Quyền Thần

Chương 861: Kỷ Phong Niên



Hàn Mạc nhìn Thiết Khuê, trong chuyến đi Phong quốc lần đó, Thiết Khuê xử sự vô cùng bình tĩnh và quả cảm, là một người cực kỳ cẩn thận, so với một tiêu đầu bình thường đúng là khác nhau xa, cũng chính vì như thế, hắn mới chiêu mộ người này làm thủ hạ cho mình.

Chỉ có điều hắn không ngờ tới Thiết Khuê và Tây Bắc quân lại có rất nhiều liên quan, lời vừa nói xong, hắn đã mơ hồ đoán được điều gì đó.

Thương Chung Ly sau khi đánh lui Ngụy quân vào mười sáu năm trước, tăng cường phát triển quân sự, mười ba năm trước phát động đột kích đối với Yến quốc vốn không đề phòng, chỉ sau nửa năm, một mảng đất đai lớn của Yến quốc rơi vào tay Khánh quốc, cũng vì như thế mà sau này mới xuất hiện Tiêu Hoài Ngọc danh chấn thiên hạ.

Lúc ấy Khánh quốc chia quân hai đường, một tấn công Thượng Cốc quan của Ngô quận, một tấn công vào Lâm Dương quan của Lâm Dương quận, lúc ấy Tây Bắc quân cũng bị cuộc tranh giành quyền lực của thế gia chi phối, bởi vì quyền hành chồng chéo phức tạp, hiệu lệnh không đồng nhất, sức chiến đấu cực kỳ yếu kém, đối mặt với quân đội dũng mãnh của Thương Chung Ly, Tây Bắc quân liên tiếp bại lui, hai phần ba đất đai Ngô quận lọt vào tay Khánh quốc.

Bởi vì Tây Bắc quân tan tác cho nên không có mấy tràng chiến đấu đáng để nhắc tới, nếu có, cũng chỉ có cuộc chiến ở Thượng Cốc thành.

Thượng Cốc quan chống đỡ gần năm ngày, cuối cùng bị công phá, tướng sĩ thủ quan cấp tốc lui về phía sau, mà Khánh quân lại liều lĩnh khinh địch đuổi theo, bị phục kích, thương vong nghiêm trọng, chẳng qua binh lực của bọn họ hơn xa Yến quân, cho nên tuy đai bại một trận, lại lập tức đứng vững, mạnh mẽ tiến lên, mà tướng sĩ thủ quan lui về thị trấn cách Thượng Cốc quan không đến một trăm năm mươi dặm, ngay trong thị trấn, quan quân chết vô số, nguồn nước thì bị chặt đứt, kiên trì được hai mươi sáu ngày thì đã là kì tích, cuối cùng lựa chọn phá vây, lại bị Khánh quân mai phục, gần như toàn quân bị diệt, chỉ còn một bộ phận nhỏ chạy thoát ra ngoài.

Nghe nói trận chiến ấy vô cùng thảm khốc, Yến quân tuy rằng trúng mai phục, bị Khánh quân đông gấp mấy lần vây đánh, nhưng lại biểu hiện ra sự bền bỉ, dũng cảm của người Yến quốc, thây nằm la liệt, máu chảy thành sông.

Thiết Khuê đột nhiên nhắc đến trận chiến này, điều này cho Hàn Mạc đoán ra trong nháy mắt, nếu không có gì bất ngờ, thì Thiết Khuê chỉ sợ là người sống sót sau trận chiến kia.

Đối với chi tiết trận chiến ấy, Hàn Mạc không biết nhiều cho lắm, dù sao đó cũng là thời điểm nhục nhã nhất của Yến quốc, cho nên mọi người cũng chỉ biết là Yến quốc đại bại, người Khánh quốc chiếm được một vùng lớn đất đai, may mắn xuất hiện Tiêu Hoài Ngọc, mới có thể ngăn chặn sự tấn công điên cuồng của Khánh quốc, lại trong vòng ba năm ngắn ngủi, ở thế yếu hơn đánh bại Khánh quốc, thu hồi quốc thổ.

Hàn Mạc còn biết mơ hồ, sau khi Tiêu Hoài Ngọc chính thức trở thành Tây Bắc tướng quân, những tướng sĩ tham gia cuộc chiến ở Thượng Cốc thành đều được trọng dụng, những người này đều là từ trong đống xác chết chui ra, tuy nhân số không nhiều, nhưng đều là quân tinh nhuệ.

Hàn Mạc liếc mắt nhìn Thiết Khuê, đã thấy khóe mắt gã có chứa lệ quang.

- Hàn tướng quân có biết Tổng binh Thượng Cốc quan lúc ấy là ai không? Thiết Khuê quay đầu, nhìn Hàn Mạc.

Trong lòng Hàn Mạc chấn động, cuối cũng cùng nghĩ ra, nghiêm nghị nói:

- Là …

- Kỷ Phong Niên!

Thiết Khuê gằn từng chữ:

- Lúc ấy Tổng binh của Thượng Cốc quan chính là Kỷ Phong Niên. Phán đoán sai lầm, phá vây từ cửa tây, chôn vùì gần một vạn sinh mạng tướng sĩ, chính là do Kỷ Phong Niên gây nên!

