Quyền Thần

Chương 776: Hàn tướng quân cầm binh



Hàn Mạc lạnh lùng nhìn Tô Quan Nhai ở đầu thành, khinh khỉnh nói:

- Tô Quan Nhai, ta cứ nghĩ ngươi là một quân tử, nhưng hôm nay xem ra, vị quân tử đứng trước mặt ta, nên thêm một chữ " nguỵ" vào nữa. Ngươi muốn ta tự sát ở dưới thành sao? Thật là hoang tưởng, bản tướng sao có thể trúng kế của loại người như ngươi được?

Hắn biết rất rõ, nếu mình bị Tô Quan Nhai gièm pha mà tự sát, thì có nghĩa là thừa nhận chính mình tạo phản, nếu như vậy, toàn bộ gia tộc Hàn thị, ắt sẽ bị liên luỵ lớn.

Trong lúc này, nếu đối phương đưa ra những kế sách gì, bản thân cũng không được thoả hiệp. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Tô Quan Nhai thản nhiên cười nói:

- Nếu đã như vậy, bản quan cũng không còn cách nào khác. Hàn Mạc, nếu ngươi tạo phản, mau công thành, bản quan muốn xem ngươi có khả năng tới đâu, công vào thành Yến Kinh, quân binh trong thành, đều là những người tận trung báo quốc, chu dù chiến đấu chỉ còn một lính một tốt, cũng không thể để phản quân tiến vào thành!

Lời nói của ông ta khẳng khái hùng hồn, chính khí nghiêm nghị, dường như Hàn Mạc lãnh đạo phản quân thật.

Hàn Mạc cười lạnh lùng, đúng vào lúc này, từ bên sườn một đội kỵ binh lao tới bên cạnh Hàn Mạc, khẽ bẩm báo, vẻ mặt Hàn Mạc vẫn thản nhiên, khẽ gật đầu, vẫy tay ra hiệu, đội kỵ binh liền lui lại phái sau.

Những tướng sĩ ở đầu thành cảm thấy khó hiểu, đại quân đã tới chân thành, tại sao lại rút lui nhanh như vậy?

Đường Minh Ngô lại biết rõ, cười lạnh lùng nói:

- Hàn Mạc tuy dẫn quân tới đây, nhưng đều là kỵ binh, căn bản không thể công thành, chắc là lui ra nghỉ ngơi hồi phục rồi. Đợi đội quân phía sau tiến tới, lúc đó mới công thành.

Nói tới đây, sắc mặt gã biến sắc hẳn, nhìn chằm chằm Tô Vũ Đình nói:

- Tô tướng quân, tại sao Hàn Mạc dẫn quân quay về? Điện hạ đâu rồi?

Tô Vũ Đình thản nhiên nói:

- Sự việc cho tới ngày hôm nay, lẽ nào Đường tướng quân không thấy thực trạng sao?

- Tô tướng quân, lẽ nào ngươi sớm biết Điện hạ thất bại?

Đường Minh Ngô ty nắm lấy cán đao, lạnh lùng nhìn Tô Vũ Đình nói:

- Vì sao ngươi không nói cho ta biết?

Tô Quan Nhai nhìn Đường Minh Ngô một cái, thản nhiên nói:

- Sự việc đã vậy rồi, Đường tướng quân còn muốn thế nào nữa? Hôm nay đại quân của Hàn Mạc tiến tới chân thành, phải cùng nhau chống địch, lẽ nào Đường tướng quân muốn nổ ra cuộc nội chiến lúc này sao?

Giọng ông ta lạnh lùng, thần sắc nghiêm nghị.

Đường Minh Ngô không phải là kẻ đần độn, biến cố lần này có chút nguy hiểm, nhưng trong những kế sách tỉ mỉ của Đường Minh Ngô, đối với những âm mưu với Thái tử, rất tự tin, luôn cho rằng sự thất bại của Thái Tử là không thể, nếu đưa ra khả năng thì Đường Minh Ngô cho rằng khả năng thành công là tám mươi phần trăm.

