Quyền Thần

Chương 867: Cứu viện



Tử Y Vệ?

Diễm Tuyết Cơ nhắc đến đây, Hàn Mạc bỗng nhớ lại thân phận của tiếng nói lúc nãy, hắn cau mày, cười lạnh rồi nhẹ giọng:

- Đã đuổi đến tận lãnh địa Yến quốc ta rồi sao!

Diễm Tuyết Cơ trừng mắt nhìn hắn rồi hỏi nhỏ:

- Ngươi biết thân phận của bọn chúng?

Hàn Mạc gật đầu, chợt nghĩ ra chuyện gì đó, hắn hơi quay đầu, hai người mặt đối mặt, suýt tý nữa là môi kề môi, lại cộng thêm mùi hương cơ thể của Diễm Tuyết Cơ cứ xông thẳng vào mũi, làm Hàn Mạc vô cùng rung động, hắn nhỏ nhẹ nói:

- Phía dưới có một người, chắc nàng cũng biết chứ?

- Đừng vòng vo nữa, nói mau!

Cặp mắt mê hồn kèm theo đôi môi đỏ mọng của nàng áp rất gần vào Hàn Mạc mà nói.

Hàn Mạc mải nhìn cặp mắt mê hồn và đôi môi thơm ngọt của nàng, không kiềm chế được nên hôn nàng một cái, đôi tay của Diễm Tuyết Cơ đang đặt trên eo hắn nên sẵn tiện nhéo hắn một cái, rồi nói giọng oán hờn:

- Đang lúc thế này, lại còn vớ vẩn, ngươi quen biết bọn chúng?

Hôn Diễm Tuyết Cơ xong Hàn Mạc chỉ cảm giác mùi thơm còn sót lại của răng nàng, hắn nhẹ nhàng cười rồi hạ giọng nói:

- Ngoài Bạch sư huynh ra có phải Thánh tướng vẫn còn một đệ tử ruột nữa?

Diễm Tuyết Cơ mới nhíu mày, trong lúc này tên Tử Y Vệ kia đã bị ba người bao vây, một tên Tử Y Vệ cầm thanh đại đao to liều mạng xông lên, còn bốn năm tên Tử Y Vệ khác cầm cung tên chạy khắp nơi tìm cơ hội phóng tên, bởi vì bóng người lộn xộn, cộng thêm trong rừng cây cối rậm rạp, hơn nữa mấy người bị bao vây cũng rất đề phòng tên nỏ bay đến, thế nên những tên Tử Y Vệ vòng ngoài vẫn chưa tìm được cơ hội tốt nhất để phóng tên.

- Vân Thương Lan!

Mấy năm nay Diễm Tuyết Cơ đều tập trung toàn bộ tinh thần đối phó với Thương Chung Ly, việc Thương Chung Ly nhận Vân Thương Lan làm đệ tử không được loan truyền ra ngoài, nên người biết chuyện này cũng ít, nhưng Diễm Tuyết Cơ lại biết rất rõ.

Hàn Mạc vuốt cằm, nhìn xuống đám người đang đánh nhau phía dưới, trong đó có thể mơ hồ nhận ra bóng dáng Vân Thương Lan.

Trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, không đầy một tháng trước đây, Vân Thương Lan phát động binh biến trong kinh thành, sau đó bị nước Khánh phát lệnh truy nã, Hàn Mạc luôn cảm thấy tiếc nuối, tuy Vân Thương Lan thất thế không phải tin buồn gì cho Yến quốc, nhưng một tài năng kiệt xuất thế này lại bị Khánh hậu đàn áp, chưa rõ sống chết thế nào, cũng đủ làm cho người khác cảm thấy hối tiếc.

Chỉ có điều hắn vẫn không ngờ được, đêm nay lại đứng tại đây chứng kiến cảnh Vân Thương Lan bị truy sát, xem ra Vân Thương Lan đã qua được ải truy sát ở kinh thành, nhưng chỉ e sau này sẽ không ngừng bị truy sát, thậm chí còn bị đuổi tới tận lãnh thổ Yến quốc.

