[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 40: + 41



Edit by Thanh tỷ

Chương 40: Công tử

Sở Mặc Hòa nháy đôi mắt long lanh như nước, mấp máy môi hồng: "Nhất Nhất ăn nhiều một chút, cùng lắm thì sau này tôi sẽ ăn ít đi một chút."

Đỗ Nguyên ngồi bên cạnh Sở Mặc Hòa gãi gãi đầu đinh của mình, nghiêm túc nhìn Tần Nhất: "Ân nhân, cậu yên tâm, chỉ cần tôi có miếng ăn, tôi tuyệt đối sẽ không để ân nhân cậu bị đói."

Đỗ Nguyên kém chút nữa liền giơ tay lên thề, chỉ sợ Tần Nhất không tin anh ta.

Khóe miệng Tần Nhất giật một cái, nhưng không thể không nói, đáy lòng Tần Nhất dâng lên dòng nước ấm nhè nhẹ.

Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được sự quan tâm của người khác? Mấy năm bị nhốt trong phòng thí nghiệm khiến trái tim đã từng rực lửa của cô bị dội cho nguội lạnh, cô không dám lại tin tưởng người khác.

Nhưng nhận được sự quan tâm của năm người trước mắt, Tần Nhất nghĩ, có lẽ cô có thể thử tin tưởng bọn họ.

Đây là một ván cược, nhưng Tần Nhất cô nguyện thử một lần.

Chỉ mong bọn họ đừng khiến cô thất vọng, bằng không, cô nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ.

Cho dù là Đế thiếu ngày sau, nếu như phản bội cô, dù cho phải đồng quy vu tận cô cũng muốn kéo bọn họ cùng nhau vào địa ngục.

Nói nhiều như vậy nhưng danh hiệu của Tần Nhất vẫn chưa được xác định.

Không phải là "bá vương" không tốt, nếu như Tần Nhất kiên trì, không phải không thể dùng, dù sao với lực sát thương nghịch thiên của Tần Nhất vẫn rành rành ở ngoài kia.

Nhưng Lâm Thanh lại cảm thấy có danh hiệu tốt hơn đang chờ Tần Nhất, chỉ là anh ta nghĩ nửa ngày trời cũng không nghĩ ra được cái danh hiệu nào kêu.

Vân Hoán nhìn thoáng qua Tần Nhất, môi mỏng khẽ mở: "Công tử."

Giọng của Vân Hoán không cao mà trầm thấp mê người.

Suy nghĩ trong đầu Lâm Thanh đang kẹt, đột nhiên nghe hai chữ từ miệng Vân Hoán phun ra, gương mặt lập tức trở nên kích động, chính là cái này, "công tử"!

Vân Hoán vừa dứt, ngoại trừ Sở Mặc Hòa, mọi người không hẹn mà cùng nhớ đến cảnh tượng khi Tần Nhất tới cứu bọn họ.

Ngày đó Tần Nhất khiêng một cây đại đao, nhàn rỗi đi bộ tới.

Bước chân của cậu rất nhanh, thế nhưng lại cho bọn họ một loại cảm giác nhàn nhã, thanh đại đao trong tay cậu quơ múa, càng giống như là một thanh kiếm hoặc là cây quạt hơn.

Tóm lại, lúc đó Tần Nhất giống như một công tử cổ đại thanh quý đi qua đường hầm thời gian xuyên đến hiện đại.

Lúc này, mọi người đều giơ tay tán thành danh hiệu này.

Tần Nhất khẽ vuốt càm, cảm thấy danh hiệu này cũng rất hay.

Vì vậy, Tần Nhất của chúng ta đã có cái tên thứ hai là "công tử".

Sở Mặc Hòa tiến đến trước mặt Tần Nhất, cười bán manh: "Thất Thất, sao cậu không hỏi một người khác đang ở đâu."

Tần Nhất không lên tiếng, bọn họ không muốn nói, cô sẽ không hỏi.

