Quyền Thần

Chương 809: Rời đi trong tuyết



Sóng gió đột ngột trên thành khiến cho vô số người vô cùng kinh ngạc, chúng quan viên thế gia đều nhíu mày, không thể tưởng được Hàn Mạc chỉ nói một câu lại xảy ra một biến cố lớn như thế.

Đường Minh Ngô ra tay khống chế Tô Quan Nhai khiến tình thế chợt biến, mọi người vốn tưởng đại sự đã định, cũng không ngờ Tô Quan Nhai lại chủ động muốn chết, mà Tô Vũ Đình chỉ trong nháy mắt đã giết chết Đường Minh Ngô, một lần nữa nắm quyền chủ động.

Kỳ thật trong lòng mọi người đều hiểu Tô Quan Nhai chủ động tự sát chính vì không muốn Tô Vũ Đình có gì e dè.

Người này tuy rằng không từ thủ đoạn nhưng không thể không khiến cho người ta khâm phục sự quả cảm của hắn.

Lúc này điều mọi người lo lắng là Tô Vũ Đình sẽ vì Tô Quan Nhai đã chết mà quá điên cuồng. Tuy rằng đại đa số phản quân trong thành đã hạ khí giới đầu hàng nhưng ở Đông thành và đầu thành Tây Bình môn vẫn còn tướng sĩ tâm phúc của Tô Vũ Đình. Tô Vũ Đình ra lệnh một tiếng, lúc đó cá chết lưới rách, chẳng những các nữ quyến đầu thành không ai sống sót mà Đông thành kia nhất định sẽ có thảm sát nghiêm trọng.

Tô Vũ Đình quỳ gối bên người Tô Quan Nhai, một lúc lâu sau y mới chậm rãi đứng dậy, tới sau lỗ châu mai trên tường.

Lúc này, dưới thành hoàn toàn yên tĩnh.

- Hàn Mạc!

Tô Vũ Đình chậm rãi nói:

- Ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi dám đấu cùng ta một trận, thắng ta thì các nữ quyến này và quan viên Đông thành sẽ không có chút tổn thương. Nhưng nếu ngươi bị đánh bại… đừng trách chúng ta đồng quy vu tận!

Giọng y lạnh như băng:

- Ngươi có dám hay không?

Hàn Huyền Xương nhíu mày, tiến lên thấp giọng:

- Mạc nhi, hiện giờ thế thắng đã định, đừng trúng kế hắn. Tô Vũ Đình võ công rất cao…

Hàn Mạc quay đầu nhìn phụ thân cười thản nhiên:

- Phụ thân không cần lo lắng, chẳng lẽ người cảm thấy con không phải đối thủ của Tô Vũ Đình?

Hắn cũng không do dự cao giọng đáp:

- Tô Vũ Đình, chiến một trận cùng ngươi thực hợp ý ta!

Tô Vũ Đình gật gật đầu:

- Rốt cuộc ngươi cũng giống như một người đàn ông!

Y không nói thêm lời nào, gọi một gã tướng lĩnh tâm phúc ghẽ vào tai nói chút gì đó, tướng lĩnh kia ngẩn người ra, lập tức hiện ra vẻ quái dị:

- Đại nhân, người…!

Thanh sắc Tô Vũ Đình vẫn bình tĩnh dị thường, nghiêm nghị nói:

- Ngươi đi theo ta nhiều năm vẫn trung thành và tận tâm, việc này… ta chỉ có thể giao cho ngươi làm!

Viên tướng kia đau xót quỳ rạp xuống:

- Đại nhân yên tâm, ty chức tất tuân lệnh!

Tô Vũ Đình cười ôn hòa, nâng ngân thương trong tay lên:

- Ai muốn cầm thương cho ta?

Bên cạnh lập tức bước ra mấy người cùng kêu lớn:

- Thuộc hạ nguyện cầm thương cho đại nhân!

Tô Vũ Đình nhìn qua mọi người, cuối cùng chỉ vào một gã binh sĩ thân thể cường tráng:

- Làm phiền ngươi!

Binh sĩ kia rất kích động mà tiến lên, thật cẩn thận nhận ngân thương từ tay Tô Vũ Đình, ngân thương này rất nặng, cũng may binh sĩ này thân thể tráng kiện, sức lực không ít, cũng có thể mang được thương.

Tô Vũ Đình ngẩng đầu nhìn trời cao, tuy rằng sắc trời đã sáng, nhưng hôm nay hiển nhiên cũng không phải là một ngày thời tiết tốt, tự không trung lại phất phơ rơi vài bông tuyết.