Tử Y Vệ không bằng Hắc Kỳ của Ngụy quốc, thậm chí cũng không bằng Hoa Thính của Yến quốc, nhưng dù sao cũng là một trong tam đại hắc ám của thiên hạ, có mạng lưới gián điệp hùng mạnh tại Khánh quốc, thế nên Khánh hậu mới sai Tử Y Vệ đi truy sát Vân Thương Lan, đây cũng là chuyện dể hiểu.

Diễm Tuyết Cơ trông thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Mạc, không kiềm được tò mò, liền hạ giọng nói:

- Ngươi muốn ra tay cứu hắn?

- Chỉ là ta không thích nhìn bọn chúng tung hoành bá đạo trên lãnh thổ Yến quốc mà thôi.

Hàn Mạc nhẹ giọng nói.

Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng cười, nhìn thấy bọn người ba người của Vân Thương Lan dù tập trung phòng ngự thế nào vẫn bị truy sát, thể lực càng lúc càng yếu, xem bộ dạng của bọn họ, nếu muốn thoát khỏi vòng vây của Tử Y Vệ xem ra không mấy khả quan.

- Giải quyết tên cầm nỏ trước.

Diễm Tuyết Cơ hạ giọng nói:

- Tiểu vô lại, ngươi có thể đối phó mấy tên?

Hàn Mạc nghiêm mặt nói:

- Đám tiểu lâu la này, chắc không cần ta ra tay đâu, một mình nàng là đủ rồi phải không?

Diễm Tuyết Cơ như cười như không cười, nàng hạ giọng nói:

- Thì ra ngươi không muốn ra tay, xem ra võ công của ngươi rất cao cường, sau này ta nhất định phải tìm cơ hội thỉnh giáo mới được.

Hàn Mạc khẽ cười nói:

- Cũng không phải nàng chưa thử qua võ công của ta, có lần nào là không bị ngươi đánh cho tơi bời, la hét om sòm đâu?

Khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Tuyết Cơ đỏ bừng, nàng nhéo vào cánh tay hắn một cái, gằng giọng:

- Tên lưu manh chết tiệt này!

Không nói một lời, chỉ thấy nàng bay xuống giống hệt chiếc lá, rồi giang đôi cánh ngọc ra bay giữa không trung, từ tay nàng phóng ra song chưởng nhanh chóng hạ gục mấy tên cầm nỏ bao vây bên ngoài.

Đám người dưới gốc cây làm sao ngờ được trên cây có người mai phục, mấy tên cung thủ đang chạy bao vây bên ngoài, tìm cơ hội ra tay, bổng Diễm Tuyết Cơ từ trên cây lao xuống, bọn chúng không kịp trở tay, lập tức nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết, trong số năm sáu tên cung thủ đang bao vây vòng ngoài đã có ba bốn người ngã quật xuống đất, số còn lại trong lúc kinh hoàng tiến về trước để xem, chỉ thấy có một bóng người từ trên cây nhảy xuống, phản ứng của mấy tên này cũng không chậm, bọn chúng lập tức đưa cung nhắm vào Diễm Tuyết Cơ, nhưng lại nghe một tiếng hét to, hình như trên cây đó lại có một người nhảy xuống, trong lúc hoảng loạn, Diễm Tuyết Cơ đã xuống đất, cánh tay lại giang ra, liền lập tức lại xuất ra mấy chưởng, làm mấy tên Tử Y Vệ căn bản không có cơ hội tránh đòn, lại thêm hai tên ngã vật xuống đất, chỉ còn lại một tên cách đó xa một chút, tự biết tình hình không ổn, liền quay lưng tháo chạy. Hàn Mạc đã đưa tay lên sẵn, trong cánh tay áo giấu sẵn cung tên nhỏ dùng để phòng thân, cung tên bắn đi, trong đêm tối, mũi tên phóng ra nhanh như sao rơi, trúng ngay gân cổ của tên Tử Y Vệ, làm hắn không kịp kêu tiếng nào đã ngã vật xuống đất.

