Quyền Thần

Chương 814: Mối lo của lão nhân



Phủ Thái Sư.

Tiêu Thái sư mặc áo bông dài ngồi dựa trên ghế trong phòng lớn, nhìn bảo kiếm treo bên tường mà suy nghĩ đến thất thần. Sắc mặt lão rất khó coi, hơi tái nhợt, tay phải nhăn nhéo đặt trên ghế dựa thậm chí còn hơi run run.

Đêm đã khuya nhưng lão không buồn ngủ.

Cứ nhìn bảo kiếm như vậy không biết đã bao lâu, Tiêu Thái sư mới thở dài một tiếng, thì thào lẩm bẩm:

- Nhọc nhi, còn nhớ thanh bảo kiếm này không? Khi còn bé không hiểu chuyện con đã từng bắt cha phải cho con chuôi Kình Thiên Kiếm này, lúc đó cha nói với con, chờ một ngày cha gặp được thời cơ sẽ giao cho con…!

Lão ngừng nói, thân hình già nua cuộn trong cái ghế như một lão nhân đáng thương đã gần đất xa trời, già nua như thế, bất lực như thế.

Ngọn đèn dầu trong phòng vẫn nhảy múa, hắt bóng dáng của lão lên tường, vặn vẹo, dồn nén.

- Hiện tại lão phu đã nghĩ thông suốt, chỉ cần con trở về, lão phu sẽ giao cho con.

Giọng nói của Tiêu Thái sư cũng phát run:

– Xin đừng lâu quá, cha nhớ con… !

Giọng nói của ông cụ rất nhẹ, như chỉ thấp giọng nói mơ, lại giống như đang cúi đầu mà khóc.

Có tiếng đẩy cửa, ông cụ cũng không quay đầu lại, vẫn chỉ lẳng lặng nhìn thanh kiếm đó, nhưng vô cùng rõ ràng, lúc này đến đây, ngoại trừ Tiêu Linh Chỉ không còn ai khác.

Tiêu Linh Chỉ bưng một bình sứ vào trong phòng, thấy Lão Thái sư đang ngồi co ro trong ghế như một đứa trẻ, đôi mắt thoáng buồn, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, thật cẩn thận nắm tay ra mắt Tiêu Thái sư.

Cuối cùng Tiêu Thái sư cũng ngẩng đầu, nhìn cô nương thanh tú trước mắt, mỉm cười hiền hậu, nhận bát canh, cũng không uống ngay mà nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, lập tức ánh mắt lại chuyển tới thanh bảo kiếm trên tường, nhẹ giọng hỏi:

- Linh Chỉ, thanh kiếm này cháu đã thấy rất nhiều, có biết nó là thanh kiếm gì không? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Tiêu Linh Chỉ quay sang, đôi mắt đẹp hướng lên thanh bảo kiếm.

Thực ra thanh bảo kiếm đó thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, kiểu dáng rất cổ xưa, có vẻ như đã từ khá lâu, nhưng lại sạch sẽ không một vết rỉ.

- Linh Chỉ không biết. – Tiêu Linh Chỉ hạ giọng đáp – Nhưng Linh Chỉ nghĩ thanh kiếm này nhất định rất quan trọng, nếu không ông nội cũng sẽ không để trong phòng mình, hơn nữa thanh kiếm này nhìn qua thì đã rất lâu rồi mà vẫn sạch sẽ, nhất định là ông nội thường xuyên lau chùi…

Tiêu Thái sư mỉm cười, gật đầu:

- Đứa nhỏ này, thiên tư trí tuệ, rất nhiều chuyện liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu – Lão nhìn thanh bảo kiếm với một ánh mắt kính sợ - Thanh kiếm này xưng là Kình Thiên Kiếm, chính là bội kiếm của tổ tiên Tiêu gia ta khi theo Yến Võ bệ hạ nam chinh bắc thảo. Năm đó Yến Võ bệ hạ khởi binh phản Tề, kêu gọi quần hùng, tổ tiên Tiêu Công ta khi đó đã rút ra chuôi bội kiếm này theo rồng khởi binh, kiếm này đã nhiễm vô số máu tươi…

Tiêu Linh Chỉ dáng người duyên dáng như một đóa thủy tiên nhẹ nhàng nở rộ, đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe.

- Bắt đầu từ Tiêu Công, kiếm này đã trở thành bội kiếm gia chủ của Tiêu thị bộ tộc ta. – Tiêu Thái Sư quay đầu nhìn cháu gái – Kình Thiên Kiếm trăm năm nay luôn được nhiều thế hệ Tiêu gia ta trân quý.

Tiêu Linh Chỉ bừng tỉnh đại ngộ, sờ trán:

- Thì ra là thế.

Tiêu Thái sư thở dài:

- Lão phu tuổi đã cao, tự biết vị trí gia chủ này đã tới lúc phải truyền xuống.

Tiêu Linh Chỉ không nói gì.

