[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 92: + 93



Edit by Thanh tỷ

Chương 92: Bảo vệ em trai

Uông Nhiên thật lòng cảm thấy mình rất oan ức. Gã bị người ta đánh bầm dập, người đánh tay chỉ đỏ lên chút xíu, giờ đối phương lại muốn quay sang trách do da gã quá dày, gã cảm thấy bản thân mình vừa bị trừ một vạn điểm bạo kích.

Dương Hạo đẩy gọng kính: "Vân đội trưởng, Uông Nhiên cũng đã nhận dạy dỗ, chuyện này đến đây thôi. Tất cả mọi người đều là bạn bè, có một số việc tương đối là được rồi."

Vân Hoán khẽ nhếch miệng trào phúng, khuôn mặt tuấn lãng vẫn lạnh như băng. Anh căn bản không muốn tiếp chuyện Dương Hạo, khiến cho Tần Nhất bị thương, đều phải trả giá thật lớn.

Đây là nguyên tắc của người anh trai như anh.

Ngọn lửa nho nhỏ trong nháy mắt chạy đến trên đầu Uông Nhiên, giống như là có linh tính, tóc Uông Nhiên lập tức bị đốt cháy khét, tản mát ra mùi vị rất gay mũi.

"A, tóc của tôi! Nước, nơi nào có nước, cứu mạng cứu mạng."

Uông Nhiên cảm giác được sức nóng trên đầu, loại nóng rực đó có vẻ vô cùng đau đớn, khiến cho gã như người điên gào thét không ngừng.

Ý cười trên mặt Dương Hạo bắt đầu có phần gượng gạo, anh ta không nghĩ tới một chút mặt mũi Vân Hoán cũng không cho anh ta, cứ như vậy liền động thủ.

Tần Nhất bị tiếng gào thét của Uông Nhiên chọc cho nhức đầu, lạnh lùng quát nhẹ Uông Nhiên đang nhảy nhót tưng tửng: "Ngậm miệng, không phải chỉ là không có tóc thôi sao, kêu gào cái gì."

Ngọn lửa nhỏ kia của Vân Hoán chỉ thiêu sạch mái tóc của Uông Nhiên, có thể nói, Vân Hoán cũng không có hạ sát tâm.

Tần Nhất vừa mới nói xong, tiếng kêu của Uông Nhiên lập tức im bặt. Gã sờ lên đầu mình, quả nhiên bóng loáng một mảng, không còn bất kỳ cảm giác nóng rực nào.

Đầu tiên là vui mừng, nhưng lập tức lửa giận trong lòng lại xông lên. Tại sao không ai nói sớm cho gã một tiếng, hại gã ở trước mặt mọi người làm trò hề.

Ý, không đúng, phải là bọn họ không nên đốt trụi mái tóc của gã chứ!

Oán hận và tức giận xen lẫn vào nhau, nhưng Uông Nhiên hiện tại không dám lên tiếng nữa. Đối với hai người Vân Hoán và Tần Nhất, gã thật sự cảm thấy sợ.

Vân Hoán thản nhiên đứng ở nơi đó, không giận mà uy: "Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, lần này chỉ là cho anh một bài học nhỏ."

Sở Mặc Hòa nghi ngờ nhìn thoáng qua Tần Nhất, quay người kề tai nói nhỏ với Lâm Thanh: "Sao lão Đại lần này hiền lành như vậy, thế mà lại buông tha cho tên Uông Nhiên kia, thật kỳ quái."

Lâm Thanh vuốt cằm, mắt hồ ly phong tình nheo lại: "Tôi nghĩ, hẳn là lão Đại không muốn để cho em trai yêu quý của mình nhìn thấy một mặt bạo lực máu tanh của bản thân."

Lâm Bạch cười ôn hòa, cũng gia nhập cùng hai người Lâm Thanh và Sở Mặc Hòa, kề tai nói nhỏ: "Không chỉ như vậy, lão Đại đoán chừng là không muốn Nhất Nhất giống như anh ấy. Loại tâm tình muốn bảo vệ em trai yêu quý nhà mình này, tôi là người có thể nghiệm rõ nhất."