Hàn Mạc thấy tên Tử Y Vệ đã chết thì thở phào nhẹ nhoõm, quay đầu nhìn Diễm Tuyết Cơ, chỉ thấy vóc dáng xinh đẹp của nàng đang dựa lưng vào cây cổ thụ, hai tay chắp trước ngực, điệu bộ vô cùng thanh thản đứng bên cạnh nhìn đám người đang đánh nhau.

Hàn Mạc vô cùng kính phục trong lòng: "Võ công của nương tử lợi hại như vậy, sau này nhất định ta phải khuyên nàng ở lại bên cạnh ta, có một cao thủ mĩ nhân như nàng, vừa được hưởng thụ, lại được an toàn." Hắn vừa nghĩ như vậy, vừa bước đến gần thi thể của tên Tử Y Vệ, khụy gối xuống, lấy cái nỏ trong tay tên đó, rồi chăm chú xem , lát sau hắn đứng dậy cười lạnh lùng.

Cái nỏ lợi hại trong tay tên Tử Y Vệ chính là Phong Xảo nỗ mà Hàn Mạc rất quen thuộc, nó có xuất xứ từ Phong quốc, vô cùng hiếm thấy.

Hàn Mạc biết, Quan Thị Mậu Dịch Hành là túi tiền lớn của Hậu đảng, ở Khánh quốc bộ tộc Quan thị cũng thuộc thế lực của Hậu đảng.

Tại Phong quốc Quan Thị Mậu Dịch Hành đã thành lập ra nghề mậu dịch, còn Quan Mạc là đại chưởng quầy của tộc Quan Thị tại Phong quốc, phụ trách tất cả việc mua bán của gia tộc Quan thị tại Phong quốc. Tại Phong quốc chúng không những thành lập hệ thống tình báo bí mật, lại còn âm thầm thâu thập Phong Xảo nỗ, là một loại vũ khí bí mật của Phong quốc.

Loại sát khí này, không giống các loại sát khí thông thường, giá cả rất cao, nguồn trợ cấp giúp Thị Mậu Dịch Hành thu mua Phong Xảo nỗ chắc chắn không ai khác ngoại trừ Hậu đảng, thế nên trong tay Khánh hậu có loại vũ khí này cũng không có gì là lạ.

Lần truy sát này, Khánh hậu đưa loại sát khí này ra, chắc chắn đã quyết định, nhất định phải dồn Vân Thương Lan vào chỗ chết.

Hàn Mạc thân là con cháu thế gia, từ nhỏ đã sống trong cảnh người lừa kẻ gạt, đấu đá lẫn nhau, thế nên suy nghĩ của Khánh hậu, hắn hoàn toàn có thể hiểu được. Tuy hiện nay Vân Thương Lan đã vô cùng thê thảm, trở thành tội phạm quan trọng của Khánh quốc, căn bản không thể chống lại thế lực của Khánh hậu, nhưng dù gì hắn cũng là đệ tử ruột của Thương Chung Ly, lại còn được Thương Chung Ly vô cùng tín nhiệm, để hắn lại, sẽ là hậu hoạn về sau, ai mà biết ngày nào đó Vân Thương Lan sẽ quay về trả thù.

Hiện nay thế lực Hậu đảng đang vô cùng lớn mạnh, hiển nhiên không ai dám chống lại, nhưng dù gì Vân Thương Lan cũng từng là tướng của muôn người, hơn nữa từng là Tổng chế sứ của Thượng Kinh Cảnh Bị doanh, nhân vật như vậy, nói sao chăng nữa cũng có sức ảnh hưởng đến Khánh quốc. Ngày nào Khánh hậu chưa trừ khử được Vân Thương Lan, hệt như có một cái gai trong mắt, rất không thoải mái.