- Theo như quy tắc, kiếm này vốn nên truyền cho nghĩa phụ cháu. Làm người đứng đầu bộ tộc, quan hệ tới sự hưng tồn suy vong của cả bộ tộc, không thể không cẩn thận. Nghĩa phụ cháu đối nhân xử thế cuồng ngạo vô tri, bạo ngược kiêu căng, không thể khiến cao thấp trong tộc kính phục, càng không có tài đoàn kết cả Tiêu thị bộ tộc, thật không phải là người có thể gánh vác..

Sâu trong đôi mắt Tiêu Linh Chỉ có vẻ hoảng hốt.

Nàng hoảng hốt không phải là vì Tiêu Thái sư có tâm truyền ngôi gia chủ cho người khác, lấy năng lực và khả năng đối nhân xử thế của Tiêu Hoài Kim quả thật không phải người thích hợp để được chọn làm gia chủ, điều nàng kinh ngạc là chuyện chọn người làm gia chủ trọng đại như thế vì sao Tiêu Thái sư lại bất ngờ nhắc tới vào lúc này.

Nhưng nàng vẫn im lặng chăm chú lắng nghe.

- Thực ra lớn nhỏ trong tộc đều hiểu được, người được chọn làm gia chủ chính là Ngọc nhi ở nơi biên quan xa xôi kia, là Nhị Bá phụ của cháu – Tiêu Thái sư nhẹ nhàng nói tiếp – Nhiều năm trước lão phu đã quyết định giao tương lai Tiêu gia cho hắn.

Tiêu Linh Chỉ cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, mà Tiêu Thái Sư chỉ vẫn cười nói:

- Linh Chỉ, cháu ngồi xuống trước đi, nói chuyện với ông nội.

Tiêu Linh Chỉ gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh ghế.

Tiêu Thái sư trầm mặc một chút, hạ giọng nói:

- Lần này bình định, cháu biết là ai lĩnh quân về kinh…

- Trong kinh lớn bé nhiều ngày nay vẫn nói về chuyện này – Sắc mặt Tiêu Linh Chỉ có chút mất tự nhiên – Là….là Hàn Mạc!

Tiêu Thái sư khẽ gật đầu:

- Không sai, chính là Hàn Mạc. – Ánh mắt ông đột nhiên sắc bén – Nhưng sau lưng việc này lại ẩn chứa một vấn đề thật lớn, hẳn là cháu hiểu được?

Tiêu Linh Chỉ nhíu mày, trầm ngâm một lát mới hỏi:

- Ý ông nội là…?

- Hàn Mạc lần này tới Tây Bắc chính là hộ vệ Thái tử điện hạ tuần tra biên quan, chấn nhiếp người Ngụy Quốc. Nhưng quay về Kinh cần vương cũng lại là Hàn Mạc lãnh binh, trong này đương nhiên có vấn đề lớn!

- Ý ông nội có phải biên quan đã xảy ra biến cố? – Tiêu Linh Chỉ nhíu mày hỏi.

Mặc dù một bàn tay của Tiêu Thái sư còn đang run rẩy vẫn cố gắng giữ mình bình tĩnh trở lại, gật đầu:

- Nếu không có biến cố, thì lãnh binh quay về dù không phải Tiêu Hoài Ngọc cũng nên là Thái tử, bất kể thế nào cũng không có khả năng là Hàn Mạc. Hàn Mạc ở trong quân Tây Bắc không có sức ảnh hưởng, nhưng lúc này quay về quân Tây Bắc lại nghe theo quân lệnh của hắn, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng…!

Khuôn mặt ông nháy mắt đã già đi mười tuổi, đôi mắt toát ra thần sắc tuyệt đối không thể trước mặt người người mà tỏ ra hoảng sợ thậm chí là cầu xin, thanh âm tuy rằng cố gắng duy trì bình tĩnh nhưng không che dấu nổi sự run rẩy:

- Linh Chỉ, con nói, có phải hắn… đã có chuyện hay không?

Lão nhìn Tiêu Linh Chỉ như một lão nhân đói khát đáng thương đang chăm chằm nhìn một cô nương tay cầm bánh mỳ, trong mắt chan chứa cầu xin.

Nhìn ánh mắt bất lực của Tiêu Thái sư, lòng Tiêu Linh Chỉ rất đau xót, nàng đáp lại với một giọng điệu cực kỳ khẳng định:

- Ông nội, Nhị bá phụ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Bá phụ là danh tướng thập phương, là cường giả võ đạo, dưới tay có một trăm ngàn quân Tây bắc trung thành và tận tâm, trên đời này không thể có bất cứ kẻ nào có thể làm thương bá phụ.

Nghe được câu này, sắc mặt Tiêu Thái sư vừa sợ hãi vừa vui mừng, một bàn tay bắt lấy cánh tay ngọc của Tiêu Linh Chỉ:

- Linh Chỉ, cháu thật sự cho rằng như vậy? Cháu trí tuệ hơn người, lời nói tất có lý, cháu thật sự cảm thấy Nhị bá phụ của cháu bình yên vô sự?