Tới bên cạnh Tô Quan Nhai, y vươn tay ôm lấy xác phụ thân, đạp bước chân, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người chậm rãi đi tới cái thang dài, tên binh sĩ tráng kiện kia mang theo thương, đi theo sau lưng Tô Vũ Đình.

Ánh mắt của hơn vạn tướng sĩ lúc này đều tập trung trên người Tô Vũ Đình.

Tô Vũ Đình bước một bước xuống thang, phản quân dưới thành buông binh khí lập tức đều tràn đầy kinh sợ, tránh ra một con đường.

Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, tay cầm huyết đồng côn, chậm rãi tiến lên, Hàn Huyên Xương có vẻ lo lắng giơ tay:

- Mạc nhi, con…con phải cẩn thận!

Cửu đại thế gia Yến quốc khi lập quốc đều là gia tộc võ huân, lúc này tuy phản quân đang bị vây trong tình hình cực kỳ xấu nhưng dù sao trong tay Tô Vũ Đình còn nắm giữ rất nhiều con tin, y đã lập tức chủ động đề xuất đơn đả độc đấu một lần phân thắng bại, Hàn Mạc đương nhiên sẽ không e ngại tổn hại đến danh võ huân của Hàn gia.

Mặt khác, chúng quan viên thế gia đều có gia quyến ở đầu thành nếu có cơ hội cứu người nhà của mình bọn họ đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Trên bãi đất trống thật to giữa hai quân, Hàn Mạc một thân ngân giáp, khí thế uy vũ.

Tô Vũ Đình chậm rãi đặt thi thể Tô Quan Nhai xuống đất, sửa sang xiêm y một chút cho phụ thân, lúc này mới quay lai nhận ngân thương, chậm rãi đi đến trước mặt Hàn Mạc.

Ngàn vạn ánh mắt lúc này đều tập trung trên hai người này.

- Đã từ rất lâu trước kia cả ngươi và ta đều rõ ràng một trân chiến này chung quy là không thể tránh.

Tô Vũ Đình đứng đối diện Hàn Mạc, rất bình tĩnh:

- Chỉ có điều ta thật không ngờ trận chiến này lại đến nhanh như vậy!

Hàn Mạc cũng cười nhạt:

- Bất kể thế nào, có thể được cùng ngươi đấu một trận này coi như là chuyện may mắn của cuộc đời!

Tô Vũ Đình trầm ngâm một lát mới nói:

- Mặc kệ thế nào, nếu ngươi có thể tìm một chỗ vắng vẻ mà táng hạ gia phụ, Tô Vũ Đình ta nợ ngươi một ân tình!

- Mặc dù ông ta đi nhầm đường nhưng chung quy cũng là một đời kiêu hùng, ta sẽ xin Thánh thượng!

Tô Vũ Đình bình tĩnh cười, tay run lên, nhấc trường thương, phun một tiếng:

- Mời!

Hàn Mạc cũng không nói nhiều, một bước xông lên, huyết đồng côn trong tay vù vù quét ngang, đúng là Hổ bộ côn thuật trong Bát Bộ Côn Pháp.

Hổ bộ côn thuật chú ý về lực đạo, đòn này vừa ra là muốn cướp thế.

Tô Vũ Đình cũng tiến lên nghênh đón, trường thương vung tới.

Hai người bắt đầu giao chiến, không có chút thử chiêu, thương đến côn đi, uy lực kinh người, như biển giận, như hổ gầm, chẳng những chiêu thức kỳ quỷ sắc bén hơn nữa động tác rất tự nhiên, phóng khoáng vô cùng, khí tràn thiên địa.

Hoa tuyết lạnh buốt tung bay, hai đệ tử quý tộc trẻ tuổi ưu tú nhất Đại Yến, ở trong kinh thành đang tiến hành một trận quyết chiến khiến cho người ta chú ý.

Tướng sĩ ở đây cố nhiên ngạc nhiên thán phục vũ kỹ xuất thần nhập hóa của Tô Vũ Đình, nhưng cũng khiếp sợ trước côn pháp như rồng trong nước của Hàn Mạc.

Tần Lạc và các tướng lĩnh liên quan chưa từng thấy Hàn Mạc thực sự ra tay, càng không biết vũ kỹ của Hàn Mạc như thế nào, tất cả mọi người chỉ cảm thấy Hàn Mạc rất có năng lực chiến thuật, cầm binh, lúc này cuối cùng cũng hiểu được xét về vũ kỹ, vị tướng quân trẻ tuổi này cũng khủng bố vô cùng.