Đối với Đường Minh Ngô mà nói, thành công tới tám mươi phần trăm, cũng là tương đối cao rồi.

Nhưng gã không thể ngờ được, người tính không bằng trời tính, chỉ có hai mươi phần trăm thất bại, cuối cùng cũng thành sự thật.

Tới lúc này, gã và Tô Vũ Đình như những con châu chấu đậu trên sợi dây thừng rồi, mọi người cùng chung chiến tuyến, muốn chạy cũng không được.

- Cùng nhau kháng địch sao?

Tuy biết rõ tình thế trước mắt, nhưng trong lòng Đường Minh Ngô vẫn còn cục tức đối với Tô gia.

- Tô thượng thư, đại quân của Hàn Mạc đã tiến tới chân thành, nhưng ngài đừng quên, phía sau nó còn có một đội quân lớn đang tiến tới Yến Kinh. Tới lúc đó đại quân bao vây thành, chúng ta chỉ có hai doanh trại ngự lâm, làm sao mà kháng địch đây?

Hắn thấy tình thế xấu dần, trong lòng thấy lạnh lạnh.

Tô Quan Nhai nhìn đoàn kỵ binh lui lại, thản nhiên nói:

- Ai nói chúng ta chỉ có hai doanh trại ngự lâm?

- Lẽ nào… chúng ta còn quân cứu viện?

Trong lòng Đường Minh Ngô sáng lên tia hi vọng.

Lúc đó gã cũng lấy lại bình tĩnh, cùng chiến tuyến với ga bây giờ là một bách niên gia tộc Tô gia. Tô Quan Nhai làm việc rất cẩn thận, lúc nào cũng có sự chuẩn bị, lần này có lẽ cũng có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.

Tô Quan Nhai cũng biết Đường Minh Ngô là một nhân vật cực kỳ quan trọng, nếu lúc này, Đường Minh Ngô lưỡng lự không quyết, có ý khác, vậy đối với Tô gia mà nói, quả là khó khăn chồng chất khó khăn rồi.

Lúc này, cần phải trấn an lòng dạ của Đường Minh Ngô mới được.

Đối với một võ tướng như vậy, ân uy đều phải dùng tới, vừa phải trấn an hắn, vừa phải gây sức ép lớn đối với hắn.

- Đường tướng quân, hành động phản loạn của Hàn Mạc, tất cả những quận quan binh Đại Yến ta đều không chỉ đứng nhìn. Nếu bản quan đoán không sai, đạo quân Cần Vương thực sự đang tiến tới Yến Kinh.

Đường Minh Ngô nhíu mày nói:

- Tô thượng thư, trong tay Hàn Mạc đều là những kỵ binh số một, kỵ binh Đại Yến cũng không quá ba vạn người, bây giờ một nửa nằm trong tay hắn. Sức chiến đấu của kỵ binh rất dũng mãnh, cho dù có viện trợ tới, cũng không phải là đối thủ của Hàn Mạc, đó cũng là điều cần biết rõ.

Dừng lại một lát, nói tiếp:

- Tô thượng thư cũng đừng quên, đội quân phía sau của Hàn Mạc, ắt cũng đang tiến tới đây, lúc đó binh lực rất mạnh, cho dù quân quan ở các quận viện trợ, cũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Đường Minh Ngô tuy nói "các châu quận", nhưng trong lòng rõ nhất, thực sự tới cứu trợ, chỉ là những thế lực của Tô gia mà thôi. Quân đội ở các châu quận không đến tham gia cứu trợ thì tốt nhất, nếu muốn Tây Bắc Quân đến đánh cường hãn, đó chắc chắn là điều không thể.

- Hàn Mạc có thể nhanh chóng tiến tới kinh thành, đơn giản là có đội kỵ binh tinh nhuệ nhất, hơn nữa ngày đêm hành trình, đội quân phía sau của hắn, trong vòng ba đến năm ngày chưa chắc đã tới được đây.

