Quyết Tâm Không Chết Sớm

Chương 54



Trans: Thùy

Dư Thính nói với Hạ Thất Thất một lượt về kế hoạch của mình, sau khi hỏi qua ý kiến của mẹ, cô ấy đồng ý mà không có một chút do dự.

Có được sự đồng ý của mẹ Hạ, bước tiếp theo chính là lên nội dung kế hoạch chi tiết hơn.

Dư Thính đi khắp nơi để tìm hiểu vụ trộm cắp có liên quan, cố gắng để tên cặn bã – bố Hạ phải chịu mức án ba năm trở lên. Trong nhà của cô có rất nhiều thứ có giá trị, không tin là ông ta không bị lay động khi nhìn thấy chúng. 

Dư thính ghi lại từng bước một kế hoạch câu cá vào trong cuốn sổ tay, sau đó lại đưa cho Yến Từ xem qua, xác nhận rằng không có sơ hở nào, mấy người chính thức thực hiện. 

Đợi khi sức khỏe của mẹ Hạ chuyển biến tốt, bà ấy sẽ trực tiếp đến nhà họ Dư làm việc.

Trang viên nhà họ Dư được xây dựng trên đỉnh núi giàu có nhất. Từng viên gạch ngói, từng gốc cây đều do bàn tay của các bậc thầy nổi tiếng làm nên, thật khó để hình dung được phong thái của biệt thự nhà họ Dư chỉ qua một vài từ ngữ. 

Hạ Thất Thất và mẹ cô ấy đã sốc khi nhìn thấy căn biệt thự.

Bọn họ đều biết nhà Dư Thính rất giàu có, nhưng không ngờ rằng lại xa hoa đến như vậy, những nhà giàu sang quyền thế trên phim ảnh quả thực chỉ như tiểu học so với nhà họ Dư. 

“Ôi, mẹ nó, được làm việc ở đây thì thật là có phúc đấy.”

Người đàn ông đi cùng xúc động cảm thán, sắc mặt của Hạ Thất Thất và mẹ cô ấy đều biến sắc, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Sở dĩ Dư Thính đồng ý cho bố Hạ đến, mục đích chính là để ông ta ghen tị đến mức mắt nóng lên. 

Đúng như dự đoán, người đàn ông chưa bao giờ nhìn qua cảnh đời, đang liếc ngang liếc dọc, sờ mó đủ thứ ở ngoài phòng khách, lòng ham muốn được chiếm hữu hiện rõ qua ánh mắt.

Dì Tô tỏ ra khinh thường nhưng không tiện phát tác, bà vô cảm nhắc nhở: “Thưa ông, đó là đồ sứ ưa thích của tổng giám đốc Dư nhà chúng tôi, xin ông đừng đụng vào.”

“Tổng giám  đốc Dư?”

“Dư Dung.”

Bố Hạ lập tức trợn to hai mắt nói: “Dư Dung, người mà giàu, giàu có nhất vùng này á?”

Dì Tô khẽ gật đầu.

Ông ta vội vàng rút bàn tay đang mấp máy về, tặc lưỡi thầm trong lòng, trong lòng ông ta vô cùng ngưỡng mộ nhưng cũng nảy sinh lòng căm thù với đám nhà giàu.

Bất cứ thứ gì trong nhà này đều có thể giúp người làm công ăn lương bình thường đủ sống nửa đời người, nhưng người nhà này treo khắp phòng những bức tranh sứ đắt tiền, vốn dĩ họ không thèm quan tâm.

Bố Hạ ngay lập tức cúi đầu cong lưng hướng về Dư Thính: “Cô xem, con gái tôi và vợ tôi đều đến đây sống cùng với nhau. Tôi sống ở bên ngoài một mình thật không hay chút nào, hay là cô… sắp xếp cho tôi một công việc nào đó có được không? Những thứ khác thì tôi không biết, nhưng việc quét dọn thì chắc chắn tôi có thể!”

Vừa dứt lời, hai mẹ con nhìn nhau rồi cùng cúi đầu.

