Tình hình phát triển có phải là không được đúng lắm hay không?
Dư Thính cố sức chớp mắt, lật tới lật lui xem vài lần. Không sai, đó quả thực là cách nghĩ trong lòng Yến Từ, người con gái đang nằm trên giường cũng đúng là cô sau khi trưởng thành.
Yến, Yến Từ vậy mà lại có cảm giác khó nói nên lời với cô?
Dư Thính kinh ngạc, cảm thấy không thể tin được, tâm trạng rối ren phức tạp nhưng lại không thấy ghét bỏ, thậm chí còn có chút… thinh thích?
Dư Thính cố hết sức để xóa bỏ những suy nghĩ linh tinh vớ vẩn xuất hiện trong đầu, chuyển đến trang mục lục. Tổng cộng có năm chương ngoại truyện, giá của bốn chương sau đắt khủng khiếp, điều kiện kinh tế hiện tại của cô không cho phép mua.
Cô bỏ điện thoại xuống, lăn qua lăn lại mãi không ngủ được.
Chỉ cần nhắm mắt thì gương mặt anh tuấn, trưởng thành của Yến Từ trong truyện lại hiện ra trước mắt, sau đó nhịp đập trái tim lại khó mà khống chế được.
Dư Thính vươn tay lấy huy chương đang đặt trên tủ cầm trong lòng bàn tay, mượn ánh trăng để quan sát.
Đường nét trên huy chương được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ tinh tế, đây là huy chương mà Yến Từ dựa vào cố gắng của bản thân giành lấy được.
— Cậu tặng nó cho cô rồi.
Dư Thính ôm huy chương ở trước ngực, chẳng bao lâu sau đã rơi vào giấc ngủ sâu.
Một đám sương mù trước mắt tản ra, khung cảnh xung quanh trở nên rõ nét hơn.
Cô mặc chiếc váy đỏ nằm trên một chiếc giường lớn, Dư Thính ngơ ngác nhìn khắp xung quanh, nhìn thấy sợi dây xích màu bạc quấn lấy mắt cá chân trắng nõn, chưa kịp phản ứng lại thì đã có người ôm lấy eo từ phía sau.
Một đôi tay thon dài, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn bạc, mẫu mã đơn giản làm tôn lên đầu ngón tay như ngọc của người đàn ông.
“Thính Thính, em là của anh…”
Đôi môi dán gần bên tai, Dư Thính bị động, bị giam cầm trong vòng tay của người đàn ông.
Khung cảnh trong mơ mập mờ, cảnh tượng trở nên nhập nhằng, khó mà dùng lời nói để diễn tả được.
Cảnh trong mơ và hiện thực không ngừng giằng co, Dư Thính khó chịu khẽ ư một tiếng, ý thức cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng, cô mở bừng mắt ra.
Rất quen.
Quần áo bị mồ hôi làm cho ướt sũng, nhớp nháp dính chặt lấy sau lưng.
Lồng ngực cảm thấy rất nặng nề, chiếc huy chương đó không biết đã trượt vào trong cổ áo từ lúc nào.
Những cảnh tượng dây dưa, lôi kéo không ngừng vẫn đang lượn lờ trước mắt, Dư Thính ngây ngẩn một lúc, đỏ mặt cất chiếc huy chương vào lại trong ngăn kéo, sau đó chân trần đi vào phòng tắm.
Nước ấm bao trùm lấy toàn thân, nhưng Dư Thính không cảm thấy sảng khoái mà ngược lại càng khô nóng hơn.
Cũng thật kì lạ, những lần trước nằm mơ đều quên đi rất nhanh, còn lần này lại nhớ vô cùng rõ ràng. Cảnh tượng, chi tiết, âm thanh, giống như bộ phim điện ảnh đang phát đi phát lại không ngừng.
Dư Thính vặn to vòi nước, tự điều chỉnh ham muốn khó mà chịu đựng được ấy, tiếng nước chảy át đi tiếng nức nở phát ra từ trong cổ họng, Dư Thính với hai mắt đỏ hoe bò lại về giường.
Đồng hồ điểm 2 giờ, Dư Thính không còn muốn ngủ nữa.
Bây giờ cô cảm thấy hổ thẹn, hối hận, còn có một chút ngại ngùng…
Nói một cách đơn giản thì Dư Thính đã bước vào trạng thái tĩnh tâm, đồng thời bắt đầu tự suy ngẫm—
Có phải là dạo này cô xem hơi nhiều mấy cảnh xx nên mới thấy giấc mơ không nên có như vậy không?
Hay là… trong tiềm thức cô cũng thích Yến Từ?
Không, không thể nào chứ…
Cô không thể nào thay lòng nhanh như vậy được!!
Nhất định là do xem mấy cảnh xx nhiều quá rồi!!
Tuổi còn trẻ, xem nhiều mấy thứ hư hỏng dễ làm hỏng luôn cả não!
Dư Thính không muốn bị hỏng não, cũng không muốn nằm mơ những giấc mơ hại thận như vậy nữa, cảm giác khủng hoảng khiến cô lăn lộn trên giường, cầm lấy điện thoại bắt đầu dọn dẹp file lưu trữ.
Huhu, đều là cực phẩm đó…
Ngón tay Dư Thính để trên nút xóa không ngừng run lên, tim nhỏ máu, nước mắt chảy dài trong lòng.
Hay, hay là gửi cho người khác nhỉ?
Đồ tốt thế này, xóa đi thì tiếc lắm…
Dư Thính hạ quyết tâm, chọn nhiều người liên hệ—
Cố Song Song, Địch Nguyệt, Yến Từ…
Gửi đi.