Thần thái Tô Quan Nhai điềm tĩnh vô cùng, nói tiếp:

- Chỉ cần trước khi đội quân phía sau của Hàn Mạc tiến tới, đánh tan đội quân này và bắt giam Hàn Mạc, như vậy trận chiến này sẽ kết thúc sớm.

- Bắt Hàn Mạc sao? đập tan kỵ binh Tây Bắc sao?

Đường Minh Ngô cảm thấy không thê tin nổi nói:

- Tô thượng thư, ngài không phải đang nói đùa chứ? muốn đập tan quân đội, cần bao nhiêu binh lực mới làm được? Chúng ta lấy đâu ra những binh lực như vậy?

Tô Quan Nhai nhìn Đường Minh Ngô, cười nói:

- Đường tướng quân, nếu như bây giờ hơn vạn kỵ binh, không phải xuất phát từ Tây Bắc thì sao nhỉ?

- Ý của Tô thượng thư là gì vậy?

Đường Minh Ngô nhíu mày, tỏ ra khó hiểu.

Không đợi Tô Quan Nhai nói, Tô Vũ Đình vội nói:

- Đường tướng quân, những kỵ binh của Hàn Mạc, từ phái Tây Bắc xa xôi ngàn dặm ngày đêm tiến về đây, ngài nghĩ xem bọn họ còn bao nhiêu tinh lực nữa?

- Không sai.

Tô Quan Nhai cười nói:

- Hôm này quân lực của Hàm Mạc có vẻ rất mạnh, nhưng thoạt nhìn giống như lang hổ vậy, nhưng lúc này chỉ là sự mạnh mẽ cuối mùa. Binh lực của Hàn Mạc rất mạnh, lẽ nào hơn vạn kỵ binh của hắn đều dũng mạnh như vậy. Đoạn đường hơn ngàn dặm, cũng không phải gần, ngày đêm hành quân, hơn nữa trên đường tuyết rơi đầy người, trong thời tiết này, cho dù là người hay ngựa, đều đến cực điểm, bọn họ giờ đây người ngựa đều kiệt sức, sức chiến đấu đã giảm xuống cực điểm, tiêu hao sức lực lớn như vậy, nếu không được nghỉ ngơi một hai ngày, khó mà khôi phục lại sức lực được.

Đường Minh Ngô nghe tới đó, lông mày không còn nhíu lại nữa.

Gã cũng là Hổ tướng của Đại Yến, cũng biết được điều này. Những kỵ binh của Tây Bắc lúc này, ngày đêm hành trình tới kinh thành, nhìn có vẻ uy phong, nhưng cũng đã hao tổn thể lực và tinh lực cực lớn, cho dù là bộ binh hay chiến mã, tất nhiên đều như lời Tô Quan Nhai nói, mệt mỏi vô cùng.

- Hàn Mạc đột nhiên lui binh, ắt biết binh lực của mình không ổn, cho nên lui quân về nghỉ ngơi, đợi quân viện trợ tới.

Đường Minh Ngô khẽ cười, nói:

- Tô thượng thư, ngài nói không sai, lúc này kỵ binh của Tây Bắc, e rằng không thể công kích nổi. Hơn nữa lúc này lại là chính đông, khắp nơi tuyết phủ, chiến mã ắt sẽ bị ảnh hưởng, sức chiến đầu sẽ bị giảm xuống rõ rệt.

Tô Quan Nhai gật đầu nói:

- Đường tướng quân không hổ danh là mãnh tướng của Đại Yến, đã sớm thấy điểm yếu của Hàn Mạc.

Đường Minh Ngô rất hào phóng rộng rãi, ha ha cười lớn, bỗng nhiên lại nghĩ ra điều gìđó, nhíu mày hỏi:

- Tô thượng thư, tuy nói kỵ binh của Hàn Mạc hiện tại rất đuối, nhưng… hơn vạn kỵ binh, đây cũng không thể xem thường, trước khi quân ở Tây Bắc tới đây phải đánh bại đám quân lúc này đã, bắt sống Hàn Mạc, việc này cũng đơn giản. Chúng ta lấy đâu ra binh lực để đối phó với bọn họ đây?