Dư Thính không nói gì, cuối cùng mẹ Hạ đi tới kéo tay áo của ông ta: “Cường tử, ông đừng làm chủ nhà khó xử nữa…”

“Có gì đâu mà khó xử.” Bố Hạ lập tức thay đổi sắc mặt, sốt ruột quay lưng lại nói với mẹ Hạ: “Hai người cứ ở đây mà tận hưởng những ngày tháng hạnh phúc, để tôi ở ngoài kia phiêu bạt một mình ư? Nghĩ hay đấy.”

Mẹ Hạ càng thêm xấu hổ, dè dặt nhìn Dư Thính.

Cuối cùng bố Hạ cũng nhận thức được thái độ của bản thân không phù hợp, lập tức quay ra cười nịnh nọt: “Trước đây chú có gì không phải mong con bỏ qua, con xem chú là bố của Thất Thất, chú và bà ấy vẫn chưa ly hôn, ở riêng chắc chắn sẽ bị người đời nói ra nói vào. Con không cần trả cho chú nhiều tiền, chỉ cần cho chú một nơi để ở là được, chủ yếu chú chỉ muốn ở cùng gia đình của mình thôi, con xem như vậy có được không?” 

Bố Hạ nghĩ rằng Dư Thính là đứa trẻ không có chủ kiến lại dễ nói chuyện, hơn nữa mối quan hệ của cô với Hạ Thất Thất tốt như vậy, cô chắc hẳn sẽ đồng ý.

Quả thật đúng như dự đoán, lúc đầu Dư Thính còn cau mày khó xử, sau đó giả vờ nói nhỏ vài lời vào tai dì Tô, cuối cùng mới gật đầu đồng ý: “Được thôi, nhưng có điều ông phải hứa với tôi, không được đánh Hạ Thất Thất và mẹ cậu ấy thêm một lần nào nữa.”

Bố Hạ mừng ra mặt, vội vàng gật đầu: “Được, được, ngày trước do tôi uống say nên mới xảy ra những chuyện như vậy, sau này nhất định sẽ không đánh bọn họ nữa, tôi cũng sẽ cố gắng làm tốt phần việc của mình.”

“À, còn tiền lương thì dì Tô sẽ nói chuyện với ông.”

Dư Thính nói xong liền quay người đi lên lầu.

Hạ Thất Thất lén lút đi theo Dư Thính nhân lúc ông ta không để ý. 

“Thính Thính…” Hạ Thất thất nhỏ tiếng gọi.

“Hả?”

“Tại sao cậu lại… đồng ý để bố tớ vào đây sống vậy?”

Hạ Thất Thất không muốn ở cùng bố mình thêm một phút giây nào nữa, càng lo lắng sự xuất hiện của ông ta sẽ phá vỡ kế hoạch, sợ ông ta sẽ mang rắc rối đến cho nhà Dư Thính.

Dư Thính kéo tay Hạ Thất Thất đi vào phòng ngủ, nói: “Nếu như tớ không đồng ý cho ông ta đến đây làm việc, rất có thể ông ta sẽ yêu cầu mẹ cậu mang đồ ra ngoài. Cậu thử nghĩ xem, nhà tớ và nhà cậu cách nhau xa như vậy, so với việc đích thân đến đây, ông ta càng có khả năng lợi dụng hai mẹ con cậu hơn. 

Hạ Thất Thất sững sờ, hoàn toàn không nghĩ đến điều này.

Dựa vào mức độ ích kỷ của bố mình mà nói, chắc chắn ông ta sẽ lợi dụng mẹ con cô ấy để thỏa mãn lòng tham của mình, hơn nữa còn không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì.

Kế hoạch ban đầu của Dư Thính là tiếp tục dụ bố Hạ rơi vào bẫy lưới, nhưng thay vì để ông ta chủ động, chi bằng cứ bày lưới ra trước mặt, như vậy sẽ có thể bảo vệ hai mẹ con cô ấy tốt hơn.

“Thất Thất, cậu đừng sợ gây phiền phức cho tớ, trước đây tớ đối đãi với cậu không tốt, nên bây giờ cứ coi như tớ chuộc lỗi với cậu.”