Cô lại gửi kèm thêm icon hôn gió.
Tốc độ mạng trong nhà nhanh, tệp đính kèm rất nhanh đã được gửi đi.
Dư Thính an tâm nhắm mắt lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dư Thính trên gương mặt vẫn còn mang theo ý cười, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề quan trọng.
Trong những người liên hệ… có phải là có cả Yến Từ không?
Đã quá hai phút, cô không thể nào thu hồi được nữa.
Mặt mày Dư Thính xám xịt, mạnh mẽ đập đầu vào gối.
Làm, làm thế nào bây giờ?
Còn hỏa tiễn bay lên sao Hỏa không? Bây giờ chạy trốn khỏi trái đất này có còn kịp không?
Huhu.
Dư Thính thực sự không muốn sống nữa, trốn trong chăn suy sụp mấy giây rồi lại thò đầu ra ngoài.
Thôi vậy.
Đợi đến mai rồi lại nghĩ cách tiếp.
Cô nhắm mắt, thút thít chìm vào giấc ngủ.
**
Đêm qua trời lại sáng.
Dư Thính mang đôi mắt thâm quầng bò khỏi giường, sau khi tỉnh táo, việc đầu tiên chính là cầm lấy điện thoại.
Đúng như dự đoán, tệp đính kèm đã được Yến Từ nhận lấy toàn bộ.
Dư Thính: “…” Bỗng nhiên không còn ham muốn thế tục nữa.
Giây tiếp theo, anh gửi tới một tin nhắn.
Yến Từ: [.]
Dư Thính gõ chữ giải thích: [Tối qua điện thoại của tôi hình như bị virus rồi, gửi bừa cho người khác rất nhiều file đính kèm, nhưng mà tôi không mở ra được, gửi cái gì đó?]
Nghĩ một lúc rồi lại gửi qua một tấm hình đầu con mèo cực đáng yêu.
Yến Từ: [Không có gì.]
Nhóc đáng thương đơn thuần như vậy, chắc là… lừa được rồi đúng không?
Dư Thính lo lắng bất an, bữa sáng ăn đơn giản vài miếng rồi đi đến trường.
Yến Từ đã đến lớp từ sớm, ngồi ở chỗ của mình yên lặng lật xem quyển sách Toán học. Khi ánh mắt chạm vào những ngón tay đang bị ánh mặt trời chiếu vào, Dư Thính hít sâu một hơi, hai tai đỏ bừng lên không kiểm soát được. Cô rời tầm mắt đi, trầm mặc kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
“Thính Thính, nửa đêm canh ba cậu gửi cho bọn mình nhiều thứ thế, đến giờ mình vẫn chưa tải xuống hết luôn.”
Cố Song Song không biết lựa tình hình, vừa vào đã gào lên.
Dư Thính cố ra vẻ bình tĩnh, nói: “Điện thoại của mình bị virus rồi, không biết là gửi cái gì, tốt nhất là các cậu đừng tải xuống.”
Cố Song Song còn lâu mới tin mấy lời tào lao này của cô, đang định mở miệng, chợt chú ý đến Yến Từ ở phía sau lưng, nhất thời ngộ ra, nín cười nói: “Lần trước tớ cũng bị như vậy, điện thoại của Mỹ đúng là đồ bỏ đi mà.”
Cố Song Song mắng đểu vài câu rồi bỏ đi, Dư Thính thở dài một hơi.
Vậy thì… chắc là Yến Từ tin rồi nhỉ?
Nghĩ như vậy, sau tai bỗng vang lên một giọng điệu quen thuộc: “Cái này cũng là virus?”
Dư Thính liếc một cái.
Trên màn hình là một icon hình con mèo đang nháy mắt, kèm theo caption “Hôn nè”, bởi vì đáng yêu nên Dư Thính thường xuyên dùng nó.
Virus, virus chắc là không gửi icon đâu nhỉ? Nhưng mà, nhưng mà nửa đêm cô gửi icon cho người khác hình như cũng hơi có chút vấn đề.
Dư Thính căng thẳng chớp chớp mắt, bắt đầu bịa chuyện: “Là, là chức năng tự động gửi chúc ngủ ngon mỗi ngày, tôi muốn thử xem sao, kết quả để sai thời gian rồi.”
Yến Từ hỏi: “Ngày nào cũng gửi?”
“Ừ.” Dư Thính gật đầu: “Ngày nào cũng gửi.”
Anh không nói gì nữa, ánh mắt chợt lóe lên.
Dư Thính vội vàng bổ sung: “Lát nữa tôi sẽ hủy bỏ, chắc là thứ này đã khiến cho (điện thoại) tôi bị virus, lại còn làm phiền đến cậu.”
“Không phiền.” Anh nói: “Rất tốt.”
Dư Thính: “…”
Yến Từ: “Sửa thời gian thành 10 giờ đi.”
Dư Thính: “…”
Đời không còn gì luyến tiếc.JPG
Một lời nói dối quả nhiên phải dùng vô số những lời nói dối khác để tiếp tục, sau này mỗi ngày cô đều phải đúng giờ gửi cho Yến Từ một hình đầu mèo.
Dư Thính hồn bay phách lạc quay về chỗ, bóng lưng nhỏ bé vừa đáng thương vừa bất lực.
Yến Từ chống một tay lên má, chiếc bút bi màu đen xoay tròn trên ngón tay, khóe mắt liếc về phía Dư Thính, đôi môi khẽ nhếch lên.
*Tác giả có lời muốn nói:
Yến Từ: Cách có được nụ hôn, mọi người đã học được chưa?
Dư Thính: Sau này bạn trai sẽ học những điều “xấu” đều là do tôi dạy.