Hàn Mạc há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không thể thốt ra lời.

Kỷ Phong Niên!

Đối với Hàn Mạc mà nói, đây không phải là một cái tên quen thuộc, bởi vì đoạn lịch sử sỉ nhục của Yến quốc kia, tuy rằng người chết vô số, nhưng tất cả đều bị ba chữ "Tiêu Hoài Ngọc" che dấu.

Trận chiến Thượng Cốc thành tất nhiên được ghi lại, nhưng trên thực tế các tướng lĩnh rất ít đề cập đến, mà cho đến nay, Hàn Mạc đối với đoạn lịch sử kia cũng không có hiểu biết rõ ràng.

Lúc này hắn mới biết được, ở trong nghịch thế giết mấy ngàn quân địch, lại lấy thế binh yếu kém thủ vững một tòa cô thành trong một tháng, là một tướng sĩ Tây Bắc quân, tên là Kỷ Phong Niên.

Hắn chấn động, còn là vì trước đây không lâu, hắn biết tên thật của Thiết Khuê là Kỷ Phong Niên!

Kẻ từng là tiêu đầu, hiện giờ là thiếp thân hộ vệ của mình, không ngờ trước kia là Tổng binh Thượng Cốc quan, Hàn Mạc giật mình rất nhiều, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Trong chốc lát, nghi hoặc nổi lên trong lòng hắn.

Mãnh tướng như vậy, tại sao lại trở thành một gã tiêu đầu? Tại sao hắn lại đáp ứng mình, trở thành hộ vệ của mình?

Thiết Khuê uống một chén rượu mạnh, chậm rãi nói:

- Chu Tử Lâm, Đỗ Uy đều là dũng sĩ đã trải qua trận chiến Thượng Cốc thành. Đỗ Uy lúc ấy là thân vệ Giáo úy của ta, Chu Tử Lâm còn là Thiên tướng thống lĩnh đội kỵ binh, mười ba năm trước, họ đều là bộ hạ của ta!

Hàn Mạc hít sâu một hơi, lúc này mới hiểu được vì sao Đỗ Uy và Chu Tử Lâm khi nhìn thấy Thiết Khuê lại kích động như vậy, hóa ra bọn họ lại là bộ hạ năm đó của Thiết Khuê.

- Có nhìn thấy vết sẹo dưới hàm Đỗ Uy?

Thiết Khue nhìn Hàn Mạc, bình tĩnh nói:

- Đó là khi ở trên chiến trường, hắn đỡ cho ta một đao, chỉ cần lệch một chút là sẽ chết không thể nghi ngờ. Sau đó ta đem hắn buộc lên người, thoát khỏi vòng vây. Lúc ấy Chu Tử Lâm và hơn hai trăm huynh đệ bị vây lấy, ta dẫn người quay lại phản kích, mở ra một đường máu, cứu ra ba mươi hai người, bao gồm cả Chu Tử Lâm trong đó…!

Qua mấy câu nói sơ sài, Hàn Mạc dường như đang nhìn thấy tràng chém giết đó, nhìn thấy vô số Yến binh chém giết, dưới sự dẫn dắt của Thiết Khuê, thoát khỏi trùng vây.

Hàn Mạc thở dài:

- Trúng mai phục, không trách được ngươi. Vào thời điểm đó, bất kể ngươi từ cửa nào phá vây, đều sẽ bị Khánh quân vây lấy.

Hắn bình tĩnh nói:

- Hơn nữa tình huống lúc đó, bất kể là ai cũng không làm tốt hơn ngươi!

Thiết Khuê thở dài nói:

- Mười ba năm qua, ta ngày đêm suy tư, hành động lúc ấy, là đúng hay không đúng. Lúc ấy trong thành có vài vạn dân chúng, ta bỏ dân chúng lại, dẫn binh phá vây, lại đem tướng sĩ tới tử lộ!

Hàn Mạc trầm mặc một lát, rốt cục hỏi:

- Ngươi vì sao lại trở thành tiêu sư của tiêu cục?

Thiết Khuê cũng trầm ngâm hồi lâu, rồi nói:

- Lúc ấy Tây Bắc lục đại Tổng binh chỉ có mình ta không phải là con cháu quý tộc, tổn thất hơn vạn nhân mã, ta tự nhiên không còn tư cách trở lại trong quân. Sau khi phá vây, một tháng sau trong triều liền có người tới áp giải ta về kinh, giao cho Đại Lý tự phán xử, chỉ trong hai ngày, ta không có cơ hội biện giải. Đại Lý Tự đã phán xuống tội danh, nói ta cầm binh vô dụng, khinh địch liều lĩnh… Ha hả, chém ngay lập tức!

- Cái gì?

Hàn Mạc giật mình kinh hãi, mặc dù Thiết Khuê lúc này còn sống, nhưng phán quyết như vậy, cũng làm cho hắn cảm thấy không thể tin nổi.