Vũ kỹ của Tô Vũ Đình năm đó thậm chí còn được Tiêu Hoài Ngọc tự mình chỉ điểm, có chỗ độc đáo, cho tới nay cũng là thiếu niên anh kiệt võ danh cực kỳ nổi tiếng ở Yến quốc. Y ra tay sắc bén nhưng chỉ có rất ít người đoán được Hàn Mạc lại có thể thong dong ứng phó, chiến đấu ngang tay với Tô Vũ Đình, không ít người vô cùng giật mình.

Hàn Huyền Xương giật nảy mình, đương nhiên ông biết đứa con của mình vẫn đều đặn luyện võ công, nhưng thật sự không biết trình độ vũ công của Hàn Mạc không ngờ lại dũng mãnh như vậy.

Tiêu thái sư cũng nhíu mày, đôi mắt lấp lánh hào quang, như thoáng chút suy nghĩ.

Giữa sân, tốc độ hai người càng lúc càng nhanh, không ít binh sĩ đã không thể thấy chiêu thức của hai người, chỉ thấy hai bóng dáng vùn vụt giao cuốn vào nhau, côn ảnh từng trận, mũi thương như quang.

Trên đầu thành, khuôn mặt Bích di nương vốn vẫn bình tĩnh lúc này lại hơi có chút căng thẳng, nhìn trận quyết đấu dưới thành, hai tay đặt trên ngực, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.

Gió lạnh như đao, hai bóng người dưới thành đã giao chiến hơn trăm hiệp.

Trong côn ảnh vùn vụt, ngân thương của Tô Vũ Đình đâm tới, Hàn Mạc xoay cổ tay, huyết đồng côn chặn mũi ngân thương, lập tức giống như cự xà vẫy đuôi thuận thế quét ngang ngực Tô Vũ Đình.

Ngay lúc này, một chuyện cực kỳ quỷ dị đột nhiên xảy ra.

Với bản lĩnh của Tô Vũ Đình hoàn toàn có thể thoát được một chiêu này, nhưng y không có chút ý muốn né tránh, mà đứng im tại đó như một tảng đá, không những vậy, ngay trong nháy mắt huyết đồng côn của Hàn Mạc đảo qua không ngờ y buông tay, ngân thương trong tay rơi xuống.

Ngân thương còn chưa chạm đất, "binh" một cái huyết đồng côn của Hàn Mạc đã đập mạnh vào ngực hắn.

Khi hai người đánh nhau vốn không dám có chút sơ ý, Hàn Mạc hiểu vũ kỹ của Tô Vũ Đình kinh người, chính mình không thể có chút sai lầm, cho nên một chiêu một thức đều dốc toàn lực.

Hắn không thể tưởng được Tô Vũ Đình đột nhiên lại từ bỏ quyết chiến, lúc này lại muốn nhận chiêu, căn bản là không có khả năng. Mặc dù lúc này hắn cố hết sức dừng một ít sức… nhưng một côn này đánh ra đã khiến Tô Vũ Đình lui liền hơn mười bước.

Tô Vũ Đình phun ra một ngụm máu tươi nhưng không ngã xuống, thân trúng một đòn mạnh như thế còn có thể chịu đựng được mà đứng thẳng, có thể thấy được nghị lực của y mạnh thế nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trên đầu thành, viên tướng lĩnh đã được Tô Vũ Đình thì thầm dặn dò gì đó lúc trước quay đầu đi, không đành lòng nhìn. Người này chính là tướng lĩnh cực kỳ trung thành với Tô Vũ Đình, nháy mắt đã trào nước mắt.

Tất cả mọi người đều chấn động, không thể tưởng được lại có một kết quả bất ngờ như thế.

Hàn Mạc nắm chặt huyết đồng côn nhưng lại hơi run, thở dài nhìn Tô Vũ Đình:

-Vì sao phải làm như thế?

Trúng một kích này, ngũ tạng lục phủ của Tô Vũ Đình nhất định đã bị chấn nát, không thể hồi lại, chỉ có điều nam nhân này dùng ý chí cực kỳ kiên nghị chống đỡ, sắc mặt không chút thống khổ, trái lại lại có một tia giải thoát, cười với Hàn Mạc:

- Một mạng ta nợ ngươi, hôm nay… trả lại cho ngươi… tất cả… tất cả chấm dứt…!

Hàn Mạc hiểu ý y.

Lúc trước, Tô Vũ Đình đi săn trong rừng Đông Hải săn bắn bị một đám thích khách ám sát, chính Hàn Mạc sai thủ hạ Hắc Báo dưới tay tương trợ mới giúp cho Tô Vũ Đình thoát một kiếp. Chuyện hôm đó Tô Vũ Đình đã nói nợ Hàn Mạc một mạng.