Mấy tên đang quyết liệt vây đánh Vân Thương Lan ở bên kia, bỗng thấy bên này có động tĩnh lạ, cuối cùng cũng có người biết chuyện, liền hô toáng lên:

- Ở đây có mai phục!

Lập tức liền có mấy người rút khỏi đó, rồi trông thấy Diễm Tuyết Cơ đang đứng cạnh gốc cây, cả bọn cầm đao xông vào chém Diễm Tuyết Cơ.

Diễm Tuyết Cơ thở dài nói:

- Là do các ngươi tự tìm đến ta đấy nhé!

Thân mình thướt tha như chim thần của nàng nhẹ nhàng bay lên cao, trong tay đã cầm thêm nột cây dao găm sáng chói.

Hàn Mạc cầm Phong Xảo nỗ lạnh lùng nhắm vào mấy tên Tử Y Vệ đang tấn công Diễm Tuyết Cơ, đưa tay lên cao, đặt Phong Xảo nỗ nhắm thẳng vào bọn chúng, bóp chặt nút ấn, tiếng vùn vụt vang lên, theo đó là một tên Tử Y Vệ ngã vật xuống đất.

Hàn Mạc cảm thấy một cây Phong Xảo nỗ bắn không đã, hắn liền nhặt thêm một cây bên cạnh, hai tay cầm hai cây Phong Xảo nỗ nên khả năng tấn công cũng mạnh hơn nhiều lần, vừa ấn nút đã có hai tên Tử Y Vệ lăn ra đất.

Sức tấn công của Phong Xảo nỗ lợi hại thế nào, có lẽ đám Tử Y Vệ này là người biết rõ nhất. Lúc đầu bọn chúng dùng vũ khí độc ác nhất để đối phó với kẻ thù, nhưng hiện nay lại trở thành sát khí giết chết sáu tên Tử Y Vệ trong giây lát, vì thế khi thấy Phong Xảo nỗ rơi vào tay đối thủ, bọn Tưt Y Vệ vô cùng hoảng sợ, có tên hét lớn:

- Mau rút lui! Nguồn: http://truyenfull.vn

Bọn người của Vân Thương Lan căn bản không thể đánh lại Phong Xảo nỗ của Tử Y Vệ, cầm cự đến tận bây giờ hoàn toàn dựa vào ý chí, nhưng liên tục bị thất thủ, thì bất kể là thể lực hay tinh thần đều đã suy sụp, họ vẫn cứ tưởng đêm nay sẽ phơi xác tại cánh rừng này, không ai nghĩ đến, trong lúc nguy hiểm này, lại được người rút đao tương trợ, hơn nữa vừa xuất chiêu đã giải quyết nhanh gọn đám cung thủ kia.

Trông thấy tình hình thay đổi, bọn người đang trong cảnh tuyệt vọng đó bỗng tràn đầy hi vọng, thực chất đám Tử Y Vệ đó dám truy sát Vân Thương Lan chẳng qua vì cậy thế đông người, sau lại vì có đội cung thủ biết điều khiển Phong Xảo nỗ trong tay, còn hiện tại đội cung thủ đó đã chết sạch không còn một tên, thực lực của đối phương cũng giảm đi không ít, làm sĩ khí của chúng yếu đi, cộng thêm nghe có người nói: " Rút lui" chúng càng thêm hoảng loạn, mà bỏ chạy phân tán khắp nơi.

Nếu không phải bất đắc dĩ Diễm Tuyết Cơ cũng không tùy tiện giết người, thấy Hàn Mạc liên tục phóng tên, nàng bèn lui về phía sau, không ra tay nữa. Còn Phong Xảo nỗ trong tay Hàn Mạc làm bọn Tử Y Vệ sợ đến tái xanh mặt mũi, tận mắt chứng kiến đồng bọn từng tên từng tên một bị ngã xuống, sao còn dám tấn công Diễm Tuyết Cơ nữa, vì thế bọn chúng sớm đã bỏ chạy toán loạn.