Mắt Dư Thính sáng lấp lánh, bàn tay cô mềm mại mà cũng thật ấm áp.

Suy nghĩ Hạ Thất Thất đang rất hỗn độn, cô ấy chưa từng nghĩ người con gái chua chát với mình nhất, lại trở thành người cứu mình.

“Thực ra thì… tớ chưa bao giờ trách cậu cả.” Hạ Thất Thất không kìm được mà đỏ mắt lên. 

Trước đây cô ấy chỉ âm thầm ngưỡng mộ Dư Thính.

Ngưỡng mộ sự ngay thẳng tùy tiện của cô, càng ngưỡng mộ cô yêu ghét rõ ràng, không sợ hãi điều gì, ngay cả khi cô ức hiếp người khác cũng ức hiếp một cách quang minh lỗi lạc, không giống như An Na, chỉ dám giở trò lén lút sau lưng.

Thấy Hạ Thất Thất khóc, Dư Thính cũng cảm thấy khó chịu theo.

Cô luôn cho rằng Hạ Thất Thất là một bạch liên hoa hèn nhát và vô dụng, đã nhiều lần châm biếm sau lưng với chị em tốt về cô. Nhưng so với những cô gái cùng tuổi khác, Hạ Thất Thất mạnh mẽ hơn nhiều, ít nhất là… cô ấy đang cố gắng thoát khỏi cảnh khốn khổ của cuộc sống.

“Hay là, ôm một cái không…?”

Dư Thính mở rộng vòng tay, ánh mắt lấp lánh nhìn cô ấy.

Lúc đầu Hạ Thất Thất có hơi sửng sốt, sau đó phụt cười: “Nếu như tớ ôm cậu, Yến Từ sẽ ghen mất.”

“Cậu ấy không biết đâu.” Nói xong, Dư Thính lập tức đỏ mặt lắc đầu: “Không đúng không đúng, tớ… tớ ôm cậu thì có liên quan gì đến cậu ấy.”

Thật khó hiểu.

Sao đột nhiên cô ấy lại nói những lời kì lạ như vậy chứ.

Đợi đến khi Hạ Thất Thất ôm lấy, Dư Thính quả thật có hơi chột dạ: “Nếu như Yến Từ mà biết… liệu cậu ấy có ghen không nhỉ?”

Thôi tiêu rồi.

Cô không đúng, không bình thường một chút nào, cô đột nhiên lại để ý đến cảm nhận của Yến Từ!!

**

Ngày hôm đó mẹ con Hạ Thất Thất ở lại nhà họ Dư, bố Hạ không mang theo đồ dùng sinh hoạt nên phải về nhà một chuyến để lấy đồ rồi mới quay lại.

Dì Tô nhanh chóng ổn định chỗ ở cho hai người.

Dì biết Hạ Thất Thất và Dư Thính có mối quan hệ rất thân thiết, nhưng quy tắc thì không thể nào đảo lộn để tránh người khác ý kiến, vì thế mà nơi ăn chốn ở của họ không có gì khác với những người làm khác.

Đợi khi màn đêm buông xuống, Dư Thính mới lén lút dẫn Hạ Thất Thất vào phòng của cô.

Giường của cô rất to, có đủ chỗ cho ba người nằm ngủ. Dư Thính trải chăn ra, đưa cho cô ấy một cái gối ôm và một hộp đồ ăn vặt, còn có đủ các loại trò chơi nữa.

“Cậu muốn chơi cái gì nào?”

Từ nhỏ đến lớn Hạ Thất Thất chưa từng nhìn thấy nhiều trò chơi như vậy, cô ấy trầm mặc vài giây rồi lắc đầu: “Sắp thi cuối kì rồi, Thính Thính, cậu không lo lắng à?”

Dư Thính cam chịu nói: “Dù sao thì tớ cũng thi không tốt, nói sau đi.”