Hôm nay, Tô Vũ Đình đã dùng cách này để trả.

Máu tươi ứa ra đầy miệng Tô Vũ Đình, lúc này, trong số binh sĩ phản quân buông binh khí có không ít tướng sĩ Phượng Tường doanh đều vô thanh vô tức quỳ rạp xuống đất.

Trong lòng bọn họ, Tô Vũ Đình vẫn là một người anh hùng khiến người ta kính sợ.

- Cho ta một con ngựa....!

Tô Vũ Đình ôm ngực, sâu trong ánh mắt thể hiện sự thống khổ mà thân thể y phải chịu đựng.

Hàn Mạc lắc đầu, khoát tay chặn lại, lập tức có người dắt tới một con ngựa.

Tô Vũ Đình lảo đảo đi tới cạnh tuấn mã, thật vất vả xoay người lên ngựa, ngực áo giáp của y đã bị máu của chính mình nhuốm đỏ. Thân thể như cây ngọc đón gió đó đã phải dựa vào lưng ngựa, vẻ mặt của y lúc này trở nên bình an vô cùng, khe khẽ run rẩy nhấc dây cương, tuấn mã kia chậm rãi đi về phía quân trận Tây Bắc kỵ binh.

Ánh mắt Tô Vũ Đình dường như đã không thể nhìn thấy các tướng sĩ Tây Bắc quân áo giáp sâm nghiêm, khóe miệng ứa máu tươi, vô lực nằm trên tuấn mã, ánh mắt dường như đã yếu lắm rồi, chỉ có thể dùng nghị lực kinh người mà chống.

Hàn Mạc nhẹ vung tay, quân Tây Bắc cũng lặng yên tránh ra một con đường, con tuấn mã lưng mang Tô Vũ Đình hấp hối chậm rãi chìm vào trong quân trận.

Ba quân lặng đi.

Tuy Tô thị phụ tử khởi binh ở Yến Kinh nhưng phụ tử bọn họ đã dùng một thái độ cực kỳ bình tĩnh đối mặt với tử vong.

Cả thành Yến Kinh đều hoàn toàn tĩnh lặng, tất cả tranh đấu đều đã chấm dứt. Tô Vũ Đình một mình một ngựa giữa tuyết bay đầy trời lặng lẽ tới một con phố nhỏ ở phía Tây thành.

Xưa kia con phố này vô cùng náo nhiệt, nhưng từ khi có loạn đã trở nên lặng lẽ, mọi người đều đóng chặt cửa lớn mà trốn tiệt trong nhà.

Sắc mặt Tô Vũ Đình không còn một tia huyết sắc, tuấn mã dừng lại, y cũng vô lực ngã xuống khỏi lưng ngựa, nằm im trên đất.

Trên khuôn mặt tuấn dật tuy dính đầy máu tươi, nhưng lại có vẻ bình tĩnh dị thường, thân thể hy nằm trên tuyết đã không còn động đậy, chỉ có thể hơi nhấc đầu nhìn một góc phố dài.

Từng rất nhiều đêm y lặng yên không một tiếng động đi trên con đường này, đi vào gian hàng kia, ăn một chén mỳ hấp nóng hổi.

Hôm nay, lều trại đã không còn, người cũng không còn, nhưng Tô Vũ Đình nhìn nơi đó như thấy được ở đó đang có một cô nương có mái tóc thật dài đang nhanh nhẹn luộc mì cho mình.

Khuôn mặt y chỉ thấy dịu dàng, chỉ thấy ôn hòa.

Y cảm giác được hai mắt mình mờ dần đi.

Có lẽ, ngay sau đó đã muốn chết!

Có lẽ, cũng không thể nhìn thấy mái tóc dài thật dài kia nữa…!

Mơ hồ y chuyển tầm mắt, dường như nhìn thấy bên một con ngõ nhỏ ở góc bên kia có một hình ảnh, bóng dáng quen thuộc ấy vẫn ghi dấu trong đầu y.

Y cảm giác được bóng dáng đó đang dần tới gần, dường như dừng lại bên cạnh mình, lập tức Tô Vũ Đình cảm thấy ấm áp, y cảm giác toàn thân mình được ôm lấy, chìm vào một cảm giác ấm áp.

- Tô đại ca, cuối cùng ngươi đã quay lại, ta luôn chờ ngươi…!

Thanh âm dịu dàng mà yên bình ấy khiến cho khóe miệng Tô Vũ Đình không kìm được mà mỉm cười.

Có lẽ như vậy cũng không uổng.

— QUẢNG CÁO —