Bọn chúng hiểu rất rõ, tên do Phong Xảo nỗ phóng ra tốc độ như sao rơi, căn bản không thể đỡ được, hơn nữa còn là hai cây nỏ cùng bắn, chỉ cần nhắm vào ai, kẻ đó chết là cái chắc.

Diễm Tuyết Cơ cũng nhặt một cây nỏ trên mặt đất, cầm trong tay quan sát, rồi vất ngay xuống đất, nhẹ nhàng cười nói:

- Thứ đồ này là của Phong quốc.

Cho thấy nàng cũng nhận ra đây là Phong Xảo nỗ.

Dù sao Tử Y Vệ cũng là đội thích khách tinh nhuệ nhất của Khánh quốc, nói đến khả năng bỏ chạy của bọn chúng xem ra cũng không tồi, tuy lúc bỏ chạy có mấy tên bị giết, nhưng cuối cùng cũng có tám chín tên chạy thoát.

Tất nhiên Diễm Tuyết Cơ và Hàn Mạc cũng không đuổi theo làm gì, còn bọn người của Vân Thương Lan hiện giờ đã sức cùng lực kiệt, cũng không còn sức đuổi theo, sau đó bọn họ thu binh khí lại rồi tiến về phía Hàn Mạc.

Vừa mới chiến đấu xong, hơn nữa trời cũng quá tối, Vân Thương Lan căn bản không thể trông nhận ra Hàn Mạc, một lúc sau khi tiến gần lại, hắn mới nhìn rõ khuôn mặt của Hàn Mạc, liền nói: "a" một tiếng, rồi nhanh chân bước đến trước mặt Hàn Mạc, giật mình nói:

- Hàn đại nhân, là ngươi sao?

Hàn Mạc bỏ Phong Xảo nỗ xuống, chắp tay nói:

- Sống trên đời này có duyên ắt sẽ có dịp tương phùng, Vân đại nhân, không ngờ lại gặp ngươi tại đây, quả là có duyên!

Lúc này hai tên cùng đồng hành với Vân Thương Lan cũng đi đến, Hàn Mạc liếc nhìn một cái, bỗng trông thấy trong số hai người đó có một tên đeo mặt nạ bạc, trong tức thời cũng có chút kinh ngạc, nhìn một lúc sau hắn cau mày nói:

- Ngươi là... Mặc Thập Nhị Lang?

Người đeo mặt nạ bên cạnh Vân Thương Lan chính là Mặc Thập Nhị Lang.

Mặc Thập Nhị Lang tiến lên phía trước, cũng chắp tay nói:

- Hàn đại nhân, không ngờ gặp ngài ở đây, hôm nay được ngài cứu giúp, ta phải đa tạ mới được!

Rồi hắn nhìn Diễm Tuyết Cơ đang đứng cạnh Hàn Mạc, cũng chắp tay nói:

- Đa tạ cô nương ra tay tương trợ!

Tuy Diễm Tuyết Cơ đang khoác áo khoác của Hàn Mạc, nhưng những đường cong gợi cảm, mê hoặc đối phương của nàng, thì dù có là người mù cũng nhìn ra đó là một phụ nữ.

Vân Thương Lan cũng chắp tay đa tạ Diễm Tuyết Cơ, rồi quay sang hỏi Hàn Mạc:

- Hàn đại nhân, vị này là...?

Hàn Mạc ha hả cười, nói:

- Đây là vị hôn thê của tại hạ!

- Hóa ra là tẩu phu nhân!

Vân Thương Lan lại chắp tay hành lễ.

Diễm Tuyết Cơ liếc nhìn Hàn Mạc, rồi thản nhiên cười, nàng không hành lễ lại, cũng không nói gì.