Tiêu Linh Chỉ cảm thấy bàn tay của Tiêu Thái sư bắt lấy tay mình rất mạnh, cánh tay ngọc hơi đau đau, mày liễu khẽ nhíu nhưng vẫn gật đầu khẳng định:

- Ông nội, Nhị bá phụ không có việc gì!

Tiêu Thái sư giống như người rơi xuống nước bắt được cọc, tràn đầy vui sướng, rất nhanh nhận ra mình có chút thất thố, vội vàng buông tay, dịu dàng nói:

- Linh Chỉ, cháu… !

Nàng mỉm cười:

- Linh Chỉ không sao.

Nhờ một câu nói của Tiêu Linh Chỉ, tâm tình của Tiêu Thái sư dường như đã tốt hơn nhiều, ở trong phòng chắp tay sau lưng thong thả bước đi qua lại, miệng thì thào tự nói:

- Không sai, Hoài Ngọc văn võ song toàn, dưới trướng binh sĩ ngàn vạn, hơn nữa tính tình nó lại cẩn thận vô cùng, tuyệt đối không ai có thể làm nó thương tổn… Không sai, tuyệt đối không có ai có thể làm nó bị thương…!

Lão bước qua bước lại mấy chục vòng, miệng vẫn lặp lại mấy câu nói, thẫn thờ vô giác. Một lúc lâu sau lão đột nhiên dừng chân, nhíu mày trầm ngâm một lát cuối cùng mới nói:

– Nếu như vậy vì sao lần này lãnh binh trở về lại là Hàn Mạc? Hoài Ngọc ở đâu? Thái tử ở đâu?

Tiêu Hoài Ngọc là con của lão, Thái tử tuy là người trong Hoàng thất, nhưng hiện giờ cũng là cháu rể của mình, hai người đó lại không có chút tin tức, đương nhiên lão cũng biết chút ít về Tây bắc, nhưng cho tới tận bây giờ cũng không nhận được tin báo gì về tung tích hai người đó.

Ngồi lại trên ghế, lão suy nghĩ một lát, ánh mắt đã lạnh lùng, hạ giọng:

- Chẳng lẽ Hàn Mạc lãnh binh quay về Kinh có liên quan tới Thái tử?

Lão nheo nheo mắt, nhất thời như đã quên Tiêu Linh Chỉ bên cạnh, thì thào lẩm bẩm:

- Tô Vũ Đình và Thái tử có quan hệ rất mờ ám, mấy năm nay đi lại với nhau, Thái tử tới biên quan, Tô Vũ Đình khởi binh ở Kinh thành, hơn nữa Hỏa Sơn doanh của Thái tử cũng đi theo làm loạn… Náo động lần này trong kinh quyết không tránh được liên quan với Thái tử. Thái tử đi Tây Bắc, hiện giờ nghĩ đến nhất định có ý đồ khác. Hắn muốn làm gì nhỉ? Hàn Mạc nắm được binh quyền, làm sao như vậy được? Binh quyền luôn nằm trong tay Hoài Ngọc, không được Hoài Ngọc cho phép, Hàn Mạc không có khả năng lấy được binh quyền Tây Bắc, quân Tây Bắc cũng không có khả năng nghe theo quân lệnh của Hàn Mạc. Chẳng lẽ binh quyền của Hàn Mạc là Hoài Ngọc ban cho? Vì sao Hoài Ngọc phải giao binh quyền cho tiểu tử kia…!

Lão rất tin tưởng vào con trai mình, tuy đã sớm cảm giác được lần này Thái tử đi biên quan rất có thể là muốn ra tay với Tiêu Hoài Ngọc, nhưng trong lòng Thái sư, Thái tử và Hoài Ngọc không phải là đối thủ ngang tay. Tuy hai người được cho là một quân một thần, nhưng vị Thái tử kia giống như một con kiến, tuyệt đối không thể chiếm được tiện nghi gì từ lão hổ như Hoài Ngọc.

Cũng vì nguyên nhân này lão thật sự không nghĩ ra ở Tây Bắc đến tột cùng đã xảy ra dị biến gì, nguyên nhân chính là vì không thể tưởng được Tiêu Hoài Ngọc sẽ bị người khác ám toán, cho nên rất nhiều chuyện trong mắt lão thực khó giải thích.

Lão tin tưởng mười phần vào Tiêu Hoài Ngọc, nhưng từ sâu trong nội tâm vẫn cảm thấy bất an, cái cảm giác bất an đó bắt đầu từ khi bị phản quân bắt nhốt, cho tới tận bây giờ không những không giảm bớt, ngược lại càng nhiều hơn.

Tô gia phản loạn khiến Tiêu Thái sư nhìn rõ một sự thật rất tàn khốc, điều kiện tiên quyết để bọn họ có cái gan phản loạn chính là Tiêu Hoài Ngọc mất binh quyền, nếu không với một trăm ngàn tinh binh Tiêu Hoài Ngọc nắm giữ, Tô gia động cũng không dám động.

Hàn Mạc lãnh binh về kinh đã xác định cho lo lắng trong lòng ông, nhưng ông cũng không thể tin được, càng không muốn tin.

— QUẢNG CÁO —