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Tần Nhất cô cũng có, bọn họ không nói, cô sẽ không hỏi.

Sở Mặc Hòa thấy Tần Nhất không nói gì, ngược lại tự mình nói ra: "Một người khác là chị của tôi, tên chị ấy là Sở Sở, danh hiệu Mỹ nhân tiêu."

Tần Nhất biết người này, cô ấy là nữ sinh duy nhất trong tiểu đội Vân Hoán. Nghe nói cô gái này yêu Vân Hoán, nguyện cả đời không lấy chồng.

Đương nhiên, đây là chuyện xảy ra sau tận thế, còn bây giờ Tần Nhất không biết cô gái tên Sở Sở này đã thích Vân Hoán hay chưa.

Nghĩ đến đây, Tần Nhất không tự chủ được liếc mắt nhìn Vân Hoán. Vân Hoán lớn lên phong thần tuấn lãng, thực lực lại mạnh, lúc anh ta vẫn chưa thành lập Đế quốc, Tần Nhất nghe nói có không ít nữ sinh thích anh ta, muốn được ở bên cạnh anh ta.

Thậm chí còn có mấy người nguyện cùng nhau gả cho anh ta, nhưng người này lại là người không gần nữ sắc, không có bất kỳ nữ sinh nào có thể bước vào trái tim anh ta.

Đến nỗi còn có lời đồn Đế thiếu là người đồng tính, thích đàn ông.

Vân Hoán thích đàn ông hay phụ nữ, Tần Nhất không biết, nhưng Tần Nhất biết, Vân Hoán đối với Sở Sở ngược lại rất đặc biệt.

Nữ sinh khác không lại gần được người anh ta, nhưng Sở Sở là ngoại lệ. Hơn nữa, Vân Hoán quả thực đối với Sở Sở rất tốt, thậm chí còn có thể nói là nuông chiều.

Sở Mặc Hòa bên này vẫn còn đang nói không ngừng: "Lúc chúng ta ra ngoài chị ấy vẫn còn ở nhà, ai ngờ tận thế đột nhiên đến, mấy người chúng ta vẫn còn sống, nhưng không biết chị ấy thế nào rồi."

Chương 41: Dị năng không gian

Nói đến chị gái, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Sở Mặc Hòa có chút suy sụp. Anh ta rất lo lắng cho Sở Sở, cơ thể chị ấy không tốt, cũng không biết hiện tại chị ấy thế nào rồi.

Lâm Bạch thấy Sở Mặc Hòa lo lắng cho Sở Sở, an ủi nói: "Sở Hòa cậu đừng lo lắng, Sở Sở sẽ không có chuyện gì đâu, đợi chúng ta ổn định xong là có thể đi tìm cô ấy rồi."

Nhìn khuôn mặt trẻ con tràn đầy lo lắng của Sở Mặc Hòa có mấy phần giống với Băng Phượng ngốc trong không gian, Tần Nhất khó có được một lần mở miệng an ủi: "Chị cậu sẽ không sao đâu."

Nhận được sự an ủi của Tần Nhất và Lâm Bạch, Sở Mặc Hòa lại lần nữa lộ ra nụ cười. Cũng đúng, bây giờ anh ta ở đây sốt ruột lo lắng cũng chả được ích gì.

Tâm vừa buông lỏng, Sở Mặc Hòa liền đói bụng. Anh sờ sờ bụng mình, hướng Tần Nhất làm nũng: "Thất Thất, tôi đói rồi."

Tiếng Sở Mặc Hòa vừa dứt, những người còn lại trong phòng không nhịn được nhìn chằm chằm Tần Nhất, ngay cả Vân Hoán mặt than cũng nhịn không được nhìn về phía Tần Nhất.

Khóe miệng Tần Nhất giật một cái, nhìn mấy đôi mắt sáng không kém so với bóng đèn này, Tần Nhất đột nhiên có ảo giác bản thân đang nuôi vài con sủng vật.