Hạ Thất Thất thuyết phục: “Cậu như vậy là không được đâu, năm sau là cuối cấp rồi, Yến Từ nhất định sẽ thi vào Thanh Hoa, nếu cậu không đến Bắc Kinh thì có lẽ sẽ rất khó để gặp lại cậu ấy đấy.”

Đột nhiên lại kéo Yến Từ vào là sao.

Dư Thính bỗng đỏ mặt, nhưng vẫn nghe hiểu những lời mà cô ấy nói.

Hạ Thất Thất nói đúng, thành tích của Yến Từ chắc chắn sẽ được các trường đại học danh tiếng tranh giành.

Hiện tại, khoa vật lý của Thanh Hoa phù hợp nhất với các điều kiện của Yến Từ, cộng thêm chế độ đãi ngộ tốt, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối. Giang Thành cách Bắc Kinh nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, đợi tốt nghiệp lớp 12 rồi, nếu không thi vào cùng một thành phố, có lẽ cả đời này khó mà gặp lại được nhau…

Nghĩ đến đây, không hiểu sao Dư Thính lại thấy phiền muộn.

Cô ủ rũ, ngay cả mái tóc bồng bềnh cũng mất đi sức sống, rủ xuống dính vào sát gáy. Dư Thính uất ức nói: “…Nhưng tớ không thi được.”

Bắc Kinh là một nơi hiếu học, chọn bất kì một trường đại học nào ở đó đều nằm ngoài khả năng của Dư Thính, kể cả ngay từ bây giờ cô ấy nỗ lực hết mình đi chăng nữa thì có lẽ cũng khó mà có thể thi vào được.

Hạ Thất Thất ngẩng đầu nhìn cô: “Vậy cậu chưa bao giờ nghĩ tới tương lai sao?”

“Tớ từng nghĩ đến rồi.”

“Nghĩ thế nào?”

Dư Thính thản nhiên nói: “Bỏ tiền ra để mua bằng đại học, sau khi tốt nghiệp thì về công ty của nhà mình làm việc, mỗi ngày chỉ việc ăn uống tiệc tùng, đi khắp nơi trên thế giới ngắm trai đẹp.”

Hạ Thất Thất: “…”

Mong muốn thật giản đơn, làm cho người khác ngưỡng mộ chết đi được.

“Vậy cậu không có ước mơ của chính mình sao?”

“Đương nhiên là có chứ.” Dư Thính gật đầu: “Sống qua 20 tuổi.”

Hạ Thất Thất lại cười một lần nữa.

Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, trông không giống đang nói đùa.

Hạ Thất Thất không từ bỏ quyết tâm, truy hỏi đến cùng: “Thế ngoại trừ sống qua 20 tuổi thì sao? Không có ước mơ nào khác ư?”

“Không biết nữa.” Dư Thính bóc một gói khoai tây chiên: “Tớ vẫn chưa suy nghĩ kỹ lắm.”

Động lực của người nghèo chính là ước mơ, nhưng cô giàu như vậy rồi, có thể thực hiện được mọi mong ước. Thậm chí nếu muốn, Dư Thính còn có thể khắc tên của mình vào các vệ tinh trên bầu trời.

Hạ Thất Thất đột nhiên không nói nên lời, cuối cùng cô ấy thuyết phục một cách nhạt nhẽo: “Con gái tốt nhất vẫn nên có hoài bão và quan điểm của riêng mình. Như tớ chẳng hạn, tớ rất muốn làm giáo viên hoặc tự mở một trường học của riêng mình, chỉ tuyển học sinh nữ và không thu học phí của những gia đình có hoàn cảnh khó khăn, bảo đảm tất cả các em đều được đến trường.”

Cô ấy từng trải qua khổ cực, ngay cả những việc bình thường như đi học, cô ấy cũng phải đấu tranh hết sức mình để giành lấy. Nếu có thể, Hạ Thất Thất sẽ dốc hết sức giúp những bé gái giống như cô ấy, ít nhất là để họ không phải sống một cuộc đời như mình.

Hạ Thất Thất chìm vào tưởng tượng của mình, không kìm nổi tâm trạng, khuôn mặt hiện lên một nụ cười điềm tĩnh.

