, không ngờ bị độc chết trong Tứ Thông Quán.

Hoàng đế chắp hai tay sau lưng, nghĩ đến chuyện được mất, sắc mặt ngày càng khó coi. Tính nhẫn nại của hắn vốn rất tốt, nhưng cái chết của An Ngọc Thanh khiến lửa phẫn nộ trong lòng Hoàng đế thiêu đốt tới cực điểm.

Hắn đá mạnh một cước, đá đổ lư hương hạc đồng xuống đất, điện Càn Tâm u tĩnh lập tức phát ra một tiếng va chạm mạnh, truyền đi khắp nơi.

Đám tiểu thái giám đứng ngoài điện vội vàng tiến vào, quỳ phục trên mặt đất, Hoàng đế phất tay cả giận nói:

- Đều lăn ra cho trẫm!

Sau khi đám tiểu thái giám nơm nớp lo sợ mà ra ngoài, Hoàng đế mới nhìn chằm chằm vào Dịch Không Đình, oán giận nói:

- Có phải Tiêu gia âm thầm ra tay hay không? Có phải tên cáo già kia lại giở trò quỷ?

Vào lúc này Dịch Không Đình lại có vẻ bình tĩnh, thấp giọng nói:

- Xin Thánh thượng bảo trọng long thể. Đã thông tri Đại Lý Tự, chỉ sợ Hồ Tuyết Tân đã chạy tới Tứ Thông quán, lão nô đã phân phó, có tin tức gì lập tức báo lại!

- Truyền ý chỉ của trẫm, để Đại Lý Tự tra rõ việc này!

Giọng nói Hoàng đế lạnh lùng nói:

- Hồ Tuyết Tân nhất định phải tra ra hung phạm... !

Đại Lý Tự và Hình bộ đều phụ trách hình án, chẳng qua Hình bộ hiện giờ do cháu trai ruột của Tiêu Thái sư là Tiêu Vạn Trường tạm thay thế Hình bộ thượng thư, cho nên Hoàng đế tự nhiên không để Hình bộ chạm vào.

Giao cho Hồ Tuyết Tân Đại Lý Tự , mới là lựa chọn tốt nhất!

— QUẢNG CÁO —