Gã nhìn Tô Vũ Đình rồi chậm rãi nói:

- Tuy mạt tướng và Tô tướng quân gộp lại cũng đến một vạn binh sĩ, nhưng… những binh sĩ của chúng ta không thể một lúc điều hết về Kinh Thành được. Chúng ta lại không thể rời kinh thành để đối phó với Hàn Mạc. Chúng ta không thể rời thành thì binh lực lấy đâu ra. Tô thượng thư, ngài ắt hiểu rõ hơn mạt tướng, muốn đánh tan kỵ binh của Hàn Mạ, tuy binh lực của bọn họ đã đuối sức, nhưng ít nhất binh lực chúng ta cũng phải gấp hai ba lần mới dành chiến thắng được, chúng là lấy đâu ra số binh sĩ ứng chiến đây.

Tô Quan Nhai bình tĩnh nói:

- Điều này, Đường tướng quân yên tâm, về mặt quân mã bản quan đã nói rồi, hiện tại cũng có các đoàn quân của Cần Vương đang từ khắp các ngả đường tiến về kinh thành, binh lực của những sư đoàn này, không dưới hai vạn, hơn nữa đều là những sư đoàn tinh nhuệ, ắt sẽ giáng một đòn mạnh vào kỵ binh Tây Bắc. Tới lúc đó, kỵ binh Tây Bắc chỉ có thể tập trung vào thành Yến Kinh, bọn họ không ngờ được rằng đã có những sư đoàn bao vây khắp nơi rồi… Hàn Mạc cũng chỉ là một đứa trẻ háo thắng, không hiểu gì binh pháp cả.

Ông ta cười và nói tiếp:

- Từ ngàn dặm tiến tới, dẫn hơn vạn kỵ binh muốn công thành, chỉ là muốn hù doạ chúng ta, muốn chúng ta buông vũ khí mà đầu hàng… Thật là trẻ con hết mức, tức cười quá. Như vậy cho dù ai lãnh đạo quân sự mà binh lực đuối như vậy, bản quan tin rằng Hàn Mạc chỉ là con bài trong tay chúng ta mà thôi!

Hàn Mạc lãnh đạo một đội kỵ binh lớn tiến tới chân thành, không có một vũ khí công thành nào, chỉ có thể trừng mắt nhìn những bức tường cao lớn của Yến Kinh, từ góc độ quân sự mà nói, quả là buồn cười quáđi, chỉ có thể đứng đó dương oai, để doạ dẫm những binh sĩ trong thành mà thôi.

Hành động này, xét về mặt chiến lược lẫn chiến thuật, dường như không có tác dụng gì.

Cũng chính vì vậy, Tô Quan Nhai kết luận Hàn Mạc chỉ là phút kích động của tuổi trẻ mà thôi, không có chút tài năng quân sự nào cả.

Nếu không, Hàn Mạc hoàn toàn có thể chỉnh đốn và sắp xếo đại quân, mang theo những vũ khíđể công thành, không như hiện tại, chỉ đứng dưới thành dương oai, rồi lại lui binh.

- Hàn Mạc dương oai binh lực, bọn chúng khẳng định sẽ không có ai dám động đến bọn họ.

Tô Quan Nhai đặt tay lên tường thành, nhìn thấy những tiếng vó ngựa hừng hực tiến tới, cười lạnh lùng nói:

- Nhưng chúng ta phải đánh cho bọn chúng một trận tơi bời.

Tô Vũ Đình nhìn đám quân đen kìn kịt lui ra, nét mặt trầm lại.

Tuy y và Hàn Mạc nói chuyện với nhau không nhiều, nhưng trong lòng luôn cảm thấy, Hàn Mạc là một người rất có đầu óc, tuyệt đối không thể hành động không có suy tính như vậy được.

Hàn Mạc dẫn đoàn kỵ binh đến Yến Kinh trước, tuyệt đối không chỉ để dương oai.

— QUẢNG CÁO —