Dư Thính chợt nhớ ra nội dung tình tiết trong truyện tranh, nghe nói Hạ Thất Thất bị chính mình sắp xếp làm một giáo viên ở một vùng núi nghèo khó, Quý Thời Ngộ vô cùng ghét cô vì điều này. Nếu nói như vậy… rất có thể Hạ Thất Thất chủ động đi hỗ trợ giảng dạy.

“Tớ có ước mơ rồi.”

“Hả?”

“Làm nhà đầu tư cho cậu, trên bản đồ Trung Quốc này, cậu muốn mở trường học ở đâu thì mở ở đó.”

Giọng điệu của Dư Thính vô cùng dõng dạc, đã thành công dọa được Hạ Thất Thất. 

Nói đến đây, cô chợt nhớ ra vẫn chưa thông báo cho Yến Từ về những thay đổi trong kế hoạch, Yến Từ là người đứng sau kế hoạch nên có quyền được biết.

“Đợi tớ gọi cho Yến Từ trước đã nhé.”

Dư Thính lấy điện thoại từ dưới gối ra, thuần thục tìm được số của anh rồi bấm gọi.

Ngay sau đó, đối phương đã bắt máy.

Dư Thính nằm trên giường lắc lư hai bàn chân, giọng điệu dịu dàng đến mức khó mà nhận ra: “Yến Từ, cậu đang làm gì vậy?”

Anh im lặng một lúc mới nói: “Nói chuyện điện thoại với cậu.”

“…” Lần nào gọi cũng sẽ đều như vậy, giống nhau một cách đáng ngạc nhiên.

“Hôm nay đổi sang gọi điện để chúc ngủ ngon sao?”

Giọng điệu của thiếu niên có thêm vài phần đùa nghịch hiếm thấy. Kể từ hôm đó trở đi, Dư Thính đều tự tay gửi tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối cho anh, làm khổ chết cô.

“Không có, tôi chỉ muốn nói với cậu, tôi đã đồng ý cho bố Hạ Thất Thất đến nhà làm việc rồi.”

“Ừ, vậy phải dùng cần câu dài mới bắt được cá lớn, cứ theo như kế hoạch để ông ta cắn câu ”

“Tôi biết rồi, thế tôi…”

Dư Thính đang định cúp máy, Hạ Thất Thất đột nhiên hét vào loa: “Thính Thính à, cậu mềm quá, tối tớ sẽ ôm cậu ngủ nhé.”

Lách cách.

Cô ấy ấn nút tắt máy, cười hì hì với Dư Thính đang thẫn thờ.

Không chỉ có một mình Dư Thính, ngay cả Yến Từ ở đầu dây bên kia cũng ngây ra.

Mềm quá và ôm ngủ có quan hệ tất yếu sao?

Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tối đen một lúc lâu, đến tận lúc sắp ngủ, anh vẫn không thể hiểu tại sao Hạ Thất Thất lại cố ý nói những lời đó.

Đã rất lâu rồi Yến Từ không nằm mơ.

Anh mơ về cảnh đêm tối tĩnh lặng, mưa rơi xuống mái hiên nhà, anh ôm Thính Thính đang khóc thút thít cả một đêm, đúng là rất mềm, dù cho xa cách bao nhiêu năm đi chăng nữa, anh vẫn có thể nhớ rõ được độ ấm trong vòng tay của mình.

Yến Từ giật mình tỉnh giấc.

Trăng đan vào mây ngoài cửa sổ, anh nhắm mắt, ôm hồi ức đi chìm vào giấc ngủ.

*Tác giả có lời muốn nói:

Người nghèo: Cậu thấy hề không?

Thính Thính, cậu yên tâm, Yến Từ sẽ không ghen đâu, vì EQ của cậu ấy chỉ khiến cậu ấy cảm thấy rằng Hạ Thất Thất không bình thường mà thôi kkk.

Cuối cùng sau này Thính Thính cũng có ước mơ, đó chính là trở thành một cô công chúa nhỏ.