Chuyện này Tần Nhất cũng có thể thông cảm, đám người bọn họ lớn nhất chính là Vân Hoán, nhưng anh chẳng qua cũng chỉ lớn hơn cô năm tuổi, đều đang ở độ tuổi cơ thể phát triển, tiêu hao nhanh, lượng cơm ăn tự nhiên cũng lớn.

Không nói bọn họ, Tần Nhất cũng thấy có chút đói bụng.

Hơn nữa cô cũng không định bạc đãi chính mình, cơ thể của cô vẫn chưa dưỡng tốt, cô cần nhất bây giờ là bổ sung đủ chất và lượng cần thiết cho cơ thể.

Nghĩ vậy, Tần Nhất vung tay lên, một rổ hoa quả bỗng nhiên xuất hiện ở trên bàn.

Ngoại trừ Đỗ Nguyên, trong mắt những người còn lại không hề có chút kinh ngạc nào.

Tần Nhất nhìn thấy phản ứng của từng người cũng không kinh ngạc, việc sáng nay cô lấy ra vằn thắn đã bày tỏ rõ thái độ của cô.

Cô tin tưởng lấy năng lực quan sát và sự thông minh của mấy người này thì nhất định có thể phát hiện ra được.

Tần Nhất cố ý, cô không định gạt Vân Hoán, vì chính anh ta cũng có không gian, đương nhiên cô sẽ không hoàn toàn nói cho bọn họ biết chuyện liên quan đến không gian.

Cô đã sớm suy nghĩ xong xuôi, cô sẽ nói với người ngoài là cô có dị năng không gian, có thể giữ đồ ăn tươi mới.

Còn chuyện không gian có thể tự sản xuất, Tần Nhất sẽ không nói cho bất kỳ ai. Nếu chuyện này bị người khác biết, khẳng định sẽ có không ít người muốn trừ khử cô để cướp đoạt không gian.

May mà trong tận thế có không ít dị năng giả không gian, mà dị năng giả có không gian có tác dụng giữ tươi cũng không phải số ít, cô không cần lo lắng.

Đỗ Nguyên ngốc lăng, đầu ngón tay có chút run run, khuôn mặt hiện rõ sự sùng bái: "Thất Thất ân nhân, cậu còn biết cả pháp thuật."

Lâm Thanh đỡ trán, thật đúng là ngốc tử to xác.

Sở Mặc Hòa cười híp mắt nhìn Đỗ Nguyên, lắc đầu: "Dừa Tử, cậu nói sai rồi, cái này không phải pháp thuật, là dị năng. Nếu tôi đoán không sai, đây chắc là dị năng không gian."

Tần Nhất quăng cho Sở Mặc Hòa ánh mắt khen ngợi, nhận được sự khen ngợi của Tần Nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Mặc Hòa vui vẻ đỏ bừng lên.

A, thật vui vẻ, thật ngượng ngùng, Thất Thất khen ngợi anh ta.

Đỗ Nguyên ngốc gãi gãi đầu, sau đó thì bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy Thất Thất ân nhân rất lợi hại."

Đỗ Nguyên nói không sai, trừ dị năng không gian, Tần Nhất còn có dị năng hệ băng, dị năng tinh thần chưa lộ ra và dị năng hệ lôi chưa thức tỉnh.

Ở tận thế, dị năng giả rất là trân quý, dị năng giả song hệ đã ít lại càng ít, nhất là dị năng giả đa hệ, họ còn hiếm như lông phượng và sừng lân cơ.

Cho nên Tần Nhất ngược lại không cảm thấy có gì to tát cả, dù sao bên cạnh cô còn có một đại thần so với cô còn lợi hại hơn nhiều. Cô nhớ Vân Hoán chính là một dị năng giả đa hệ, mặc dù anh chỉ nói với người bên ngoài mình là dị năng giả song hệ.

— QUẢNG CÁO —