Một tướng lĩnh liều chết chống cự nơi tiền tuyến, lập kế chém vạn quân địch, cuối cùng vì bất đắc dĩ phá vây mà trúng mai phục, tuy nói chiến bại, nhưng cho dù thế nào cũng không thể phán quyết trảm ngay lập tức.

Tuy nhiên nếu nghĩ kĩ, Thiết Khuê này có thể trở thành một vị Tổng binh duy nhất không phải là con cháu quý tộc, khẳng định là nhân tài kiệt xuất, rất có thể là do tiên đế Yến quốc đề bạt, nhân vật như vậy ở trong Tây Bắc quân nhất định sẽ rất chói mắt, cũng khiến cho các thế gia kiêng kị, cho nên sau khi chiến bại, tự nhiên sẽ có vô số người muốn đẩy hắn tới chỗ chết.

Hàn Mạc lắc lắc đầu, thế gia tranh đấu là một ẩn họa, tùy thời đều hiện ra, bây giờ nhớ đến, nếu không phải trong đám con cháu quý tộc có một vị Tiêu Hoài Ngọc, chỉ sợ giang sơn Đại Yến này mười ba năm trước đã lọt vào tay Khánh quốc rồi.

- Tuy nhiên trước đêm hành hình, Đại Lý tự đột nhiên thả ta ra, phán quyết tội đổi thành biếm làm thứ dân…!

Thiết Khuê bình tĩnh nói:

- Sau này ta mới biết, là Tiêu Đại tướng quân ở phía sau ra tay, thuyết phục nội các, mới khiến ta được miễn tội chết, chẳng qua tội chết có thể bỏ, tội sống khó tha, nội các quyết định biếm ta làm thứ dân!

- Quê quán ta đã bị Khánh quân chiếm đóng, người nhà đã không còn nữa.

Hốc mắt Thiết Khuê phiếm hồng.

- Mười mấy năm nay, ngươi… sống như thế nào? Hàn Mạc khẽ thở dài.

Thiết Khuê trầm ngâm một lát, không trả lời, chỉ chậm rãi nói:

- Thứ dân sẽ có cách sống của thứ dân…!

- Vì sao đồng ý đi theo ta?

Hàn Mạc hỏi:

- Ngươi nguyện ý quay lại chiến trường?

- Ta nợ các huynh đệ vô số cái mạng.

Thiết Khuê nghiêm nghị nói:

- Ta từng đáp ứng bọn họ, chỉ cần có cơ hội, ta liền giúp bọn họ báo thù… Lấy máu người Khánh, tế linh hồn các huynh đệ.

Gã nhìn Hàn Mạc một cái, chậm rãi nói:

- Ta chỉ cảm thấy nếu đi bên cạnh ngươi, có lẽ sẽ có một ngày quay lại mảnh đất ấy, có lẽ sẽ có cơ hội trả nợ máu cho các huynh đệ… Nhưng thật không ngờ lại quay lại nhanh như vậy…!

Hàn Mạc khẽ thở dài:

- Đi vào Tây Bắc cũng không khó khăn, nhưng để báo thù rửa hận, ta nghĩ cũng không phải là việc trong chốc lát!

Thiết Khuê khẽ gật đầu.

- Từ nay về sau, tên của ngươi là Thiết Khuê, hay là Kỷ Phong Niên?

Hàn Mạc chăm chú nhìn Thiết Khuê hỏi.

Thiết Khuê chậm rãi nói: - Kỷ Phong Niên sớm đã chết, hiện giờ chỉ có Thiết Khuê!

- Hảo

Hàn Mạc cười nói:

- Thiết khuê, đã nhiều ngày ta đang nghĩ ngợi, Tổng binh Lâm Dương quan đang trống, chưa có ai thích hợp đảm nhiệm, hiện tại xem ra, ta đã tìm được rồi!

Thiêt Khuê ngẩn ra, lập tức nhíu mày.

- Ngươi không cần phải nghi ngờ.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Ngươi muốn báo thù, sớm hay muộn ta cũng sẽ cho ngươi cơ hội.

Dừng một chút, cười nói:

- Không cần che dấu năng lực. Về phần áp lực trong triều, ngươi cũng không cần nghĩ nhiều, ta nếu thi hành quân quyền, vậy thì có tư cách bổ nhiệm và bãi miện Tổng binh…!

Thiết Khuê hiện vẻ kinh ngạc. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Tuy nói mình từng làm một Tôgnr binh, nhưng bây giờ chỉ là một gã hộ vệ nho nhỏ, mà Hàn Mạc không chớp mắt đem một gã hộ vệ lên làm đại tướng, điều này làmcho hắn cực lỳ ngạc nhiên, và cũng hiểu được, khí phách của người trẻ tuổi này thật không nhỏ.

Hàn Mạc làm ra quyết định này, chính là vì năng lực của Thiết Khuê

Nếu Thiết Khuê có lực ảnh hưởng tới Đỗ Uy và Chu Tử Lâm, như vậy thì đem Thiết Khuê trấn trụ, như vậy có thể lôi kéo Đỗ Uy và Chu Tử Lâm, rất có thể làm cho họ tiến vào phe mình.