Sở Mặc Hòa sáng tỏ gật gật đầu: "Thì ra là thế, Đại Bạch không hổ là Đại Bạch, quả nhiên là người làm anh trai có khác. Chẳng qua, tôi cũng muốn trở thành anh trai của Nhất Nhất."

Khóe miệng tươi cười của Lâm Thanh lập tức cứng lại, anh xoa xoa đầu Sở Mặc Hòa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu là có ý gì, rõ ràng tôi mới là anh trai. Tôi là anh trai của Đại Bạch!"

Sở Mặc Hòa bĩu môi, có chút hoài nghi nhìn Lâm Thanh, cuối cùng đưa ra kết luận: "Nhìn thế nào cũng đều thấy Đại Bạch mới là anh trai."

Lâm Thanh cảm giác trái tim mình bị tổn thương, lui ra một góc vẽ vòng tròn.

Lâm Bạch vỗ nhẹ đầu Sở Mặc Hòa, cong môi cười nói: "Sở Hòa sẽ là một người anh trai tốt. Chúng ta đều là anh trai của Nhất Nhất, nhưng trong lòng chúng ta biết rõ là được rồi. Nhớ lấy, không nên nhắc tới ở trước mặt lão Đại nha."

Sở Mặc Hòa hơi nghi hoặc hỏi: "Tại sao không thể nói tới trước mặt lão Đại?"

"Cái này á, là bí mật."

Với du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ của lão Đại, nếu bọn họ mà muốn cùng anh ấy tranh đoạt vị trí anh trai tốt, chỉ sợ kế tiếp chờ đợi bọn họ chính là Địa Ngục đi.





Chương 93: Lưu lại

"Được rồi." Mặc dù không biết nguyên nhân nhưng Sở Mặc Hòa vẫn quyết định ngoan ngoãn nghe theo. Ngoại trừ lão đại, người anh ta tín nhiệm nhất chính là Đại Bạch. Không phải mấy người Hồ ly không tốt, chỉ là ngoại trừ lão Đại, Đại Bạch là người thông minh nhất trong đội bọn họ.

Ừ, bây giờ còn có thêm một người nữa là Nhất Nhất.

Lâm Thanh còn đang ở một bên lau nước mắt, nghe thấy Vân Hoán gọi thì lập tức khôi phục bộ dáng cười híp mắt.

"Hồ ly, cậu và Sở Hòa đi chung với Dương đội trưởng lấy vật tư về. Tôi với Đại Bạch ra ngoài tìm vật tư."

Lâm Thanh lộ ra nụ cười chiêu bài, nói với Dương Hạo: "Dương đội trưởng, anh đi trước dẫn đường, vừa vặn chúng ta đi chung luôn, tránh cho quay đầu lại lại nói bị thiếu vật tư, rồi hoài nghi lên người chúng tôi."

Lúc trước Lâm Thanh đối với Dương Hạo còn ôm một tia ý niệm muốn kết giao, nhưng bây giờ hoàn toàn không muốn cho đối phương một chút mặt mũi nào. Đều đã khi dễ đến trên đầu em trai nhỏ nhất của bọn họ rồi, bọn họ là anh trai sao còn có thể nhẫn.

Dương Hạo cũng cảm thấy đám người Lâm Thanh đối với mình có ý xa lánh, anh ta cắn răng, cuối cùng cũng không nói thêm gì, trên mặt miễn cưỡng duy trì nụ cười: "Lời này...làm sao tôi có thể nghĩ như vậy chứ. Lệ Lệ lại đây, cô dẫn bọn họ đi đi."

Lâm Thanh và Sở Mặc Hòa theo Trương Lệ đi lấy vật tư.

Bên này, Vân Hoán và bọn Lâm Bạch cũng chuẩn bị xuất phát.

Một bụng hỏa khí nghẹn trong người Tần Nhất đã được phát tiết ra ngoài, cơ thể cảm giác sảng khoái không ít. Thấy đám người Vân Hoán muốn ra ngoài tìm kiếm vật tư, cũng muốn cùng đi.

Vân Hoán ngăn cô lại: "Cậu về phòng nghỉ ngơi, ngủ một giấc, đợi chúng tôi trở về, đừng cậy mạnh."

Bên kia, Hạ Thái thấy đám người Vân Hoán muốn ra ngoài, gấp đến mức toát hết cả mồ hôi.

Cô ta không ngờ bọn Vân Hoán không chỉ không ghét bỏ thiếu niên kia, còn đối xử với cậu ta rất tốt. Hiện tại, đội của cô ta và đội của Vân Hoán trên cơ bản là đã trở mặt.

Phải làm sao bây giờ? Cô ta còn muốn nhân dịp này tiếp cận Vân Hoán nhiều hơn, cố gắng bồi dưỡng chút tình cảm với anh.

Sớm biết vậy vừa rồi cô ta không nên lắm miệng, hiện tại ấn tượng của Vân Hoán đối với cô ta khẳng định không tốt. Nghĩ đến chuyện này, cô ta không khỏi thầm oán trách Uông Nhiên.

Nếu không phải gã một mực nói móc Tần Nhất, cô ta có thể mở miệng sao. Mà Tần Nhất cũng thế, rõ ràng cơ thể cậu ta không có gì nghiêm trọng còn bày ra bộ dạng như mắc bệnh nan y, đây không phải là có chủ tâm lừa gạt cô ta sao?

Tóm lại, ở trong mắt Hạ Thái đều là người khác sai, cô ta không làm sai bất cứ chuyện gì.

Nghĩ như vậy Hạ Thái lại có lòng tin, dù sao cũng không phải lỗi của cô ta, chỉ cần cô ta giải thích rõ ràng, Vân Hoán sẽ không trách cô ta.

Hạ Thái cong môi cười ngượng ngùng, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Vân Hoán, nhu nhược nói: "À...Vân đội trưởng, phụ cận xung quanh đây không có khách sạn nào, không biết đêm nay chúng tôi có thể ở chỗ này hay không?"

"Khách sạn này cũng còn trống rất nhiều phòng, Vân đội trưởng có thể chia cho chúng tôi mấy gian không, xin anh đó." Hạ Thái chớp chớp mắt, cố ra vẻ bán manh với Vân Hoán.

Vân Hoán không nhìn thẳng Hạ Thái, thậm chí cảm thấy mắt có chút đau nhức. Ngày xưa anh đã gặp nhiều nữ sinh dạng như này rồi, cảm thấy rất giả tạo, điệu bộ cũng rất khó coi.

"Không thể, cô ở chỗ này, tôi sẽ không nuốt nổi cơm." Đôi môi mỏng của Vân Hoán khẽ mở, thanh âm dễ nghe nhưng lời từ chối lại rất tàn nhẫn.

Lời này của Vân Hoán phải nói là rất thẳng. Mặt Hạ Thái lúc đỏ lúc trắng, cô ta chưa từng thấy ai đầu như gỗ mục không hiểu phong tình như thế. Nhưng không thể không nói, hơi thở cấm dục quanh người Vân Hoán lại càng khiến cho du͙ƈ vọиɠ muốn chinh phục đàn ông của cô ta mãnh liệt hơn.

Lúc đầu Dương Hạo cũng có suy nghĩ như Hạ Thái, anh ta vốn cũng nhìn trúng khách sạn này, đây là khách sạn duy nhất ở gần đây. Chỉ là anh ta không ngờ tới đám người Vân Hoán lại nhanh tay như vậy.

Nhìn thái độ của đám người Vân Hoán hiện giờ liền biết, bọn họ muốn được chia cho một chén canh là không có khả năng.